Kiêu Ngạo

Chương 64:




Đinh Tễ nhắm mắt lại nằm trên giường, cảm thấy cả người đều như treo trên không trung, ván giường giống như mất đi thực thể.
Mở to mắt cũng không thể khiến cho cậu từ cảm giác treo trên không trung về lại chỗ cũ, thứ chống đỡ cậu không phải là giường, mà là cảm giác.
Cảm giác rất thoải mái, rất sung sướng.
“Tôi đi tắm đã?” Giọng nói của Lâm Vô Ngung vang lên bên tai cậu.
“Hả?” Đinh Tễ hỏi một tiếng, không nghe rõ.
“Đi tắm,” Lâm Vô Ngung cử động, thu cánh tay đặt trên bụng cậu về, chống người lên, “Tôi đi tắm… cậu có muốn tắm không?”
“Tôi á?” Đinh Tễ nhắm mắt, “Lát nữa đi.”
“Được.” Lâm Vô Ngung cúi người hôn lên môi cậu.
Sau đó giường lắc lư, Lâm Vô Ngung nhảy xuống, kéo dép lê ra khỏi phòng.
Đinh Tễ mở mắt ra lần nữa, nhìn xung quanh phòng.
Tất cả đều bình thường không có gì khác cả, chẳng qua… cậu đột nhiên chú ý tới ban nãy Lâm Vô Ngung đi ra ngoài không có tiếng mở cửa.
“Lâm Vô Ngung!” Đinh Tễ rống lên.
“Hả?” Lâm Vô Ngung lập tức ló đầu ra khỏi nhà tắm.
“Cậu không đóng cửa phòng?” Đinh Tễ gào lên.
“Đúng,” Lâm Vô Ngung nói, “Sao nào?”
Sao nào?
Được đấy, rất kiêu ngạo, rất Lâm Vô Ngung.
“… Không sao.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung đóng cửa nhà tắm lại, một lát sau truyền tới tiếng nước.
Đinh Tễ tiếp tục nằm như chết trên giường.
Thuận tiện nhớ lại ban nãy cậu vừa mới làm chút chuyện xấu hổ không thể gặp người.
Cũng chỉ nhớ lại ba giây, cậu đã ngượng không thể nhớ tiếp nữa.
Thôi bỏ đi, làm cũng làm rồi, còn nhớ cái mông.
Đinh Tễ ngồi dậy, khi chống tay lên giường cảm thấy có hơi ướt.
Cậu nhìn một cái, nhanh chóng thu tay lại.
Không phải mình, không liên quan tới mình, mình không biết gì cả.
Đinh Tễ lướt qua chứng cứ phạm tội, nhảy xuống giường, kéo quần lên, kéo áo xuống, đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng ký túc đều khóa cả, bình thường nếu có ai về ký túc sẽ khóa trái cửa lại.
Đinh Tễ lại mở cửa phòng khách, nhìn ra bên ngoài hành lang, nghe thấy chút tiếng động, vẫn còn phòng khác có người, lúc này đang nói chuyện.
Ở phòng bếp nhỏ cũng có người, có lẽ là đang ăn khuya, Đinh Tễ có thể nhìn thấy bóng người qua lại.
Một đêm yên tĩnh tốt lành ở ký túc xá.
Đinh Tễ đóng chặt cửa, rót đầy nước vào bình thủy tinh của mình, ôm lấy nó ngồi xuống sô pha.
Tiếng hát vọng ra từ nhà tắm.
Có lẽ tâm tình của Lâm Vô Ngung quá mức hưng phấn khi đã làm chuyện xấu hổ, anh đang ngâm nga ca hát.
“Cô gái nhỏ hái nấm… cô gái nhỏ hái nấm…”
Bài hát này thực sự cách biệt khá xa so với tuổi của bọn họ, Đinh Tễ còn đã từng nghe thấy trong đống bài hát của bé Đậu Xanh, không biết Lâm Vô Ngung học được một câu ở đâu, cũng chỉ biết mỗi câu này.
Vì thế chỉ lặp đi lặp lại một câu.
Sau khi lặp đi lặp lại khoảng bảy tám lần, anh sửa lại lời ca.
