Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 152: Của nhà trồng được




Tán tu không có tài nguyên tông môn chống đỡ, cho dù phát tài, trong túi không thiếu linh thạch, cũng sẽ mua ít phù lục, pháp khí, tài liệu trận pháp dự bị, chắc chắn sẽ không mua hoa đào.
Bọn họ lần đầu tiên chơi đùa thứ đồ vừa vô dụng lại kiều quý như “hoa đào tơ vàng” này, đều cảm thấy có chút mới lạ.
“Con mẹ nó, cái này là đặc sản quê nhà của thằng nhãi kia?”
“Lão đại, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mời người ta lên thuyền, không thăm dò được tu vi sâu cạn của đối phương, còn phí mất một con cá nướng, sau đó trơ mắt nhìn người nọ điểm nước bay đi, thân hình biến mất trong khói sóng mông lung.
Thanh Đại xoay chuyển cành hoa: “Thật đẹp, tìm bình hoa cắm vào, cứ nuôi trước đã.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuông cảnh báo vang lên, rối rít khuyên nhủ:
“Không phải ngươi vừa ý thằng nhãi kia đấy chứ, ngươi đừng để hắn lừa!”
“Ngươi xem kiếm của hắn, kiểu dáng như của con gái, còn tên gì mà “Lâm Trì Liễu”, ai biết là tín vật nữ tu nào tặng!”
“Đúng, lúc thì liễu xanh, lúc lại hoa đào, xem dáng dấp của hắn, lông mi dài mắt phượng môi mỏng, nhất định là hạng người phụ lòng đa tình, đầy bụng đều là hoa hoa cỏ cỏ. Nhi nữ tình trường, chậm trễ tu hành.”
Thanh Đại mặt không cảm xúc: “…Ta chỉ là muốn ngắm hoa, không được sao?”
Đương nhiên không ai nói không được.
Cành hoa đào diễm lệ bèn nghiêng nghiêng cắm vào trong bình sứ màu thiên thanh, theo các tán tu một đường trôi nổi, đỗ thuyền cập bến, được đệ tử ngoại môn của Minh Nguyệt Hồ tiếp đón, sắp xếp vào khách viện.
Minh Nguyệt Hồ thủy vực rộng lớn, trên hồ có hơn mười hòn đảo lớn nhỏ không đồng nhất, như sao trên trời. Đình đài lầu các dựa vào núi cạnh hồ mà xây, nối liền với nhau bằng cầu trúc thang trúc.
Vào thu, hai bờ sông liền với núi rừng màu sắc sặc sỡ, chiếu vào mặt hồ phẳng lặng như gương. Hơi nước hòa cùng sương mù, những lá xanh, lá đỏ, là vàng kia vẫn luôn ẩm ướt.
Đệ tử Minh Nguyệt Hồ mặc áo ngoài xanh đậm, chèo thuyền nhỏ gỗ đen, nghênh đón khách đường xa mà tới. Đại môn phái nhiều người, vào ở đại đình viện tại đại đảo, môn phái nhỏ và tán tu được bố trí ở đảo nhỏ cạnh bên.
Các khách mời quần áo khác nhau, tô điểm nhan sắc cho cảnh thu rực rỡ. Chưởng môn Vân Hư Tử đối với bức tranh này rất hài lòng, tứ phương tới chúc mừng, bát phương hướng về, vốn nên như vậy. Cho nên gần đây mặc dù bận rộn, chuyện vụn vặt quấn thân, nhưng cam tâm tình nguyện bận rộn. Tỉ mỉ tính ra, chỉ có một việc khiến hắn không thích-
Đệ tử Kinh Địch của hắn vốn là đại đệ tử của Minh Nguyệt Hồ, giao du rộng rãi, thanh danh lan xa. Lần này Minh Nguyệt Hồ cử hành thịnh hội, đệ tử trẻ tuổi các phái không thấy Kinh Địch ra mặt, rối rít hỏi thăm, nhưng chỉ nghe nói “Kinh sư huynh bế quan”.
Bế quan là một lý do tốt, dù sao người tu hành bế quan, ngắn thì vài tháng, lâu thì ba năm năm năm, tám năm mười năm, nếu như tu hành gặp trắc trở, cũng có thể chết trong lúc bế quan.
Đệ tử tầm thường biết được Kinh Địch bế quan, chỉ than thở đáng tiếc, không hỏi thêm nữa. Thế nhưng có một vài đệ tử “không tầm thường”, chẳng chịu bỏ qua, xin đệ tử tiếp đón truyền đạt, đến trước mắt Chưởng môn Vân Hư Tử hỏi cho ra nhẽ.
