Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 153: Yêu ma bắt người




Ngu Khởi Sơ chào từ biệt với bốn người, trở lại thuyền của Hàn Sơn, lập tức nghênh đón ba vị sư huynh Trọng Bích Phong tiến đến thăm hỏi.
“Gặp Tống sư muội rồi chứ?” “Tống sư muội gần đây khỏe không?”
Ngu Khởi Sơ: “Ặc, rất tốt.”
Hắn lần đầu tiên du lịch, vẫn không hiểu loại tâm tình này – lý tưởng cả đời của vô số kiếm tu, ngoại trừ chứng đạo, chính là tìm được một y tu dịu dàng đồng hành.
Ngu Khởi Sơ chỉ về phía thuyền nhỏ của bốn người Tống Thiển Ý: “Nàng còn chưa đi xa, các sư huynh có thể đến chào hỏi.”
Ba người của Trọng Bích Phong đưa mắt nhìn trời, ăn ý không nói tiếng nào – để kiếm tu Hàn Sơn chủ động bắt chuyện với nữ tu, có thể khó hơn cả việc luyện kiếm chứng đạo.
Thuyền nhỏ của Hàn Sơn quay đầu hướng về phía đảo ở tạm đi tới. Người âm thầm quan sát bọn họ cũng giải tán, thuyền bè lui tới giảm bớt hơn phân nửa, mặt hồ càng rộng rãi.
Rất nhiều người xem Minh Nguyệt Hồ mà tỏ thái độ, vốn tưởng rằng Hàn Sơn Kiếm Phái lần này lộ mặt, chắc chắn sẽ bị các phái cô lập. Ai ngờ không phải như vậy, một ít đệ tử trẻ tuổi từng tham gia Hãn Hải bí cảnh, chủ động chạy tới bắt chuyện làm quen với Ngu Khởi Sơ.
Có thiếu niên thiên tài xưa nay cao ngạo, lẫn nhau nhìn không vừa mắt, thậm chí có chút đụng chạm, đến trước mặt Ngu Khởi Sơ, thái độ lại rất thân thiện, chỉ trò chuyện tu hành, thời tiết, phong cảnh, không hỏi Mạnh Tuyết Lý là người hay là yêu.
Ngu Khởi Sơ tặng hoa đào khắp nơi, kết bạn, ngắm cảnh đẹp, cảm thấy vận khí của mình không tệ, đạo hữu gặp được cũng thật khách khí. Suy nghĩ kỹ thì thấy, đây là thiện duyên mà sư phụ và đại sư huynh đã kết, trồng quả thiện, hắn thừa hưởng sư môn phúc báo, mới có may mắn hôm nay.
Trước khi xuống núi, Chưởng môn Hàn Sơn dặc dò các đệ tử phải hết sức cẩn thận, hiện giờ chân chính tới được Minh Nguyệt Hồ, thật không ngờ, bầu không khí trong đội ngũ rất thư thái, vô tình gặp phải lời nói châm chọc, cười một tiếng mặc kệ, thể hiện rõ phong độ của đại môn phái.
Ba người của Trọng Bích Phong dưới sự khích lệ của Ngu Khởi Sơ, thậm chí lên kế hoạch tìm Tống Thiển Ý nói chuyện phiếm, những đồng môn khác cũng tới tham gia náo nhiệt.
Trương Tố Nguyên: “Sư phụ ta tinh thông thư họa chi đạo, cho nên ta vẽ một bức tranh.”
Ngu Khởi Sơ: “…Cái này cũng không cần cho nàng xem.” Hắn không nói được có chỗ nào không đúng, nhưng người trong tranh quả thật so với Tống Thiển Ý xấu xí hơn nhiều, hẳn là phóng đại khuyết điểm, coi thường ưu điểm mà vẽ ra.
Hà Minh: “Ta chuẩn bị một đoạn múa kiếm.”
“Phụt!” Ngu Khởi Sơ phun ra ngụm trà: “Ngươi còn định múa kiếm?”
Lý Duy: “Ta kết một cái kiếm tuệ.”
Ngu Khởi Sơ che miệng, ho khan liên tục: “Nhưng mà nàng không phải kiếm tu!”
Mặc dù Ngu Khởi Sơ cũng không có kinh nghiệm, nhưng ít ra từng xem nhật ký của Hồ Tứ, bèn chân thành đề nghị: “Đừng nhắc tới kiếm vội, khen ngợi nàng trước đã.”
Thiên Hồ Cảnh chủ có thể lấy nhiều vợ như vậy, tất nhiên có đạo lý của hắn.
Trương Tố Nguyên lấy ra quyển sách nhỏ mang theo bên người: “Ngươi đợi chút, ta ghi lại. Khen ngợi.”
