Kiêu Ngạo

Chương 63:




“Bà nội, bà đúng là xa thơm gần thối,” Lưu Kim Bằng đang dẫn bé Đậu Xanh đi ở đằng trước, vừa nghe thấy lời này của bà nội, lập tức vòng lại, “Cháu không làm được sao? Cháu còn để lại chú họ ở nhà một mình rồi qua đây cùng mà.”
“Cháu không tính,” Bà nội vỗ cậu ta, “Cháu tới đây chơi!”
“… Cháu muốn làm loạn!” Lưu Kim Bằng trừng mắt với bà nội.
“Ôi ôi, cháu phiền ơi là phiền,” Bà nội chà chà mặt cậu ta, “Ngày nào cũng có thể nhìn thấy cháu, ngày nào cũng phải khen cháu sao?”
“Này,” Lưu Kim Bằng nhận lấy cái túi trong tay Lâm Vô Ngung, “Đưa tôi cầm.”
“Cậu đã cầm một đống đồ rồi.” Lâm Vô Ngung không buông lỏng tay.
“Đưa cho tôi đi.” Lưu Kim Bằng nói, “Cậu hỏi xem xe tới chưa.”
“…. Được.” Lâm Vô Ngung cười cười.
Không thể tìm được khách sạn ở xung quanh, cuối cùng Lâm Vô Ngung vẫn tìm Lâm Trạm, Lâm Trạm tìm người đặt hộ, nghe anh Trương Miêu Miêu nói hình như là tìm fan.
Không thể nói tầng quan hệ này với ông bà nội, nếu không bà nội sẽ càng áy náy.
Thủ tục vào ở đã làm xong, cầm thẻ phòng tìm được phòng, khi mở cửa ra, Lâm Vô Ngung mới biết fan của Lâm Trạm đặt luôn một căn hộ, có cả phòng khách và ban công.
“Ôi chao,” Bà nội giật mình, không dám đi vào trong, “Có phải mở nhầm rồi không?”
“Không đâu ạ,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Mọi người vào đi, cháu tìm người nhờ đặt phòng giúp, anh ấy cũng không nói với cháu, có lẽ là không đặt được phòng tiêu chuẩn bình thường nữa.”
“Hình như đã trả tiền phòng rồi,” Cô út nói, “Cháu hỏi xem là bao nhiêu, lát nữa đưa tiền cho cháu.”
“Không sao đâu ạ,” Lâm Vô Ngung nói, “Không phải vội.”
“Cháu trả là được rồi, bây giờ cháu vô cùng giàu có,” Đinh Tễ đẩy vali vào trong phòng, “Ông bà nội và Bằng Bằng ở đây, vừa may đủ giường, cô út thì ở phòng kia của Lâm Vô Ngung, điều kiện không bằng ở đây.”
“Có giường trên dưới phải không ạ?” Bé Đậu Xanh hỏi.
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Bên trên có giường nhỏ, bố em ngủ bên trên, em và mẹ ngủ ở dưới là được.”
“Em muốn ngủ bên trên,” Bé Đậu Xanh lập tức nhảy lên, “Em muốn ngủ giường trên!”
“Chỉ muốn ngủ bên trên, muốn trèo tới trèo lui,” Cô út nói, “Con ngủ bên trên đi.”
Sau khi để xong hành lý của ông bà nội, mọi người lại cùng nhau tới căn phòng thuê.
Hôm trước Lâm Vô Ngung đã gọi một cô giúp việc theo giờ tới dọn dẹp, trình độ dọn dẹp phòng của anh và Đinh Tễ cũng chỉ là trình độ thay phiên làm việc như ở ký túc mà thôi.
Dọn dẹp xong rồi, mọi người ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, Đinh Tễ nói với mọi người mấy ngày tới sẽ đi chơi thế nào, Lâm Vô Ngung cầm điện thoại đi vào phòng bếp, gọi điện thoại cho Lâm Trạm.
“Căn hộ thì căn hộ,” Lâm Trạm nhận điện thoại nói, “Cũng không đặt được phòng nào khác.”
“Em cũng đoán thế,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Bao nhiêu tiền, lễ tân nói đã trả hết rồi?”
“Anh trả rồi,” Lâm Trạm nói, “Sao nào, không cần anh trả hả?”
“Đinh Tễ muốn trả, để cho cậu ấy trả đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu không cậu ấy sẽ ngại.”