Bốn người kia tên là Tống Thiển Ý, Từ Tam Sơn, Trịnh Mộc, Lưu Kính, vốn là đồng đội của Kinh Địch trong Hãn Hải bí cảnh.
Thận phận của bọn họ đặc thù, xuất thân Tùng Phong Cốc, Bắc Minh Sơn, Nam Linh Tự, Vụ Ẩn Quan. Đều là đệ tử thân truyền của Chưởng môn tứ đại môn phái còn lại, ngoại trừ Hàn Sơn Kiếm Phái và Minh Nguyệt Hồ. Nếu không có gì bất trắc, đợi bọn họ trưởng thành, đều sẽ trở thành Chưởng môn các phái hoặc trưởng lão quyền cao chức trọng. Minh Nguyệt Hồ muốn ngồi vững vị trí đệ nhất tông môn, hoàn toàn chèn ép Hàn Sơn, chung quy phải khiến bốn phái khác tâm phục khẩu phục.
Đám người Tống Thiển Ý đến gặp Vân Hư Tử, thái độ cung kính, lễ phép chu toàn, cho dù là ai cũng không bắt bẻ được lỗi sai.
Tống Thiển Ý ôn hòa cười nói: “Chúng ta là đồng đội với Kinh sư huynh trong Hãn Hải bí cảnh, tình như thủ túc. Lần này tới quý phái, đặc biệt chuẩn bị một vò rượu ngon cho hắn, vốn định nhân thịnh hội này, sẽ cùng hắn uống rượu ngôn hoan. Chỉ tiếc vô duyên gặp mặt, dám hỏi Kinh sư huynh ở động phủ nào bế quan? Chúng ta sẽ đặt vò rượu ngon này ở trước cửa phủ, đến ngày Kinh sư huynh xuất quan, lập tức có thể uống được, cũng coi như tận tâm tận ý.”
Vân Hư Tử vui vẻ hài lòng mỉm cười, giống một vị trưởng bối từ ái: “Các ngươi có lòng. Hắn ở trong môn phái, đương nhiên sống rất tốt, không nhọc bạn bè nhớ nhung. Chỗ hắn bế quan, là cấm địa trọng yếu của phái ta, đệ tử phái khác không tiện đi vào.”
“Ồ, thì ra là vậy. Là bọn ta thất lễ, quấy rầy Chưởng môn chân nhân.” Tống Thiển Ý hành lễ cáo lui, cũng ra hiệu cho đồng bọn cùng nhau rời đi, không hỏi thêm nữa.
Vân Hư Tử đợi bọn họ đi khỏi, sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm. Hắn biết Tống Thiển Ý đã sinh nghi, y tu của Tùng Phong Cốc này thông minh cẩn trọng, đạt đến chân truyền của sư phụ nàng. Hậu sinh khả úy mà, nhưng vậy thì thế nào? Nếu nàng định ở đại hội gây rắc rối, điều tra đã xảy ra chuyện gì, không cần mình nghĩ cách ngăn cản, sư phụ nàng là người đầu tiên muốn dạy dỗ khiển trách nàng.
Năm đại môn phái, cộng thêm phe của Thái Hành chân nhân, đã ăn ý đạt thành nhận thức chung.

Bốn tu sĩ trẻ tuổi đi ra cửa điện, rời khỏi đảo trung tâm. Thuyền nhỏ gỗ đen đón gió đi tới, sóng biếc tầng tầng lan tràn, càng lúc càng xa.
Khi chắc chắn đã vượt qua phạm vi thần thức của Vân Hư Tử, Từ Tam Sơn rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Tống bà cô, chúng ta cứ vậy mà đi?!”
Tống Thiển Ý bình tĩnh nói: “Không hỏi ra kết quả, không đi chờ cái gì? Chờ Chưởng môn pha trà cho ngươi uống?”
Lưu Kính cau mày nói: “Theo ta được biết, cấm địa của Minh Nguyệt Hồ đều là linh khí thưa thớt, bế quan tại sao lại chọn cấm địa? Chuyện này có gì đó không đúng, có quỷ!” Vụ Ẩn Quan có quan hệ tốt với Minh Nguyệt Hồ, hai phái tới lui mật thiết, tin tức của hắn coi như chính xác.
“A đi đà phật.” Trịnh Mộc trầm ngâm nói, “Đã từng là đồng đội, không thể không quan tâm tới sống chết của Kinh Địch.”