Toàn thể kiếm tu nghiêm túc thảo luận, bầu không khí ngưng trọng, giống như luận đạo, so kiếm vậy.
Ngu Khởi Sơ: “Đúng, nữ tu đều thích nghe khen ngợi.”
Nhưng khen ngợi như thế nào? Hàn Sơn kiếm tu trái lo phải nghĩ, lần này xuống núi, trong đội ngũ vừa hay có hai sư tỷ của Tử Yên Phong, chi bằng đi thỉnh giáo các nàng. Hàn Sơn nữ kiếm tu không nhiều, tất cả đều sư thừa từ Tử Yên Phong chủ, tu hành Lôi Hỏa Kiếm. Sơ với kiếm thuật càng được chân truyền, chính là tính cách như lôi hỏa.
“Sư tỷ thích nghe lời khen thế nào?”
Đệ tử thân truyền của Tử Yên Phong chủ trả lời: “Đương nhiên là khen ta kiếm thuật cao minh!”
“Thì ra là vậy, dễ thôi.” Ba người Trọng Bích Phong cổ vũ lẫn nhau: “Lần này mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, lên thôi!”
Bọn họ hỏi thăm được Tống Thiển Ý đang làm khách ở viện của Hà Sơn Phái, rút thăm quyết định Trương Tố Nguyên làm đại biểu, bước ra bước đầu tiên mang tính lịch sử.
Hà Sơn, Tùng Phong Cốc nhiều nữ tu, thường xuyên tụ tập đánh bài, trò chuyện, may vá.
“Tống sư muội, mời ra đây nói chuyện!” Trương Tố Nguyên cực kỳ khẩn trương, khô miệng khô lưỡi, “Ngươi còn nhớ ta không?”
Tống Thiển Ý suy nghĩ một chút, gật đầu mỉm cười.
Trương Tố Nguyên lấy hết can đảm nói: “Tống đạo hữu y thuật cao tuyệt, diệu thủ hồi xuân, gặp nhau trong Hãn Hải bí cảnh, đến nay khó quên. Chẳng hay gần đây có tiến bộ?”
Tống Thiển Ý thoáng run sợ, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn so tài y thuật với ta? Ngươi không phải kiếm tu sao?”
“Không, đương nhiên không phải so tài!”
“Vậy ngươi tới chữa bệnh?”
“Cũng không phải chữa bệnh! Ý ta là…”Trương Tố Nguyên sắc mặt đỏ lên, linh cơ khẽ động, “Ngươi xem ta múa kiếm không?!”
Tống Thiển Ý đầu đầy mê hoặc: “Cảm ơn, không xem.”
Trương Tố Nguyên nói không thành lời
Tống Thiển Ý: “Còn chuyện gì khác không?”
“Không, không có.”
“Bạn ta còn đang chờ ta.” Tống Thiển Ý lễ phép cười, “Lần sau gặp lại.”
Một đám kiếm tu từ sau rừng cây ló đầu ra, nhìn theo bóng lưng yểu điệu dần xa của Tống Thiển Ý.
Trương Tố Nguyên chán nản than thở: “Bị cự tuyệt, phụ lòng mong đợi của mọi người.”
Chúng kiếm tu rối rít an ủi:
“Không sao, rất nhiều tiền bối của Hàn Sơn chúng ta, đều là sau khi bị nữ tu cự tuyệt, khổ tâm luyện kiếm, cuối cùng thành nhất thế trưởng lão.”
“Đúng, cho nên nói vẫn là luyện kiếm tốt, cái gì mà tình duyên, chân ái, đạo lữ, đều là giả, kiếm mới có thể vĩnh viễn bầu bạn với ngươi.”
Một vị đệ tử nhỏ tuổi nhất thấp giọng nghi hoặc: “Tại sao Kiếm Tôn có đạo lữ? Cho dù Mạnh trưởng lão thật là yêu, ta thấy cũng rất tốt.  Có một người, vẫn so không ai tốt hơn chứ…”
Các sư huynh đổi sang vẻ mặt “người từng trải”, nói phải trái với hắn: “Đợi ngươi trở thành Kiếm Tôn, ngươi tự nhiên sẽ hiểu!”
“Đó là Kiếm Tôn, không thể lấy phổ thông quy luật cân nhắc!” “Cho nên vẫn phải cố gắng luyện kiếm, tranh thủ làm Kiếm Tôn.”
Bên kia, một đám nữ tu của Hàn Sơn, Tùng Phong Cốc nghênh đón Tống Thiển Ý trở về. Các nàng váy lụa lay động theo gió, ngọc bội leng keng, tụ tập chung một chỗ cười đùa, chính là một vệt sáng giữa thanh sơn lục thủy, đình đài lầu các.