“Năm ngày, giảm giá rồi còn chín nghìn ba,” Lâm Trạm nói, “Em ấy lấy đâu ra tiền?”
“Anh không cần biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Đợi ông bà nội đi rồi em bảo cậu ấy chuyển tiền cho anh.”
“Được.” Lâm Trạm nói, “Mấy ngày tới cứ lái xe đi là được, anh Miêu đã đỗ xe ở dưới tầng, nhưng mà chắc chắn không đủ chỗ ngồi.”
“Không sao, mấy ngày tới Đinh Tễ đã hẹn xe cố định, dù sao cũng chỉ có một tài…” Lâm Vô Ngung còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy mông mình bị véo một cái.
Dùng sức rất mạnh, trúng vào giữa mông, véo tới mức thiếu chút nữa anh đã kêu ra tiếng, tiếng “tài” mang theo âm vang dữ dội.
Anh quay phắt người lại, nhìn thấy Đinh Tễ đang ở phía sau bàn, cầm coca uống vui vẻ, ánh mắt chứa đầy ý cười.
“Sao thế?” Lâm Trạm hỏi.
“Không sao, bị gà mổ thôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Vậy em cúp máy trước nhé, ngày mai bọn em lái xe đi luôn.”
“Ừ,” Lâm Trạm vừa định tắt máy lại nói thêm một câu, “Không thể nuôi gà ở hành lang, có thể bị khiếu nại…”
Lâm Vô Ngung kết thúc cuộc gọi, trừng mắt nhìn Đinh Tễ: “Cậu làm gì đấy?”
“Mông cậu đàn hồi thật,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Vừa vặn căng quần…”
“Anh Gà,” Lâm Vô Ngung ghé lại trước mặt cậu gằn giọng nói, “Cậu ăn mấy món rồi? Uống vài miếng đậu nành cũng không tới mức thế chứ? Bên ngoài đều là người nhà của cậu.”
Đinh Tễ cười mãi, cũng nhỏ giọng nói: “Không biết tại sao, có lẽ tôi gặp được ông bà nên tâm tình tốt quá mức.”
“Ra ngoài!” Lâm Vô Ngung đẩy vai cậu xoay nửa vòng hướng ra cửa, “Lát nữa mọi người lại qua tìm cậu.”
“Ừ.” Đinh Tễ bóp bóp lon coca, ung dung bước ra bên ngoài.
Lâm Vô Ngung do dự ba giây, đuổi qua đó dùng sức véo lên mông cậu.
… Véo rất thích.
“A…” Đinh Tễ bị dọa gào ầm lên, chạy cái vèo vào trong phòng khách.
“Ôi làm gì đấy!” Cô út cũng gào lên.
“Cháu vui.” Đinh Tễ nói.
“Bình tĩnh chút đi,” Bé Đậu Xanh nói, “Đã là người lớn rồi, đừng động cái là giật mình, dọa đến bạn nhỏ như em.”
“Ai mà dọa được em chứ,” Đinh Tễ nghiêng đầu, ánh mắt như chém tám nghìn nhát đao lên người Lâm Vô Ngung, “Bây giờ em mở miệng là dọa anh ngã lộn rồi.”
“Em trưởng thành hơi sớm,” Bé Đậu Xanh nâng cằm vẻ mặt ưu sầu, “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, lớp em còn có bạn trưởng thành sớm hơn em, bạn ấy rất hiểu chuyện.”
Mọi người trong phòng đều bị vẻ mặt này của cô bé chọc cười.
“Cũng gần tới giờ rồi,” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra xem, “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, buổi chiều tới công viên bên cạnh, nghe nói phong cảnh rất đẹp, cháu và Đinh Tễ cũng chưa từng qua đó.”
“Có công viên trò chơi không?” Bé Đậu Xanh lập tức hỏi.
“Có lẽ là không, nhưng mà ngày mai có hành trình tới một công viên trò chơi cực lớn,” Lâm Vô Ngung nói, “Em có thể chơi cả ngày.”
“Được ạ.” Bé Đậu Xanh gật đầu.
Xe Đinh Tễ hẹn tới tương đối đúng giờ, mọi người cùng nhau ra ngoài.
Bé Đậu Xanh đi tới bên cạnh Lâm Vô Ngung, vươn tay nắm lấy tay anh.
Lâm Vô Ngung chưa từng nắm tay trẻ con bao giờ, tay bé Đậu Xanh trong tay anh chỉ nhỏ xíu, anh cảm giác như dùng chút sức cũng có thể bóp nát… tại sao lại phải dùng chút sức?