“Cậu bạn nhỏ hái nấm… cậu bạn nhỏ hái nấm…”
Đinh Tễ ôm cái bình, dựa vào sô pha cười tới mức nước suýt nữa là văng ra ngoài.
Cười xong lại có chút cảm giác khó tả.
Đặc biệt khó tin.
Khi Lâm Vô Ngung tắm xong đi ra, Đinh Tễ đang ôm cái bình bảo bối của cậu ngồi trên sô pha xem ti vi.
Nhưng mà rõ ràng là không xem, ánh mắt đã bay tới nơi nào, cũng không phát hiện anh đi ra.
Khi anh đi qua trước mặt Đinh Tễ, Đinh Tễ mới hồi thần lại, nhìn anh: “Tắm xong rồi à?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung chống sau lưng sô pha, cúi đầu cọ cọ lên đầu cậu, “Cậu có tắm không?”
“Tắm.” Đinh Tễ đưa tay xoa xoa mặt anh, “Ban nãy tôi không muốn cử động.”
“Rửa tay chưa,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn lau lên mặt tôi.”
“Thứ lau lên mặt cậu cũng không phải của tôi.” Đinh Tễ chậc một tiếng đứng dậy.
Lâm Vô Ngung cười cười ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển chuyển kênh.
Đinh Tễ vào trong phòng lấy quần áo, khi ra ngoài nhìn thấy anh, cậu lại dừng lại: “Cậu… không rửa mặt à?”
“Quỷ sạch sẽ.” Kỳ thực Lâm Vô Ngung cũng hơi lười.
“Cậu cũng không thể quá bẩn chứ?” Đinh Tễ nói.
“Tôi vốn có thể không bẩn thế này,” Lâm Vô Ngung thở dài, đứng dậy vào trong nhà vệ sinh, vừa rửa mặt vừa nói, “Trách ai đây?”
Đinh Tễ cười cười, dựa vào bên cửa: “Lát nữa cậu… thay ga giường đi, làm bẩn rồi.”
“Không thay,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngày mai tính sau, lát nữa ngủ giường cậu.”
“Ừ.” Đinh Tễ đáp một tiếng.
Đinh Tễ bắt đầu tắm, Lâm Vô Ngung vẫn đi vào trong phòng ngủ, kéo ga giường mới trong tủ ra.
Không phải hai người họ không thể chen lên cái giường của Đinh Tễ, kế hoạch tối nay vốn là ngủ chung với nhau, Đinh Tễ cũng không có ý kiến.
Nhưng mà anh vẫn quyết định chuẩn bị tốt trước đã, dù sao chuyện hai người vừa mới làm, cũng lớn hơn chuyện hôn môi nhiều.
Rõ ràng đã biết người trong ký túc đi cả rồi, cả tầng ký túc chỉ còn lại mấy người, ban nãy khi Đinh Tễ phát hiện ra chưa đóng cửa phòng vẫn rất căng thẳng.
Huống hồ người nhà và bạn Đinh Tễ đều đang ở đây, mấy ngày tới còn phải chơi cùng nhau, tâm lý Đinh Tễ chưa chắc đã có thể thích ứng được ngay.
Khi trải ga giường, Lâm Vô Ngung cảm thấy bản thân giống như một người cha già hiền lành.
Chẳng qua khi đứa con trai bất hiếu Đinh Tễ của anh vào phòng nhìn thấy giường đã trải xong lại cảm thấy ngại ngùng: “Đã nói ngày mai mới dọn mà?”
“Tôi sợ cậu mệt rồi muốn ngủ một mình.” Lâm Vô Ngung ngồi xuống giường, nhìn cậu.
“Tôi đâu tới mức có thế mà đã mệt,” Đinh Tễ chậc một tiếng, nhưng nghe thấy anh nói như vậy vẫn có thở phào nhẹ nhõm, “Tôi sợ cậu mệt.”
Lâm Vô Ngung cười hi hi mấy tiếng, nằm xuống giường: “Cũng không phải là mệt lắm, chẳng qua có chút… ưm…”
“Đừng rên rỉ linh tinh.” Đinh Tễ đi qua tắt đèn, do dự một lát lại ngồi xuống giường của mình.