“Tống sư muội, ngươi nửa ngày mới quay lại. Người nọ ban nãy nói gì với ngươi vậy?”
Tống Thiển Ý đầu óc mơ hồ: “Không có gì, một kiếm tu Hàn Sơn chẳng hiểu ra sao hỏi ta có muốn xem hắn múa kiếm không.”
Các nữ tu tràn đầy đồng cảm.
“Lần trước còn có một kiếm tu Hàn Sơn, hỏi ta có biết kết kiếm tuệ hay không, ba câu không rời được kiếm.”
“Bọn họ đều như vậy, chỉ thích khoe khoang kiếm của mình, căn bản không quan tâm những cái khác.”
Vì vậy mọi người cho ra kết luận: Kiếm Tôn Hàn sơn luôn rất quái lạ.
Ngu Khởi Sơ ở trong một đám “kiếm tu quái lạ” hoàn toàn khác biệt, hạc đứng trong bầy gà, bởi vì hắn sẽ tặng hoa, hơn nữa trai gái không kỵ!
Các nữ tu thầm nghị luận, đều nói sau Thiên Hồ Cảnh chủ, Hàn Sơn lại có cái thứ hai dị loại.
Tiếng lành đồn xa, phiền toái theo tới. Thu Thủy Tiên Trà đại hội còn chưa chính thức bắt đầu, đã có võ tu sinh lòng không phục, dưới sự ám chỉ ngầm cho phép của chủ nhà, mượn cớ luận đạo tìm đến cửa, chỉ mặt gọi tên Ngu Khởi Sơ so tài.
Loại chuyện “so tài” này Ngu Khởi Sơ rất nhuần nhuyễn, giống như lúc hắn ở Trường Xuân Phong Quan Cảnh Đài, so tài cùng Mạnh Tuyết Lý, Tễ Tiêu, có điều từ bị người chỉ điểm, trở thành chỉ điểm người khác.
Song phương ước định không được động chân nguyên, hắn hời hợt thủ thắng, ôn hòa nhã nhặn chỉ ra khuyết điểm của đối phương, còn tặng một cành hoa đào.
Ngươi có bảo đao, ta có hoa đào. Ngươi có lợi kiếm, ta vẫn còn hoa đào.
Là người chịu đao kiếm của ngươi gió mưa bức bách, ta hai tay trống trơn, chỉ có một cành hoa đào.
Cho dù ai ôm lòng khiêu khích, dò xét tới mời chiến, cuối cùng đều bị thế công của cành đào này làm cho chưng hửng.
Khác với Ngu Khởi Sơ tiêu sái tự tại, như cá gặp nước, tình cảnh của đám người Tống Thiển Ý không ổn.
Bọn họ dò xét chuyện về Kinh Địch, khiến sư môn trưởng bối chú ý.
Khi Tống Thiển Ý từ biệt các nữ tu của Hà Sơn Phái, trở lại môn phái ở khách viện, phát hiện bầu không khí không đúng. Đình viện thanh nhã yên tĩnh không tiếng động, các sư huynh, sư tỷ ngày thường cười nói trong sân không thấy bóng dáng, cửa phòng các nơi đóng kín, đại khái đều trốn vào phòng tu hành.
Chỉ có sư phụ nàng đứng dưới một thân tùng già, bóng dáng cao ngất, đạo tôn cảnh giới thâm hậu uy áp mơ hồ tràn ra.
Tống Thiển Ý tiến lên hành lễ: “Sư phụ.”
Thanh Hà chân nhân xoay người lại, thật sâu nhìn nàng: “Thiển Ý về rồi.”
Khu nhà Minh Nguyệt Hồ bố trí cho họ, đường mòn lót sỏi trắng, bên đường trồng tùng xanh. Gió mát thổi tới, từng tiếng tùng reo, khiến một đám khách mời Tùng Phong Cốc cảm thấy như đang ở nhà.
Đây là Minh Nguyệt Hồ trắng trợn lấy lòng, lôi kéo, Thanh Hà chân nhân vui vẻ tiếp nhận.
Lúc này hắn không đỡ đệ tử hành lễ dậy, chỉ lôi từ trong tay áo ra một tờ giấy mỏng, tiện tay giũ ra. Trang giấy mỏng nhẹ, xuyên thấu qua ánh sáng hoàng hôn, có thể thấy trên đó bốn hàng chữ nhỏ trâm hoa. Chữ viết thanh tú đẹp đẽ, giữa lúc đầu bút xoay chuyển, lại hiện ra vẻ ác liệt.
Minh Nguyệt Hồ khí hậu ẩm ướt, vết mực trên giấy chưa khô, hẳn là mới viết xuống hai ngày gần đây.