Tóm lại chính là cả cánh tay đều cứng ngắc.
Đinh Tễ ở đằng sau bước nhanh lên trên ấn thang máy, khi đi ngang qua bên người bé Đậu Xanh, cậu búng tay cái tách, vươn tay ra: “Chúng ta đi ấn thang máy?”
“Anh đi đi.” Bé Đậu Xanh nắm tay Lâm Vô Ngung không nhúc nhích.
Giải cứu thất bại, Đinh Tễ liếc nhìn Lâm Vô Ngung, Lâm Vô Ngung hất cằm, ra hiệu cậu ấn thang máy.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Vô Ngung tìm đề tài phổ biến.
“Bảy tuổi,” Bé Đậu Xanh nhảy nhảy, “Mới vừa lên lớp hai.”
“Ồ.” Chủ đề thông dụng thứ hai “năm nay học lớp mấy rồi” của Lâm Vô Ngung bị nghẹn lại.
“Em có mang theo cái bình nước bảo bối kia không?” Đinh Tễ đứng bên thang máy hỏi.
“Có mang,” Bé Đậu Xanh nói, “Mẹ em cầm hộ em rồi, anh đoán xem bên trong là trà gì?”
“Trà hoa cúc.” Đinh Tễ nói.
“Anh nhìn trộm đấy hả?” Bé Đậu Xanh nói.
“Không hề,” Đinh Tễ cúi đầu bấm ngón tay, “Anh còn biết không phải là loại trà hoa cúc đặc biệt đắng lần trước, có cho đường.”
“Anh bói thế nào vậy?” Bé Đậu Xanh ngẩng đầu.
“Không nói cho em,” Đinh Tễ nói, “Bây giờ em cũng không cho anh nắm tay nữa, tại sao anh lại phải nói cho em.”
Bé Đậu Xanh lại thở dài: “Chuyện này cũng phải tranh sao? Anh Bằng Bằng cũng không nắm tay em.”
Lâm Vô Ngung nhịn cười.
“Anh không thèm tay nhỏ đểu của em.” Lưu Kim Bằng đứng bên cạnh cửa thang máy.
“Lần trước khi Tiểu Ni Ni không chơi với em,” Đinh Tễ nhìn Bé Đậu Xanh, “Em cũng không vui vẻ mà, còn không cho em ấy xem tranh của mình.”
Có lẽ là do có một cô em họ bé nhỏ, cho nên khi Đinh Tễ nói chuyện với Đinh Mãn ở viện phúc lợi thì rất tự nhiên, hơn nữa Lâm Vô Ngung phát hiện cậu cũng không cố ý dùng giọng điệu trẻ con và phương hướng cuộc trò chuyện ngây thơ để nói chuyện, chỉ thoải mái nói về chủ đề của người bạn nhỏ.
Đinh Tễ thế này có sức hấp dẫn đặc biệt.
“Này.” Bé Đậu Xanh đưa tay kia tới bên tay cậu.
Đinh Tễ cười cười, nắm lấy tay cô bé, cùng với Lâm Vô Ngung dẫn cô bé vào trong thang máy.
Thang máy không lớn, toàn bộ tám người đi vào là đầy.
“Sẽ không vượt quá tải trọng chứ?” Ông nội hơi lo lắng.
“Vượt quá thì ông nín thở.” Bà nội nói.
“Bà nội, thật hay giả vậy ạ.” Lưu Kim Bằng cười ngặt nghẽo, “Bà ngốc quá.”
“Đương nhiên là giả rồi,” Bà nội vỗ cậu ta một cái, “Vượt quá tải trọng thì cháu đi ra ngoài.”
Cũng may là không vượt quá tải trọng của thang máy, cửa đóng lại.
Lâm Vô Ngung nhường chỗ cho người phía sau chen lên, đứng ở góc trong cùng, Đinh Tễ đứng ngay bên cạnh anh.
Khi thang máy bắt đầu đi xuống, Đinh Tễ khẽ nhéo vào hông anh.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
Đinh Tễ cong khóe môi lên, nụ cười không mấy rõ ràng.
Tay của Lâm Vô Ngung vòng ra phía sau cậu, ôm lấy eo cậu, vừa muốn bóp bóp, Bé Đậu Xanh đứng trước mặt hai người nhúc nhích.
Lâm Vô Ngung nhanh như chớp thu cánh tay về.
“Em muốn lên trên,” Bé Đậu Xanh ngẩng đầu, “Em lùn quá.”
