Kiếm Phá Thương Khung

Chương 207: Lương Gia Chặn Đường





Hoa Phong một đường phi hành không cố kỵ, chẳng mất bao nhiêu thời gian, hắn rốt cuộc rời khỏi Tiết Mộc Sâm Lâm.Hắn vốn dự định trở lại Kiếm Tông, nhằm tiếp nhận nhiệm vụ mới.Nhưng vừa rời hiểm địa không bao xa, thẻ bài của hắn liền truyền đến một tin tức.- Nhiệm vụ ma vực!Tin tức mà thẻ bài truyền đến không ngờ lại chính là tin tức nhiệm vụ.Nhiệm vụ lần này có tên là nhiệm vụ ma vực.Kiếm Tông không ngờ truyền nhiệm vụ với khoảng cách cực xa, khiến Hoa Phong một trận kinh ngạc.Khả năng của cao cấp tông môn, quả thật cực kỳ inh.Nói về nhiệm vụ hắn vừa tiếp nhận.
Đọc qua nội dung cái nhiệm vụ này, Hoa Phong liền nhíu mày trầm tư.Nhiệm vụ ma vực, tên như ý nghĩa, đi mà vực làm nhiệm vụ.Nội dung nhiệm vụ có giới thiệu về ma vực như sau.Ma vực là một cái khe nứt không gian kỳ lạ, xuất hiện từ thời thượng cổ.Nói là kỳ lạ bởi từ sau cuộc chiến thái cổ, Thiên Không đại lục đã hoàn toàn bị phong ấn, cách ly với mọi thế giới.Từ ngoài không thể vào trong, từ trong không thể ra ngoài.Tuy nhiên không hiểu vì nguyên nhân gì, đến thời thượng cổ lại xuất hiện dị biến.Dị biến ở đây, đó là tại trung đại lục, đột nhiên xuất hiên trên dưới một trăm khe nứt không gian.Từ một trăm khe nứt không gian, bất ngờ đi ra một tộc người thần bí.Đại lục đã bị phong ấn, không ngờ lại có kẻ, có thể xâm nhập, đây là chuyện gì đó cực kỳ khó hiểu, cũng là khiến đại lục một phen dậy sóng.Rất nhiều cường giả bị kìm hãm ở cảnh giới Bán Tiên đã lâu, liền cho rằng khe nứt không gian, chính là lối dẫn để đi đến thế giới khác.Đi đến thế giới khác là có thể thành tiên, cho nên đa phần bọn họ chọn cách công phá dị tộc, hòng mở ra một con đường với hy vọng thành tiên.Tuy nhiên sau một hồi chém giết, bọn họ rất nhanh nhận ra suy nghĩ của mình là bực nào viễn vông.Bởi vì dù có chiếm ưu thế tuyệt đối, bọn họ cũng là vô pháp bước vào khe nứt không gian.Khe nứt không gian là cực độ bài xích võ giả.

Dù là tìm đủ mọi cách có thể, nhưng đến cuối cùng không một ai có thể tiến vào nửa bước.Mất đi hy vọng thành tiên,các cường giả Bán Tiên là hết sức tức giận.Bọn họ muốn đem dị tộc toàn bộ diệt sát.Tuy nhiên bên phía dị tộc không ngừng đi ra viện binh, thậm chí không thiếu bán tiên cảnh giới.Chiến lực của dị tộc mạnh hơn rất nhiều so vớivõ giả đồng cấp, lại là vô cùng vô tận, cho nên các siêu cấp cường giả tuy có tâm nhưng lực không đủ.Bất đắc dĩ bọn liền điều động nhân lực toàn đại lục, bắt đầu hướng dị tộc một phen đại chiến.
Ý đồ ngăn chặn bọn họ, thâm nhập vào sâu lãnh địa.Dị tộc tuy xâm nhập với số lượng không đếm xuể, nhưng tu vi lại không được đồng đều, dị tộc cao cấp cũng không được mấy người.