Tống Thiển Ý sắc mặt trắng nhợt. Trước khi nàng ra ngoài, tờ giấy này vẫn còn trên bàn, vị sư tỷ kia trình nó cho sư phụ?
Thanh Hà chân nhân rũ mắt, trầm giọng ngâm tụng: “Bất tích thiên kim mãi lão diếu, đương kiếm hoán tửu dã kham hào. Nhất xoang nhiệt huyết thù tri kỷ, sái khứ do năng hóa bích đào.”
(Tạm dịch: Không tiếc ngàn vàng mua hầm rượu cũ, dùng kiếm đổi rượu cũng có thể. Một bầu nhiệt huyết cùng tri kỷ nâng chén, rượu vẩy ra tới có thể hóa thành hoa đào)
Lúc này hắn mới đỡ Tống Thiển Ý dậy, vẻ mặt không nhìn ra vui giận: “Đây là bài thơ ngươi viết vì Kinh Địch đi.”
Tống Thiển Ý cúi đầu: “Sư phụ…”
Nhưng nàng không nói lời gì để biện bạch. Kinh Địch thích rượu, từng tiêu tốn một ngàn lượng vàng, mua một hầm rượu ba trăm năm. Lúc hắn không có tiền mua rượu, ngay cả bảo kiếm tùy thân “Băng Kính Ngọc Luân” cũng có thể mang đến hiệu cầm đồ đổi tiền. Những chuyện này quá nổi tiếng, trong thiên hạ không có người thứ hai làm được. Nếu nói không phải viết cho Kinh Địch, còn có thể là ai?
“Hay cho câu “Nhất xoang nhiệt huyết thù tri kỷ”. Thanh Hà chân nhân nở nụ cười nhạt, đột nhiên quát, “Sao ta có thể dạy ra một đệ tử như ngươi? Đắm chìm tư tình, không quan tâm tới môn phái đại cuộc!”
Tống Thiển Ý mồ hôi lạnh nhễ nhại, ánh mắt vẫn kiên định: “Sư phụ bớt giận, đại ân sư môn dạy dỗ, cả đời không dám quên. Đệ tử chưa từng làm chuyện bôi nhọ sư môn!”
Thanh Hà chân nhân đối mặt với nàng, Tống Thiển Ý không tránh không né, sư đồ âm thầm giao phong, gió ngừng tùng yên, không khí đọng lại.
Lát sau, Thanh Hà chân nhân vẻ mặt thoáng hòa hoãn, tựa như ban nãy là nghiêm sư, bây giờ là từ phụ:
“Vi sư có không ít đệ tử, ngươi tuổi tác tuy nhỏ, nhưng thiên tư tốt nhất, tính tình giống ta hồi trẻ nhất. Sau này ngươi phải làm Cốc chủ của Tùng Phong Cốc. Chuyện riêng của ngươi, cũng là việc lớn của môn phái. Ai hợp tịch với ngươi, đó là hắn có phúc.”
Hắn thở dài, tựa hồ cảm thấy tiếc nuối: “Nếu ngươi thích kiếm tu của Minh Nguyệt Hồ, thì có nhiều thiếu niên tuấn kiệt có thể chọn. Kinh Địch không thức thời, không phải lương phối. Chuyện của hắn, ngươi đừng hỏi nhiểu nữa.”
“Không…” Tống Thiển Ý muốn giải thích, lại bị sư phụ khoát tay cắt đứt.
“Ngươi tâm tư nhanh trí thông minh, vi sư không nói ngươi cũng có thể đoán được, chi bằng nói rõ với ngươi. Nếu Tùng Phong Cốc mà Minh Nguyệt Hồ kết hôn, song phương đều vui. Nhưng vi sư sẽ không cưỡng ép ngươi.” Thanh Hà chân nhân phe phẩy trang giấy, “Ngươi thích viết thơ, có thể tiếp tục viết. Vi sư ngày mai sẽ đến thăm Vân Hư Tử, để ngươi ở bên ngoài Minh Nguyệt Hồ tổ chức thơ xã, mở hội thơ. Ngươi có thể chọn ra một kiếm tu giỏi văn thơ, thưởng thức được tài hoa của ngươi, cùng ngươi chí thú tương đắc, ngươi thấy thế nào?”
Tống Thiển Ý lặng im không đáp, nàng biết đây là sư phụ nhượng bộ, hoặc là nói bồi thường. Dùng cách này để cho nàng nổi danh, bày tỏ sự sủng ái với nàng.
“Soạt-”
Thanh Hà chân nhân xé trang giấy cùng với bài thơ bên trên thành từng mảnh nhỏ.