“Lát nữa là ra ngoài rồi.” Cô út nói.
“Anh.” Bé Đậu Xanh lắc lư tay Đinh Tễ.
“Này, phiền quá.” Đinh Tễ ngồi xổm xuống vòng qua hông cô bé, bế lên.
“Em nặng lên phải không?” Bé Đậu Xanh hỏi.
“Ừ,” Đinh Tễ đáp lời, “Bụng cũng căng tròn, đã ăn gì rồi?”
Bé Đậu Xanh nghiêng đầu không để ý tới cậu.
“Mày thật là,” Lưu Kim Bằng thở dài, “Bé Đậu Xanh đang lớn, lớn chắc chắn sẽ nặng!”
“Mày biết nói chuyện như thế,” Đinh Tễ nói, “Khi nào mới lôi được chị dâu tao về.”
“Đợi đi, năm nay thôi, chưa biết chừng năm sau sẽ kết hôn, tới lúc đó mọi người đều tới…” Lưu Kim Bằng vung cánh tay, cọ lên đầu bà nội.
Bà nội giơ tay đập cậu ta mấy cái: “Cháu nói chuyện thì đừng vung vẩy được không! Cháu dùng thủ ngữ nói chuyện chắc?”
Lâm Vô Ngung cười ngặt nghẽo.
Bởi vì quen thuộc và thân mật, Lưu Kim Bằng hoàn toàn không có địa vị gì trong nhà Đinh Tễ, hoàn toàn được đối xử như đứa trẻ trong nhà… Nhưng kiểu đãi ngộ tầng thấp nhất này lại là cảm nhận đầy yêu thương và vui vẻ, Lâm Vô Ngung có chút ngưỡng mộ.
Bữa trưa ăn vịt quay, cũng may là lúc trước đã đặt sẵn mấy nhà hàng ăn trong mấy ngày, bây giờ mới mười một giờ, trong quán đã ngồi gần đầy cả rồi.
Khi đặt bàn cũng đã đặt luôn món chính, chỉ cần gọi thêm mấy món chay và đồ uống là được.
Lâm Vô Ngung và chồng cô út bàn gọi món ăn, Lưu Kim Bằng ghé tới nói nhỏ bên tai Đinh Tễ một câu: “Mày đã trả cho cậu ta số tiền kia chưa?”
“Chưa trả,” Đinh Tễ cũng nhỏ giọng nói, “Góp được một vạn, nhưng tao quên mất.”
“Đậu, mày thật trâu bò, chuyện này mà cũng quên được, có phải cậu ta có nhược điểm gì nằm trong tay mày không, Lưu Kim Bằng nhìn cậu, “Đợt này tao góp được năm nghìn, lát nữa mày cầm đi, trả một vạn rưỡi trước.”
“Không cần của mày.” Đinh Tễ nói.
“Không thể để mày gánh cả được,” Lưu Kim Bằng nói, “Không sao, tao đang theo dõi Lão Lục, đợt này nó đi đưa nước chung với bố nó, có lẽ có thể đưa một chút.”
“Mày đòi được rồi hẵng nói,” Đinh Tễ nói, “Không phải mày còn hẹn hò sao? Không có tiền thì yêu cái mông.”
“Mày không yêu?” Lưu Kim Bằng nói.
Đinh Tễ liếc mắt nhìn Lâm Vô Ngung: “Tao có yêu cũng ở trường, không tốn nhiều tiền.”
“Đậu,” Lưu Kim Bằng nói, “Vậy không ra ngoài chơi à?”
“Không có thời gian, đi học, môn bắt buộc môn tự chọn còn chưa sắp xếp ổn, khi không đi học thì còn hoạt động câu lạc bộ…” Đinh Tễ đếm.
“Mày yêu chưa?” Lưu Kim Bằng hỏi một câu.
Đúng, tao yêu rồi đấy!
“Chưa,” Đinh Tễ nói, “Tao chỉ nói với mày tao rất bận.”
“Cút đi,” Lưu Kim Bằng nói, “Cũng không phải là mày muốn hẹn hò với tao, mày nói với tao cái này làm khỉ gì, tao nói này….”
“Khi nào cần mày đưa tiền tao sẽ nói,” Đinh Tễ vỗ vỗ vai cậu ta, “Tuyệt đối sẽ không nương tay, yên tâm đi.”