“A…” Lâm Vô Ngung lại than một tiếng.
“Im miệng đi.” Đinh Tễ nằm xuống, “Ngày mai còn phải đi dạo một ngày, bé Đậu Xanh thích đi công viên trò chơi nhất, chắc chắn phải để ba người chúng ta dẫn nó đi, lưng chú tôi không được tốt, cô út gan nhỏ, ông bà cũng muốn chơi nhưng mà chắc nhân viên ở đó sẽ không cho.”
“Lưu Kim Bằng dẫn bé Đậu Xanh, tôi phải dẫn cậu.” Lâm Vô Ngung dứt khoát nói.
Đinh Tễ bật cười: “Mặt dày thật đấy.”
Lâm Vô Ngung cười theo, không nói gì thêm nữa, trong phòng dần dần trở nên im lặng.
Không bao lâu, Đinh Tễ nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi của Lâm Vô Ngung.
Người này mấy năm trước đã biết mình bị làm sao, quả thật là khác biệt, hái nấm xong nhắm mắt là ngủ được, rõ ràng còn chưa từng xem video, quả thực không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Chậc chậc.
So sánh như vậy, bản thân cậu có vẻ tốn sức hơn.
Chút ngại ngùng ban nãy cũng bay sạch, còn cảm thấy bản thân rất trâu bò, nhìn xem, đây là năng lực thích ứng mạnh đến thế nào!
Không ngờ chút ngại ngùng này còn mang theo hậu phản ứng.
Bây giờ nằm trên giường không tài nào ngủ được.
Không phải nhớ lại, chẳng qua cậu không biết mình đang nghĩ gì, dù sao chính là không ngủ được.
Vừa nghĩ tới chắc chắn Lâm Vô Ngung đã biết hôm nay bản thân không muốn hai người ngủ chung một giường, cậu lại càng không ngủ được.
Cặn bã, kéo quần xong là trở mặt.
Không biết thời gian dài bao lâu, dù sao cho tới khi bên ngoài đã hoàn toàn không còn ánh sáng, Đinh Tễ quay đầu qua, nhìn về phía Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung còn chưa bắt đầu luyện võ, ngủ rất nghiêm chỉnh, nghiêng người, cong chân, cánh tay đặt cẩn thận trên gối đầu.
“Haiz, anh Vô Ngung.” Đinh Tễ nhỏ giọng anh một tiếng.
Lâm Vô Ngung không có phản ứng gì.
“Cục cưng Vô Ngung.” Đinh Tễ lại cất giọng tiếp tục.
Lâm Vô Ngung vẫn không có phản ứng gì.
“Lâm ngu ngốc?” Đinh Tễ trở mình.
Lâm Vô Ngung vẫn ngủ say như cũ.
“Cậu là heo à,” Đinh Tễ ngồi dậy, “Ăn nhiều như heo, ngủ còn say hơn heo.”
Cậu nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, đi tới bên cạnh giường Lâm Vô Ngung.
Người này ngủ quả thực tùy ý, gối đầu cũng không đặt ở giữa, quăng đâu ngủ đó, bây giờ vừa vặn để lại một khoảng trống nhỏ.
Đinh Tễ nhìn một chút, có thể chen lên mà không động tới Lâm Vô Ngung.
Cậu quay lại cầm gối đầu qua, đặt bên cạnh gối của Lâm Vô Ngung.
Sau đó ngồi xuống bên giường từ từ co chân lại, chậm chạp nằm xuống, lại chậm chạp chen vào trong.
Vừa mới chen vào, Lâm Vô Ngung đã cử động.
Vươn cánh tay lên ôm lấy cậu.
“Cmn, lần sau tôi sẽ hất bát nước lên mặt cậu xem rốt cuộc cậu đã ngủ thật hay chưa!” Đinh Tễ giật nảy mình, “Cậu trẻ con quá đấy! Mỗi lần đều giả vờ ngủ!”
“Cậu ngốc tới mức nào,” Lâm Vô Ngung cười ôm chặt lấy cậu, “Mỗi lần đều mắc lừa.”
“Không phải,” Đinh Tễ trở mình nằm thẳng, nghiêng đầu qua nhìn anh, “Cậu tỉnh lúc nào vậy?”