“Sư phụ cũng trải qua tuổi trẻ. Ai không có một thời ngây dại, nhất thời rung động? Nhưng thọ nguyên của tu sĩ chúng ta dài đằng đẵng, tình cảm không chống cự nổi thời gian. Bây giờ là một bầu nhiệt huyết, đợi trăm năm sau ngươi quay đầu nhìn lại, cái gì đều lạnh.”
Tống Thiển Ý muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu: “Cẩn tuân sư phụ dạy bảo.”
Thanh Hà chân nhân giơ tay, giấy vụn bay lên đầy trời. Bàn tay của hắn rơi xuống bả vai của Tống Thiển Ý, nhìn vị đệ tử đắc ý này, im lặng cười mỉm.
Đệ tử thân truyền của Thanh Hà đạo tôn Tùng Phong Cốc, ở đình giữa hồ tổ chức hội thơ, mời các đạo hữu trẻ tuổi thích thơ văn đến tham gia. Người nghe được tin tức này, đều lộ ra nụ cười hiểu mà không nói.
Giây phút này, các môn các phái đến tham gia đại hội, vốn mang mục đích khác nhau. Minh Nguyệt Hồ muốn xác lập uy nghiêm của đệ nhất đại phái; Hà Sơn muốn cho sáu đại môn phái nhân gian biết;, phải là bảy đại môn phái; Tùng Phong Cốc muốn tuyển rể; Tán Tu Minh lần đầu lộ mặt, muốn thể hiện thực lực; Hàn Sơn muốn phá bỏ tin đồn….Còn có rất nhiều môn phái nhỏ đến từ ngũ hồ tứ hải, như cỏ dại đầu tưởng, chỉ muốn theo gió giữ bình an.
Tổng Thiển Ý trở nên bận rộn, ngoại trừ tổ chức hội thơ, còn cùng các nữ tu của Hà Sơn chơi đùa. Nghe nói tân Chưởng môn Hà Sơn Phái gặp mặt nàng, rất vui vẻ, còn giữ nàng ở lại ăn cơm tối. Từ Tam Sơn, Trịnh Mộc cũng du sơn ngoạn thủy, thưởng thức hồ quang sắc núi, kết giao bạn mới.
Nhìn từ bên ngoài, bọn họ đã từ bỏ dò xét chuyện về Kinh Địch.
Trước khi Thu Thủy chính thức bắt đầu, hết thảy trở lại nề nếp.
Trên hồ tài tử giai nhân, thuyền nhỏ tới lui. Chợt có kiếm tu ngự kiếm, điểm nước vút bay, quần áo không dính một giọt nước.
Thủy lao dưới đấy hồ lạnh lẽo tận xương, không thấy mặt trời, ngăn cách với đời.
Kinh Địch bị hoàn toàn quên lãng, mọi người không nhắc đến hắn nữa.
Kiếm khách thiếu niên khí phách lên cao, hô bằng dẫn bạn vào mùa xuân, đảo mắt xuân đi thu tới, suy yếu lụi tàn, như mây như khói.

Vì muốn làm quen với y tu dịu dàng xinh đẹp, tu vi bất phàm, rất nhiều kiếm tu không thạo thơ văn cũng tham gia hội thơ.
Ngu Khởi Sơ bị ba sư huynh Trọng Bích Phong kéo đi làm tham mưu, đáng tiếc tài nghệ của hắn chỉ trên trung bình, không thể so với vai vị của Minh Nguyệt Hồ đã tận lực chuẩn bị, xuất khẩu thành thơ, chiếm hết nổi bật.
Đám người Trương Tố Nguyên trái lại không thấy thất vọng, bọn họ có thể trông thấy Tống Thiển Ý là đã vui rồi. Huống hồ dù thơ văn hay dở thế nào, Tống Thiển Ý đều lễ phép duy trì khoảng cách.
Trải qua vài vòng ra đề, giải đề, phá đề, trong hội thơ câu hay câu dở đều có không ít, ước định ngày mai lại tới.
Nguyệt hắc phong cao. Tống Thiển Ý hẹn gặp ba vị đồng đội còn lại. Bọn họ gần đây biểu hiện bình thường, sư môn trưởng bối rốt cuộc thả lỏng cảnh giác, mới tìm được cơ hội gặp nhau.
Từ Tam Sơn không kịp chờ đợi hỏi: “Bên Hà Sơn nói thế nào?”
Tống Thiển Ý: “Các nàng bằng lòng thử một lần.”
Trịnh Mộc: “Bồ tát phù hộ, cuối cùng cũng có tin tức tốt.”
Tổng Thiển Ý quay sang Trận phù sư: “Trận pháp ở thủy lao thăm dò đến đâu rồi? Có thể đi vào sao?”