“Nhất định phải quan tâm chứ! Đệ tử Minh Nguyệt Hồ nhắc tới Kinh Địch đều giữ kín như bưng, miệng như hũ nút, chúng ta âm thầm điều tra không ra đầu mối, hay là đổi sang cách quanh minh chính đại.” Tống Thiển Ý suy nghĩ một lát, “Các ngươi ai biết, Hà Sơn Phái ở đảo nào?”
Từ Tam Sơn giật mình hỏi: “Độc nhất Hà Sơn phụ nhân tâm, ngươi tìm các nàng làm gì?”
Bắc Minh Sơn và Hà Sơn Phái trước nay không hợp nhau, nhắc tới Hà Sơn liền tức giận.
Tống Thiển Ý cười: “Đêm trăng tròn, Thu Thủy Tiên Trà, Minh Nguyệt Hồ muốn lập uy, có Thánh nhân trấn giữ. Hà Sơn Chưởng môn mới kế vị, lần này tự mình dẫn đội tham dự, chẳng lẽ không có mưu đồ khác?”
Đồng đội của nàng nghe không hiểu, đang định cẩn thận truy hỏi. Chợt một cơn gió nhẹ thổi qua, sương mù từ từ tản ra. Chỉ thấy trên mặt hồ bát ngát, thuyền nhỏ đi lại nườm nượp, trên thuyền chở các đệ tử trẻ tuổi ăn mặc quần áo màu sắc khác nhau.
Mọi người mới tới Minh Nguyệt Hồ, đệ tử có thởi gian rảnh rỗi đều chơi thuyền du hồ.
Trong đó một thuyền từ phía đối diện tiến đến, người trên thuyền mặc quần áo trắng. Sau khi bọn họ thấy rõ người tới, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Tống Thiển Ý thở dài: “Là người của Hàn Sơn Kiếm Phái.”
Minh Nguyệt Hồ sắp xếp Hàn Sơn Kiếm Phái ở tiểu viện trên đại đảo, lý do là đệ tử Hàn Sơn không nhiều, nhưng lại sắp xếp cho Hoài Thủy Chu gia, Thái Hành chân nhân vào ở đại viện, chi tiêu ăn ở mơ hồ vượt qua Hàn Sơn, có thể thấy dụng ý phía sau.
Hàn Sơn lần này do Trọng Bích Phong chủ dẫn đội. Hắn tính cách trầm ổn, cũng không dị nghị, lặng lẽ đợi đại hội bắt đầu.
Trên thuyền của Hàn Sơn, tất cả kiếm tu đều mặc đạo bào trắng, tay áo đón gió, vù vù tung bay.
Chỉ có một người mặc cẩm y hoa phục, bên hông đeo một thanh nữ kiếm tinh mỹ, thân hình cao ráo đứng ở mũi thuyền.
Tống Thiển Ý quan sát cẩn thận, lên tiếng hỏi: “Dám hỏi đạo hữu bên kia, có phải nhị đệ tử của Mạnh trưởng lão, Ngu Khởi Sơ?”
“Chính là tại hạ.” Ngu Khởi Sơ nghe vậy nhìn lại, khách khí chào hỏi, “Xin chào bốn vị đạo hữu.”
Lưu Kính cao giọng nói: “Đừng khách khí. Bọn ta và Mạnh trưởng lão từng quen biết, mời lên thuyền nói chuyện.”
Sau lưng Ngu Khởi Sơ, các đệ tử Hàn Sơn nghe vậy, trố mắt nhìn nhau.
Có tiểu đệ tử truyền âm nói: “Ngu sư huynh, tại sao có người mời ngươi lên thuyền? Ngươi phải cẩn thận!”
Đệ tử Trương Tố Nguyên của Trọng Bích Phong chủ lại nói: “Ta ở trong Hãn Hải bí cảnh từng gặp bọn họ, đó là Tống sư muội của Tùng Phong Cốc, Ngu sư đệ cứ đi đi.”
Còn chưa dứt lời, lập tức có hai vị đệ tử của Trọng Bích Phong ló đầu ra.
Hà Minh: “Tống sư muội tới rồi? Tống sư muội ở đâu?”
Lý Duy: “Để ta nhìn một chút Tống sư muội!”
Ba người này ở Hãn Hải bí cảnh giai đoạn đầu đồng hành cùng Mạnh Tuyết Lý, phụ trách hô hào “Trưởng lão cẩn thận, bảo vệ trưởng lão”, nửa đường gặp gỡ tiểu đội Kinh Địch, làm quen với  “y tu dịu dàng” Tống Thiển Ý, nhớ mãi không quên đến nay.