“Cậu thật ngốc,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu còn chưa ngủ, sao tôi có thể ngủ được.”
Đinh Tễ lại thở dài: “Cậu ngủ đi, quan tâm tôi làm gì, tôi hơi khó đi vào giấc ngủ.”
“Tôi sợ cậu đột nhiên muốn nói chuyện với tôi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cái mông, tôi vừa nói chuyện với cậu cậu cũng không để ý tới tôi?” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung cười không nói gì, ghé qua hôn lên khóe môi cậu: “Vậy cậu muốn nói gì?”
“Không biết,” Đinh Tễ suy nghĩ, “Tôi không biết là hưng phấn hay là gì khác, dù sao có nghìn vạn suy nghĩ, nhưng bên trong nghìn vạn suy nghĩ tôi đều không tìm được lối ra, tôi chỉ biết xoay vòng.”
“Tôi cũng không khá hơn.” Lâm Vô Ngung khẽ vỗ lên bụng cậu, “Nghe xem, anh gà của tôi đàn hồi thế nào.”
Đinh Tễ bật cười: “Cậu nói xem cậu có bệnh hay không.”
“Có lẽ là có,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Ngủ đi, có muốn tôi hát cho cậu nghe không?”
“Cậu trai hái nấm hả?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung chợt bật cười ra tiếng: “Không phải chứ, cậu nghe thấy hả? Tôi cảm thấy tôi ngâm rất khẽ… lớn tiếng vậy sao?”
“Cậu cho rằng thế nào, phòng ở ký túc xá đánh rắm cũng không che được, cậu còn mong nhà tắm cách âm tốt thế nào.” Đinh Tễ nói.
“Ôi,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Làm ảnh hưởng tới sự trưởng thành của ca sĩ nhà tắm.”
Đinh Tễ cười ha ha.
“Ngủ đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Còn cười nữa càng không ngủ được.”
“Buổi tối cậu ngủ cẩn thận chút, đừng có đạp rồi đá,” Đinh Tễ nói, “Tôi sẽ nuốt luôn cậu đấy.”
“Nếu tôi lộn xộn, cậu đẩy tôi một cái là tôi biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi ngủ không sâu.”
“Ừ.” Đinh Tễ nhắm mắt lại.
Nửa đêm, khi lần thứ ba cánh tay của Lâm Vô Ngung văng lên mặt cậu, Đinh Tễ bật dậy: “Cmn cậu lấy đâu ra mặt mũi nói mình ngủ không sâu? Tôi đẩy cậu đã tám nghìn lần rồi!”
Lâm Vô Ngung chép miệng, bây giờ thật sự đang ngủ, hoàn toàn không có xu hướng tỉnh lại.
Đinh Tễ xuống giường, tới nhà vệ sinh lấy hai cái khăn mặt, lại cầm dây thừng đóng gói hành lý của Lữ Nhạc để ở phòng khách, quay lại phòng ngủ dùng khăn mặt bao lấy cổ tay Lâm Vô Ngung, dùng dây thừng buộc lại, trói hai tay lên đầu giường.
Cậu còn cẩn thận để lại không gian đủ hoạt động, cánh tay có thể cử động, nhưng không thể đập lên người cậu.
“Còn thực sự cho rằng tôi không trị nổi cậu sao?” Đinh Tễ hài lòng nằm xuống lần nữa, nghiêng người ôm lấy Lâm Vô Ngung, nhắm mắt lại.
Lăn qua lăn lại cả đêm quả nhiên dễ dàng ngủ đi.
Buổi sáng đồng hồ báo thức vang lên cậu cũng không nghe thấy, khi điện thoại của Lâm Vô Ngung có cuộc gọi tới, mới đánh thức được cậu.
“Bằng Bằng?” Lâm Vô Ngung đã dậy rồi, vừa mới rửa mặt xong, trên mặt vẫn mang bọt nước, “Dậy rồi, lập tức qua đó, cậu bảo ông bà nội đừng mang đồ ăn vặt, cầm mệt lắm… ừ, mua cả rồi, được rồi…. buổi trưa ăn ở công viên trò chơi, đã đặt bàn rồi… được, gọi điện trước mười phút cho cậu…”
Đinh Tễ ngáp một cái, ngồi dậy, vừa muốn vươn tay lấy điện thoại nhìn giờ, đột nhiên phát hiện tay của mình không vươn ra được.