Liên tiếp bị võ giả đánh cho bại lui.Thế nhưng mặc dù võ giả chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng không thể giết qua thế giới dị tộc, cho nên không thể nào ngăn cản bọn họ xâm nhập.Chiến sự cứ như vậy giằng co đến mấy mươi vạn năm.Rốt cuộc có một ngày dị tộc kia đình chiến, bọn họ là biết, không thể lấy được thứ gì tốt từ thế giới mới, cho nên lựa chọn buông bỏ.Tuy nhiên buông bỏ chỉ là cao tầng dị tộc, về phần binh tôm tướng cua, vẫn ngoan cường không sợ chết, cố tình hướng đại lục xâm phạm.Cũng từ khi dị tộc chỉ còn lại binh tôm tướng cua, những cường giả đỉnh cấp, lẫn cường giả cao cấp, khinh thường đi quản.Thế nhưng bọn họ không quản, không đồng nghĩa với việc để mặc đám dị tộc tự tung tự tác.Cho nên bọn họ là quy định, mỗi một tông môn từ lục phẩm đến siêu phẩm, mỗi một năm phải thay phiên nhau phái để tử đi tới các khe nứt không gian, để canh chừng dị tộc.Lại nói, sỡ dĩ võ giả đại lục không để bất kỳ một dị tộc nào đặt chân lên đại lục, là bởi vì đám dị tộc mày tên nào tên nấy đều cực hung cực ác, khát máu thành tính, chúng là không bao giờ bỏ qua cơ hội uống máu kẻ địch, nếu thành công đem đối phương chém giết.Đám dị tộc này không những cực kỳ tà ác, còn là hết sức hiếu chiến, toàn bộ đều không tên nào sợ chết.Mội khi gặp phải chúng đều là không chết không thôi.Dị tộc có vẻ bề ngoài vô cùng xấu xí, người không ra người, ma không ra ma, do đó võ giả gọi họ là dị tộc Ma Nhân.Các khe nứt không gian nơi bọn họ đi ra, gọi là ma vực.Hoa Phong ngẫu nhiên bắt trúng cái nhiệm vụ khó nuốt này.Nói là khó nuốt, là bởi vì ma nhân tuy chỉ còn binh tôm tướng cua, nhưng cũng là quân số đông đảo.Chiến lực mạnh, hiếu chiến không sợ chết, là mối đe dọa thực sự đối với võ giả.May mắn là ma nhân xuất hiện theo một quy lật bất thành văn.Quy luật xuất hiện của chúng là, không đồng cấp, không đi chung.Do đó với tu vi Thiên Địa cảnh kiểu như Hoa Phong, võ giả có nơi của riêng mình.Võ giả Thiên Địa cảnh dĩ nhiên đấu ma nhân Thiên Địa cảnh.Nhưng như đã nói, chiến lực ma nhân mạnh hơn võ giả đồng cấp rất nhiều, cho nên nói nhiệm vụ này cực kỳ khó nuốt, có thể chết bất cứ lúc nào.Thế nhưng Hoa Phong trầm tư không phải vì lo ngại nhiệm vụ.Hắn trầm tư là đang suy nghĩ về phong ấn thái cổ.Sự tình cường giả bị khe nứt không gian bài xích, hắn mơ hồ nhận biết, phong ấn thái cổ không đơn giản chỉ là phong ấn.Trầm ngâm một lát, Hoa Phong nhanh chóng lắc đầu cười trừ.