Thân thể của ông bà nội cũng không tệ, ngồi máy bay tới đây cũng không nghỉ ngơi gì, ăn cơm xong lại chạy thẳng tới công viên, nhìn có vẻ không có chút mệt mỏi nào.
Xem ra mỗi ngày ra ngoài rèn luyện thân thể là việc rất cần thiết.
Đối với trẻ con mà nói, nếu như đi dạo công viên mà không chơi trò chơi sẽ dễ cảm thấy chán, nhưng mà bé Đậu Xanh rất hứng thú với các loại thực vật, gặp phải thứ gì có bảng thuyết minh đều sẽ nhìn, có gì không biết, cô út sẽ lấy điện thoại ra tra tư liệu ngay tại chỗ.
“Cô út của cậu kiên nhẫn thật đấy,” Lâm Vô Ngung nói.
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Bé Đậu Xanh biết rất nhiều thứ.”
“Hâm mộ thật,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao mà có người mẹ thế này, tao…”
Lưu Kim Bằng không nói hết câu, chỉ lắc đầu cảm khái.
Lâm Vô Ngung nhớ tới Đinh Tễ đã từng nói bố mẹ Lưu Kim Bằng đều không cần cậu ta, cậu ta sống cùng với chú họ.
Trên thế giới này thật sự không ít những người bố, người mẹ thần kỳ.
Sau khi đi qua đủ loại đình đài lầu các, qua cầu nhỏ và ngắm đủ loại cây và hoa không thể đếm rõ, bà nội có hơi mệt, tìm một đình nhỏ ngồi nghỉ.
“Ở đây có bán kem không?” Bà nội hỏi.
“Có,” Đinh Tễ nói, “Cháu đi mua, còn ai muốn nữa không? Đồ uống, kem.”
“Bà muốn ăn kem,” Bà nội nói, “Cho ông cháu một lon Vương Lão Cát không lạnh.”
“Bọn cô uống coca,” Cô út nhìn Lưu Kim Bằng và bé Đậu Xanh đang chơi đoán đá ở bên cạnh, “Hai đứa thì sao?”
“Con muốn ăn kem,” Bé Đậu Xanh nói, “Nhưng con ăn không hết một cái.”
“Vậy em với anh Bằng một phần, em ăn không hết thì đưa cho nó,” Đinh Tễ nói, “Anh và Lâm Vô Ngung cũng ăn kem….”
“Tôi đi với cậu, nhiều quá không cầm được.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đi.” Đinh Tễ vẫy tay.
Đi ra ngoài tới cuối con đường nhỏ, cậu mới nghiêng đầu qua nhìn Lâm Vô Ngung: “Chỉ mấy hộp kem với mấy lon nước, có gì mà không cầm nổi?”
“Vậy tôi đi về.” Lâm Vô Ngung xoay người.
“Đậu,” Đinh Tễ cười kéo cánh tay anh lại, “Cậu đừng già mồm có được không.”
“Vậy cậu có cần phải sát phong cảnh thế không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cũng may là Bằng Bằng không đi theo.” Đinh Tễ nhìn về phía sau, cánh tay cọ lên trên người Lâm Vô Ngung.
“Cậu muốn làm gì?” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Không biết,” Đinh Tễ suy nghĩ, “Tôi cũng không biết tôi làm sao, chỉ là tâm tình rất tốt, sau đó muốn dựa vào cậu, bình thường tôi cũng không có cảm giác rõ ràng như vậy.
“Cậu đừng biểu hiện rõ ràng quá, người khác nhìn ra,” Lâm Vô Ngung nói, “Lúc trong thang máy nguy hiểm quá, bé Đậu Xanh cũng cao xấp xỉ tới hông cậu rồi, nếu như cô bé nhìn thấy thì phải làm sao.”
“Nhìn thấy rồi thì nói hai chúng ta đùa thôi.” Đinh Tễ nói.
“Hai người đàn ông, im lặng nhéo eo chơi,” Lâm Vô Ngung nói, “Nói ra xem Bằng Bằng có tin không.”
Đinh Tễ suy nghĩ: “Tôi còn chưa nói chuyện này với Bằng Bằng.”
“Cậu muốn nói sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Bọn tôi lớn lên cùng nhau, chuyện gì cũng nói,” Đinh Tễ trả lời, “Nhưng chuyện này, tôi không biết phải nói thế nào, cũng không biết cậu ấy sẽ có thái độ gì, lỡ như… bạn bè bao nhiêu năm nay.”