Nhìn lại, khăn mặt và dây thừng hôm qua trên tay Lâm Vô Ngung bây giờ toàn bộ đều đang ở trên tay cậu.
“Lâm Vô Ngung?” Cậu kinh ngạc nhìn Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung tắt máy, xoay người nhìn cậu: “Tối qua cậu đã làm gì tôi?”
“Cmn tại sao cậu không tự hỏi mình xem đã làm những gì?” Đinh Tễ trừng anh, “Nếu như tôi không trói cậu lại, mặt tôi cũng bị cậu đập sưng rồi.”
“Vậy phải làm thế nào,” Lâm Vô Ngung cười, nhào qua đó, vùi mặt vào bụng cậu cọ, sau đó cởi dây thừng trên tay cậu, “Nhanh lên, ông bà nội đã ăn sáng xong rồi, đợi chúng ta qua đón.”
“Chúng ta ăn gì bây giờ?” Đinh Tễ nhảy xuống giường, luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
“Còn ăn cái mông.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi cũng không nói phải ăn sáng, cậu muốn ăn hả?”
“Được rồi,” Đinh Tễ chạy vào trong nhà vệ sinh, “Ở công viên trò chơi có không, tôi muốn ăn Hamburger.”
“Tôi cũng muốn ăn,” Lâm Vô Ngung vuốt vuốt bụng, “Hai cái siêu bự là được rồi.”
Khi xe tới khách sạn, Đinh Tễ gọi điện thoại cho Lưu Kim Bằng, xe dừng lại ở cửa lớn, Lưu Kim Bằng dẫn ông bà nội lên xe.
“Ông bà nội nghỉ ngơi được chứ ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Rất tốt,” Ông nội nói, “Giường không phải là dạng mềm, Bằng Bằng nói là đệm mút, thoải mái lắm.”
“Ở phòng này một đêm tốn bao nhiêu tiền?” Bà nội hỏi.
“Bà đừng quan tâm,” Đinh Tễ nói, “Còn phải lo lắng chuyện này.”
“Cháu tiêu pha cái gì,” Bà nội vỗ cậu một cái, “Tiền của cháu còn không phải do bà đưa chắc?”
“Cho cháu thì là của cháu rồi.” Đinh Tễ nói.
“Ừ, đúng!” Lưu Kim Bằng ở bên cạnh phụ họa.
“Cháu đúng cái gì mà đúng,” Bà nội trừng cậu ta, “Chỉ biết bênh vực thôi.”
“Đinh Tễ là ai chứ, là anh em tốt của cháu,” Lưu Kim Bằng nói, “Cháu không giúp cậu ấy thì giúp ai, cháu với bà…”
Lưu Kim Bằng nói được một nửa thì mắc kẹt, không biết phải nói gì.
“Dù sao cũng không phải anh em tốt,” Lâm Vô Ngung nói, “Đại thể có lẽ phải là đối tượng bị giẫm đạp.”
Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng đều cười, không biết ông bà nội có thể hiểu không, dù sao cũng cùng nhau cười.
Tới bên dưới căn phòng thuê, nhà cô út cũng xuống dưới, đang chuẩn bị để đồ của bé Đậu Xanh vào trong cốp xe, mấy loại như cốc nước, hay quần áo muốn thay.
“Anh Tiểu Lâm,” Bé Đậu Xanh chạy tới. Lâm Vô Ngung vừa mới xuống xe, cô bé đã kéo lấy tay anh, “Anh đoán xem hôm nay mẹ em mang cho em váy màu gì?”
Lâm Vô Ngung không tài nào đoán được chuyện này, nhanh chóng liếc mắt nhìn Đinh Tễ một cái, Đinh Tễ chỉ chỉ túi áo màu đỏ trên áo phông của Lưu Kim Bằng.
“Để anh đoán xem nào,” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, “Màu đỏ?”