Ngu Khởi Sơ không biết những chuyện này, đầu đầy mê hoặc đồng ý lời mời.
Đạp nước lăng không, lên thuyền đối diện, trông thấy Ngự thú sư mang bạch hổ, Trận Phù Sư cầm trận bàn, Luyện Đan Sư nắm phật châu, còn có một nữ y tu dung mạo xinh đẹp.
Tống Thiển Ý ôn nhu nói: “Nhắc đến cũng hữu duyên, trong Hãn Hải bí cảnh, nhờ có sư phụ, sư huynh ngươi chiếu cố chỉ giáo, ta mới bình yên trở về!”
Lưu Kính bổ sung nói: “Còn nhân họa đắc phúc, cảnh giới tăng lên.”
Ngu Khởi Sơ ngượng ngùng cười, nghe bốn người theo thứ tự giới thiệu bản thân, mới bừng tỉnh hiểu ra:
“Thì ra là các ngươi, ta nghe Mạnh ca, không, sư phụ ta từng nhắc đến các ngươi!”
Tống Thiển Ý thần sắc khẽ biến, truyền âm hỏi: “Có thật không? Mạnh trưởng lão thế nào?”
Ngu Khởi Sơ cũng cẩn thận truyền âm trả lời: “Gia sư có chuyện phải làm, trước mắt hết thảy bình yên.”
Sau khi Hãn Hải bí cảnh sụp đổ, sư đồ Trường Xuân Phong bật vô âm tín. Mặc dù bốn người biết rõ bản lĩnh của Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, nhưng vẫn lo lắng cho an toàn của họ, hôm nay biết được hai người bình yên vô sự, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí trên thuyền nhất thời trở nên sinh động.
Từ Tam Sơn hào sảng cưởi nói: “Nếu ngươi không chê, từ đây chúng ta hay coi nhau như huynh đệ! Đây là bổn mệnh linh thú của ta!” Hắn hết sức phấn khởi, cho gọi bạch hổ sau lưng tới: “Quai Quai, chào hỏi với Ngu sư huynh đi. Ngu huynh chớ sợ, nó thông nhân tính, biết tốt xấu, sẽ không làm ngươi bị thương!”
Ngự thú sư khoe khoang linh thú hung mãnh là bản năng, giống như kiếm tu khoe khoang bảo kiếm sắc bén, nói đơn giản, chính là “không khoe sẽ chết.”
Nhưng mà bạch hổ ngửi ngửi Ngu Khởi Sơ, không tiến ngược lại lùi, hạ thấp thân mình, cổ họng nghẹn ngào gầm gừ.
Từ Tam Sơn cảm thấy kỳ quái, sợ Mạnh trưởng lão thì thôi, ngay cả đệ tử của Mạnh trưởng lão cũng sợ sao? Hắn không biết Ngu Khởi Sơ uẩn dưỡng giao đan trong thời gian dài, với ba con giao đôi bên cùng có lợi, cho nên trong cơ thể lưu lại khí tức của hải giao, bạch hổ cảm thấy cực kỳ áp lực, không dám thân cận với hắn.
Ngu Khởi Sơ khẽ vuốt đầu hổ, chân thành ca ngợi: “Hổ như tên, thật là ngoan, giống chuột kim tiền ta nuôi vậy.” Hắn từng nuôi chuột, nuôi Thận, rất muốn trao đổi với đối phương tâm đắc nuôi thú.
Từ Tam Sơn: “…”
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Tống Thiển Ý chủ động giải vây: “Ngươi lần đầu tiên xuống núi du lịch, lại đúng lúc nhiều việc. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, nếu có gì cần giúp, cứ việc đến tìm ta.”
Ngu Khởi Sơ cảm động nghĩ, rốt cuộc gặp được một vị cô nương biết phải trái!
Thì ra không phải cô nương xinh đẹp toàn thế giới, đều không nói phải trái.
“Cảm ơn sư tỷ. Ta mang theo chút đặc sản quê nhà.” Hắn sờ soạng túi trữ vật, chọn ra mấy cành đào đẹp nhất, “Đều là của nhà trồng được, tặng cho các ngươi!”
Ngu Khởi Sơ không có sự kiêu ngạo của thiếu niên thiên tài, nhưng có sự nhiệt tình và chân thành đặc biệt của người thiếu niên.
Bốn ngươi giơ tay nhận lấy hoa đào, thầm nghĩ Mạnh trưởng lão dạy dỗ đệ tử thế nào vậy?
Đại đệ tử quá hờ hững chín chắn, không giống thiếu niên lang, tiểu đệ tử lại quá ngây thơ, dễ bị lừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.