Lưu Kính lắc đầu: “Chỉ có vị trí đại khái, ta không dám dò xét sâu. Hộ sơn đại trận của Minh Nguyệt Hồ vô cùng lợi hại. Hơn nữa, ngươi ở địa bàn của người ta, dò xét trận pháp tổ tông của người ta, nơi đây còn có Thánh nhân trấn giữ, đây chẳng phải là chịu chết sao?”
Từ Tám Sơn, Trịnh Mộc mặt mày ủ dột, Tống Thiển Ý cũng không cảm thấy thất vọng, nàng vốn có tính toán khác: “Người ngoài như chúng ta không liên lạc được với Kinh Địch, người của bọn họ có thể, để đệ tử của Minh Nguyệt Hồ gửi lời giúp chúng ta.”
Từ Tam Sơn cả kinh thất sắc: “Tống bà cô, ngươi muốn dùng mỹ nhân kế? Ta hỏi thăm được, trưởng lão trông chùng thủy lão đã ba trăm tuổi, sợ rằng khó mà trúng kế.”
Tống Thiển Ý cười gằn nói: “Mỹ nhân kế cái đầu ngươi!”
Từ Tam Sơn câm như hến. Lưu Kính nhỏ giọng nói: “Nên để kiếm tu thích ngươi trông thấy được dáng vẻ này của ngươi.”
Tống Thiển Ý: “Đừng nói nhảm, bảo các ngươi kết “bạn”, kết chưa?”
Trịnh Mộc: “Tống sư thái, ngươi muốn kiếm tu Minh Nguyệt Hồ không có chủ kiến, thích đầu cơ trục lợi, không am hiểu văn thơ, nơi này có cả đống, chúng ta chọn ra vài người, làm thân với bọn họ, danh sách ở chỗ này.”
Tống Thiển Ý: “Vậy thì tốt. Đêm mai lại tập hợp, tan họp.”
Ngày thứ hai, hội thơ giữa đình, xảy ra một chuyện ngoài dự đoán của mọi người.
Tống Thiển Ý chọn một vị kiếm tu của Minh Nguyệt Hồ, đơn độc đưa cho đối phương một bài thơ, cũng giữ đối phương ở lại uống trà.
“Người may mắn ” này được sủng mà sợ, bị vô số kiếm tu lúc rời đi nhìn bằng ánh mắt ghen tỵ, bi phẫn, không khỏi lâng lâng trong lòng. bàn về tu vi, hắn không phải xuất sắc nhất, bàn về tướng mạo, hắn cũng không nổi bật, bàn về thơ văn, hắn căn bản chẳng hiểu gì. Chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có ngày này, rất có cảm giác công thành danh toại, quang tông diệu tổ.
Đợi người ngoài rời đi hết, ngươi nọ vẫn không dám tin: “Tống sư muội, thật sự là ta sao?”
Tống Thiển Ý che miệng cười khẽ: “Lý sư huynh, ngươi xem những bài thơ này, viết cũng không hay. Bọn họ rõ ràng không hiểu, lại muốn giả vờ hiểu. Ngươi ít nhất thành thật, không giống với bọn họ. Còn như làm thơ viết văn, không biết có thể học mà.”
Kiếm tu họ Lý nghe vậy, tựa như thấy mình ôm mỹ nhân về, trở thành đạo lữ của Chưởng môn tương lai Tùng Phong Cốc, tài sắc đều chiếm, danh lợi thu gấp đôi, lập tức tỏ thái độ nói: “Ta bằng lòng vì Tống sư muội học làm thơ.”
“Tốt lắm.” Tống Thiển Ý nhìn bài thơ trong tay hắn, “Đây là đôi câu ta chọn được từ tác phẩm cũ của tiền nhân, gửi tình với thơ….Ngươi cũng phải dùng thơ văn trả lời ta. Còn như làm sao trả lời, chính ngươi suy nghĩ, không được hỏi người khác. Nếu ngươi hỏi, ta sẽ biết, vậy không thèm quan tâm tới ngươi nữa.”
Kiếm tu họ Lý lật đật xem thơ, khó khăn đọc lên: “Ký bất khởi, tòng tiền bôi tửu. Si mị bác nhân ứng kiến quán, tổng du tha, phúc vũ phiên vân thủ”. Là hai câu này sao?”
(Tạm dịch: Không nhớ nổ, ly rượu trước đây. Yêu ma bắt người hẳn đã nhìn quen, luôn thua nó, một tay phiên vân phúc vũ)
Tống Thiển Ý dịu dàng cười nói: “Đúng, hai câu này là bí mật của chúng ta, đừng để người ngoài thấy.”