“Cũng không phải là chuyện nhất định phải nói,” Lâm Vô Ngung nói, “Thực sự không chắc chắn thì đừng nói vội, bạn bè tốt vui vẻ với nhau mới là điều quan trọng nhất.”
Khi mua xong một đống kem và đồ uống quay lại, hai người bọn họ nhìn thấy bé Đậu Xanh chạy dọc theo con đường tới đây, còn có cả Lưu Kim Bằng vừa đi vừa nghịch điện thoại đằng sau.
“Nguy hiểm thật.” Đinh Tễ nói, “Tôi vừa mới định hôn cậu một cái.”
“Không hôn thì đừng nói ra,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu định chọc giận tôi à.”
“Lát nữa đi ngắm suối hả?” Đinh Tễ hỏi, “Bên cạnh không có chỗ nào bí mật có thể hôn một cái sao?”
“Cậu uống nhầm thuốc gì rồi?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Đậu, cậu không muốn hôn một cái?” Đinh Tễ nhìn anh.
“Tôi là người nghiêm túc,” Lâm Vô Ngung xụ mặt nghiêm túc nói, mấy giây sau mới lấy điện thoại ra, “Tôi xem bản đồ đã…”
Đinh Tễ cười tí thì sặc.
“Kỳ thực cậu đã từng nghĩ chưa,” Lâm Vô Ngung nói, “Tối hôm nay, trong ký túc không có người.”
“Chỉ có hai chúng ta.” Đinh Tễ nói.
“Đúng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Đinh Tễ nhìn anh: “Tốt nhất là cậu đừng có chờ mong quá nhiều, tôi…”
“Thực sự không,” Lâm Vô Ngung nhìn chằm chằm bản đồ trên điện thoại, “Tôi chỉ mong buổi tối cậu ngủ chung một giường với tôi.”
Đinh Tễ ăn một miếng kem, cười không nói gì.
Trong ký túc không có người khác, chỉ có hai người họ.
Nhưng cũng không có thời gian cả một buổi tối hai người ở bên nhau như trong tưởng tượng, ra khỏi công viên, cả nhà cô út quay lại căn phòng thuê, hai người bọn họ đưa ông bà nội và Lưu Kim Bằng quay lại khách sạn, sau đó lại nói chuyện thêm một lát.
Khi quay về ký túc xá cũng đã mười giờ rồi.
“Rốt cuộc buổi tối nay làm gì?” Đinh Tễ mở cửa đi vào trong phòng, vô cùng khó hiểu.
“Không biết,” Lâm Vô Ngung đi vào phòng cầm quần áo đi tắm, “Hôm nay rất tốt, không ai giành phòng tắm cả… cậu nhanh lên, đi tắm đi.
“Ừ.” Đinh Tễ vào phòng, khi cậu cầm quần áo ra ngoài, Lâm Vô Ngung đã vào phòng tắm đối diện tắm rồi.
Tuy rằng không biết nóng lòng chuyện gì, nhưng cậu cũng lập tức đi vào trong phòng tắm.
Dù không biết vội vã điều gì, nhưng hôm nay động tác tắm rửa của cậu nhanh hơn bình thường, khi tắm xong còn không kịp lau tóc đã đội khăn tắm đi ra ngoài.
Lâm Vô Ngung đã cởi trần đứng ở cửa phòng tắm, nhìn thấy cậu ra anh nói một câu: “Tắm lâu vậy.”
“Sao nào, cậu ở bên ấy tắm xong rồi còn đợi nhìn bên này đi tè sao?” Đinh Tễ nói.
“Tới đây hôn một cái.” Lâm Vô Ngung đưa cánh tay ra.
Chưa đợi Đinh Tễ hiểu được anh muốn làm gì, tay anh đã vòng qua bụng Đinh Tễ, sau đó kéo cậu vào phòng ngủ của hai người.
Đinh Tễ cảm thấy bản thân bị ôm thiếu chút nữa rời mặt đất: “Ai!”
Lâm Vô Ngung kéo cậu đến bên giường, quăng lên ấy: “Kêu đi, kêu rách họng cũng không ai tới cứu cậu đâu!”
Đinh Tễ ngã xuống giường, vốn còn có chút mờ mịt, nghe thấy mấy lời này không nhịn được bật cười: “Cậu gội đầu không đậy kín đầu vào sao, vào nhiều nước thế.”
Lâm Vô Ngung không nói gì, nhào lên.
Khi Đinh Tễ tỉnh táo lại, cả người anh đã nhào tới, nặng nề hôn lên môi cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.