“Đúng rồi!” Bé Đậu Xanh gật gật đầu, “Nhưng lần sau anh đừng bảo anh Đinh Tễ báo đáp án cho anh nữa, em biết anh ấy cái gì cũng bói ra được.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung sửng sốt, lập tức bật cười, “Em giỏi vậy sao?”
“Em nhìn thấy mà.” Bé Đậu Xanh có chút đắc ý.
Không biết năng lực quan sát của bé Đậu Xanh theo gen ai, có thể là gen di truyền của nhà bọn họ.
“Đậu Xanh càng ngày càng siêu nhỉ,” Đinh Tễ đứng bên cạnh anh, “Còn dám gọi tôi là Đinh Tễ?”
“Con bé luôn quan sát như vậy sao?” Lâm Vô Ngung nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Đinh Tễ lên tiếng, “Giống như tôi hồi còn nhỏ, thích nhìn người khác….”
Đinh Tễ nói được một nửa, giọng nói chậm hơn, sau đó từ từ quay đầu qua.
“Cậu cảm thấy…” Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn cậu, “Hôm qua…. cô bé có nhìn thấy không?”
“Thực sự không biết nữa,” Đinh Tễ cau mày, “Nó hướng mặt về phía trước, đáng ra là không thể nhìn được… đậu má, tôi có chút chột dạ này.”
“Chỉ nhéo hông chơi thôi mà, không phải sao?” Lâm Vô Ngung nói, “Không sao.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi,” Đinh Tễ nhỏ giọng, “Thực sự có thể nói là nhéo chơi hả?”
“Vậy cậu nghĩ lý do trước đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Lỡ như.”
“Bé Đậu Xanh chưa chắc đã nhớ chuyện này, chi tiết quá nhỏ, nhìn thấy cũng chưa chắc đã nói ra,” Đinh Tễ nói, “Trừ phi còn nhìn thấy những thứ khác… còn có gì khác không?”
“Màn hình chờ điện thoại của tôi là hình cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Có lẽ con bé không nhìn được, nó lùn như vậy…” Đinh Tễ nói, “Không sao, nó nhìn thấy cũng chỉ nói với cô út thôi, nếu thực sự như vậy….”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Thì tôi sẽ nhận.” Đinh Tễ nhìn anh.
“Cô út nhạy cảm vậy sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Chưa biết được, cũng có khả năng chỉ cảm thấy kỳ quái.” Đinh Tễ nói, “Tốt nhất là không nghĩ được nhiều.”
“Nói gì đấy?” Bà nội đi qua.
“Nói hôm nay không có trò nào mà  ông bà có thể chơi cả.” Đinh Tễ nói, “Hình như ông bà già chỉ có thể ngồi ghế xoay.”
“Ghế xoay cũng không ngồi được,” Ông nội nói, “Sợ bà không bám chắc lại bay ra ngoài.”
“Bà xem nào,” Bà nội cười nói, “Xem xem có trò chơi gì mới lạ không.”
“Bà chụp ảnh cho bọn cháu nhé.” Lâm Vô Ngung nói.
“Bà làm được vậy thì giỏi quá, bà ngồi trước mặt Tiểu Tễ chụp ảnh, còn có thể chụp ra chỉ có mỗi cái trán,” Bà nội khoa tay múa chân, sau đó nhíu mày nhìn hai người bọn họ, “Ngày hôm qua không ngủ hả? Tại sao hai mắt thâm đen thế này?”
“Vậy ạ?” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung.
“Bằng Bằng cũng có hai vành mắt thâm đen,” Cô út đóng cốp xe lại, “Mẹ còn mong chờ mấy đứa nhóc này buổi tối có thể thành thật đi ngủ sao, khó lắm mới không có người quản, có đứa nào không cầm điện thoại cho tới nửa đêm đâu,… được rồi, xuất phát!”
“Đi, đi, đi.” Lưu Kim Bằng hét.
Mọi người cùng nhau lên xe, Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ đi sau cùng.
“Bình thường cô út của tôi sẽ không nói đỡ cho tôi những chuyện nhỏ thế này.” Đinh Tễ đột nhiên nhỏ giọng nói phía sau anh.
Lâm Vô Ngung dừng động tác lên xe, quay đầu qua.zc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.