Kiếm tu họ Lý thấy nàng cười, như bay trong mây: “Tống sư muội yên tâm. Ta suy nghĩ suốt đêm, sáng mai trả lời ngươi.”
Hắn đi thuyền rời khỏi đình giữa hồ, bị gió thổi, đầu óc mới tỉnh táo lại, đối mặt thực tế khốc liệt: không hỏi người khác, mình căn bản xem không hiểu, không trả lời được; nếu hỏi, chẳng may bị Tống sư muội biết được mình ăn gian, há chẳng phải ở trong mắt nàng, ưu điểm “thành thật” duy nhất của ta cũng biến mất. Hơn nữa, những kiếm tu khác hiện tại đang ghen tỵ đỏ mắt, e rằng bọn họ sẽ cố ý nói bậy, khiến ta mất mặt.
Hắn đang nhẩm đọc lại hai câu thơ kia, đối diện một chiếc thuyền nhỏ tiến đến, người bạn mới quen gần đây chào hỏi hắn. Hắn thừa dịp này ngăn đối phương lại, kể lể với hắn “phiền não ngọt ngào” của mình, đương nhiên, khoe khoang chiếm đa số.
Lưu Kính xoay trận bàn, dường như vô tình nói: “Tự ngươi nghĩ đi. Hỏi người khác sẽ lộ tẩy, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, trừ khi ngươi có.”
Kiếm tu hj Lý suy nghĩ một lát, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời. Một vệt sáng thoáng qua trong đầu hắn – dưới đáy của Minh Nguyệt hồ, chẳng phải có sẵn một bức tường chắc chắn không lọt gió đấy sao?
Kinh sư huynh từng cưỡi ngựa dạo phố, ca lầu nghe khúc, trong số đệ tử trẻ tuổi của Minh Nguyệt Hồ, hắn hiểu những thứ này nhất. Kinh sư huynh e rằng đời này cũng không ra được, chẳng biết lúc nào sẽ chết trong tù, hỏi hắn là an toàn nhất.

Đêm khuya, tiểu đội mất đi đội trưởng lại bí mật gặp nhau.
Tống Thiển Ý: “Thế nào?”
“Chính mắt ta vừa nhìn thấy, người nọ đi thủy lao.” Lưu Kính hỏi, “Nếu biết thuận lợi như vậy, ngươi nên viết nhiều một chút, chỉ có hai câu, Kinh Địch có hiểu được không?”
Ngự thú sư chưa từng đi học gãi đầu: “Vậy rốt cuộc là ý gì? Cái gì mà “bác nhân ứng kiến quán, tổng du tha, phúc vũ phiên vân thủ…”
Tống Thiển Ý nói: “Ta là nói với Kinh Địch, chúng ta không quên giao tình uống rượu cùng nhau, biết lần này hắn gặp nạn, bảo hắn nghĩ thoáng ra, chúng ta đang tìm cách cứu hắn.”
Trịnh Mộc: “Thật phức tạp, bồ tát phù hộ hắn có thể xem hiểu!”
Tống Thiển Ý: “Mặc dù hắn là tên khốn kiếp làm việc không có ranh giới cuối, may mà đầu óc hắn thông minh, nhất định có thể hiểu.”

“Ầm ầm-” cửa đá nặng nề mở ra, một vệt sáng nhạt chiếu xuống thủy lao đáy hồ.
Có người xách đèn, lần mò tiến về phía trước, thấp giọng nói: “Kinh sư huynh, ta đến thăm ngươi.”
Sâu trong bóng tối, cuối thủy lao, một người khoanh chân tĩnh tọa, nhắm mắt không nói.
Người tới sáp lại gần lan can sắt, bắt đầu kể lể lải nhải, đều là hiểu được sư phụ khổ tâm, chớ gây khó dễ cho mình, ….đều là những lời cũ rích. Từ lúc Kinh Địch bị giam vào thủy lao, ban đầu luôn có đệ tử nghĩ cách hỏi thăm sức khỏe hắn, khuyên giải hắn, dần dần, người tới càng ngày càng ít, cho đến khi không còn ai nữa.
Hôm nay những lời này, người nói lòng không tập trung, người nghe vờ câm giả điếc.
Người kia không khỏi nản lòng, vẫn nhắm mắt nói:
“Kinh sư huynh, ta tới đây không dễ. Chuyện là thế này, có một nữ y tu thích thơ văn, ra đề khảo nghiệm ta. Việc rất quan trọng, sư huynh xem hộ ta với. Chỉ liếc một cái thôi, được không?”
Kinh Địch nghe vậy, mới từ từ mở mắt. Hắn có cặp mắt rất đẹp, trong ngục không thấy ánh mặt trời, ngược lại sáng ngời hơn trước.
Đệ tử kia vội vàng mở trang giấy ra: “Là hai câu này, không đầu không đuôi, ta quả thực xem không hiểu. Sư huynh hiểu thơ văn sao?”
Kinh Địch đã lâu không nói chuyện, thanh âm cực kỳ khàn khàn: “Hiểu sơ.”
Ánh nến yếu ớt đến gần, chiếu sáng bút tích của Tống Thiển Ý.
Kinh Địch tâm thần chấn động, nhắm hai mắt. Lúc mở mắt ra, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, giọng nói vẫn khàn khàn:
“Nàng đang oán trách thời tiết Minh Nguyệt Hồ không tốt, lúc có mây lúc lại mưa. Ngươi an ủi nàng đôi câu.”
Đệ tử kia mừng rỡ khôn xiết, lấy giấy bút giả bộ ghi chép: “Trả lời thế nào?”
“Hồi thủ hướng lai tiêu sắt xử, quy khứ, dã vô phong vũ dã vô tình.”
(Tạm dịch:ngoảnh nhìn chốn hiu hắt trước nay, về thôi, cũng không mưa gió không trời trong)
Đệ tử mừng rỡ: “Đa tạ Kinh sư huynh! Đa tạ Kinh sư huynh!”

“Quy khứ?” Từ Tam Sơn cau mày nhìn chằm chằm trang giấy: “Về đâu? Mẹ nó hắn là có ý gì?”
Tuy chữ viết xa lạ, nhưng bọn họ đều biết, đây là câu trả lời của Kinh Địch.
Tống Thiển Ý cau mày: “Hắn bảo chúng ta đừng để ý tới chuyện này, ai về nhà nấy. Cứ việc đi thôi, là trời trong hay mưa gió đều không liên quan.” Nàng xé nát trang giấy, “Hừ, bà đây đã đi tới bước này, sao có thể từ bỏ?”
Hiện nay cục diện nhìn như thuận lợi, là nàng lặp đi lặp lại suy tính, hao phí tâm huyết đổi lấy, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
Vốn đến Minh Nguyệt Hồ, Tống Thiển Ý cảm thấy sâu sắc đau xót, một luồng khí bất bình đúc kết trong lòng, thật lâu không tiêu tan.
Chuyện của Kinh Địch không phải bị che giấu đến mức gió thổi không lọt, không ai biết, người nào sáng suốt cũng có thể nhận ra không đúng, nhưng chẳng ai dám hỏi, chẳng ai bằng lòng hỏi. Mọi người ngầm thừa nhận, cho dù hỏi, có thể hỏi ra kết quả gì, có têể chất vấn Thánh nhân sao?
Đối với một y tu mà nói, tư tưởng chán nản rất nguy hiểm, nàng cần bình tâm tình khĩ.
Nhưng tình nghĩa bạn bè, không liên quan tới phong nguyệt, lại nặng với ngàn cân.
Từ ngày nàng viết ra bốn câu thơ kia, cuộc chiến của nàng đã bắt đầu.
Tống Thiển Ý suy nghĩ một lát, đặt bút viết: “Thi phú tòng kim tu thiểu tác, lưu thủ tâm phách tương thủ.”
(Tạm dịch: thơ phú từ nay ít làm, giữ lấy tâm hồn tương thủ)
Không đợi đồng đội đặt câu hỏi, nàng đã giải thích: “Ta bảo hắn câm miệng, tiết kiệm sức lực, phối hợp hành động với chúng ta, chuẩn bị chạy trốn.”
Ba người còn lại chỉ phụ trách gật đầu, phát ra âm thanh bừng tỉnh đã hiểu.
Từ Tam Sơn hỏi: “Chúng ta hành động thế nào? Cướp ngục à?”
Vì lần thịnh hội này nghị luận thiên thời, vô số đại nhân vật của tu hành giới đều tập trung ở Minh Nguyệt Hồ, bốn tên tôm tép bọn họ, muốn ở dưới mi mắt của sư môn trưởng bối táy máy tay chân, không thể nghi ngờ sẽ chịu nguy hiểm và áp lực cực lớn.
Tống Thiển Ý nói: “Nghĩ gì vậy? Cướp ngục mới là chịu chết, chờ Hà Sơn…” Còn chưa dứt lời, nàng bỗng nhiên biến sắc: “Ai ở đó?”
Rừng rậm huyên náo, ba người còn lại đồng loạt xoay thân, đề khí bay vút, pháp khí trong tay đồng thời đánh ra, nhưng lập tức thu tay lại.
“Tại sao là ngươi?”
“Không phải ta cố ý nghe lén!” Ngu Khởi Sơ khóc không ra nước mắt, hai tay giơ cao, “Chỗ này ta tới trước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.