Cảnh giới của hắn còn quá thấp để tìm hiểu.- Ma vực sao? ta tới!Bỏ qua tạp niệm, Hoa Phong rất nhanh theo chỉ dẫn trên nhiệm vụ, ý định tìm tới ma vực.Mỗi một cái ma vực đều có truyền tống trận.
Muốn đến đó nhanh nhất, cần phải đi bằng truyền tống trận.Tính toán một chút Hoa Phong liền nhắm hướng thành thị khởi hành.Bởi chỉ thành thị mới có truyền tống trận, mà thành thị gần đây nhất, là Hồng Minh thành.Hoa Phong hắn nhắm Hồng Minh thành mà đi, nhưng có kẻ là nhắm hắn mà tới.- Đứng lại!Đi chưa được bao xa, hắn liền bị đám người lạ mặt chặn đường.Đội hình mười lăm tên, y phục đồng dạng đều là hoàng y ( màu vàng ).Tu vi đồng nhất Thiên Sơn cảnh, dẫn đầu là Sơn Hà cảnh.Tất cả ánh mắt nhìn Hoa Phong hung ác, sắc mặt âm trầm, sát khí ẩn ẩn lấp lóe.Tên vừa lên tiếng là tên cầm đầu, tu vi Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên trung kỳ.- Ta không quen các ngươi!- Cũng chưa từng đắc tội!Người tới không có ý tốt, sau khi đánh giá sơ qua một lượt, Hoa Phong nhíu mày nói.Hắn là không để Thiên Sơn cảnh vào mắt.

Nhưng Sơn Hà cảnh kia có vẻ hết sức khó chơi.Tuy nhiên sau khi liếc qua Tiểu Giác đậu trên vai hệt như con chuột lười biếng, hắn liền âm thầm cười lạnh.Không biết bọn họ vì sao hướng hắn chặn đường, còn là mười phần địch ý.Nhưng có là trăm lần địch ý, hắn cũng là nắm chắc đem toàn bộ chém giết.- Ngươi không đắc tội chúng ta!- Nhưng lại đắc tội gia chủ Lương gia!- Mà đắc tội gia chủ liền là đắc tội toàn bộ Lương gia!Võ giả Sơn Hà cảnh thái độ từ trên cao nhìn xuống, hướng Hoa Phong vênh váo.Câu nói cuối cùng tròng mắt hắn lóe tia khinh miệt.Không ngờ gia chủ lại phái hắn đi đối phó một tiểu tử miệng còn hôi sữa.Tu vi mặc dù không nhìn thấu, nhưng theo hắn suy đoán, không quá Thiên Sơn cảnh, thậm chí thấp hơn.- Các ngươi là nói Lương Gia nào? Ta là chưa có nghe qua!Hoa Phong nhất thời không nhớ ra bản thân đã trêu chọc gì bọn họ, cho nên càng là hiếu kỳ dò hỏi.- Khốn kiếp! Sắp chết tới nơi còn dám ngông cuồng!- Tiểu tử mau bó tay chịu trói, theo chúng ta về Lương Gia, chờ gia chủ định tội.Đám võ giả nghe Hoa Phong nói liền một trận tức giận.Ánh mắt hướng hắn càng thêm rét lạnh, sát khí trực tiếp biến thành thực chất.Sở dĩ bọn họ tức giận là bởi vì đối phương lại dám nói không biết Lương Gia là ai.Nói như vậy chẳng phải xem tam phẩm gia tộc Lương Gia, như phường sơn tặc thảo khấu, vô danh tiểu tốt.Chuyện này đối với Lương Gia là bực nào mất mặt.Bị một tiểu tử chê gia tộc mình là vô danh tiểu tốt, đổi lại là ai cũng là không thể chấp nhận.- Tội làm bậy em gái ngươi à?Hoa Phong bị người vô cớ định tội, sắc mặt liền đen, không do dự chửi ầm lên.Trong suy nghĩ của hắn, đám người trước mặt đúng là thảo khấu không hơn.- Ngươi là muốn chết!!!Võ giả Sơn Hà cảnh giận tím mặt, gằn giọng.Hắn là không nghĩ tới một kiến hôi Thiên Địa cảnh, đứng trước mặt hắn lại dám ngông cuồng, mắng chửi, đây là tự tìm chết.- Các ngươi lên bắt hắn lại cho ta!- Trước khi đưa gia chủ xử lý, ta phải cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết!Võ giả Sơn Hà cảnh hướng đám người phía sau hạ lệnh.
Giọng điệu cực hung cực ác.Trong mắt hắn Hoa Phong đã là người chết.- Tiểu Giác! kẻ kia đối ngươi khinh bạc, nói ngươi là chuột nhắt!Hoa Phong bất ngờ hướng con chuột lười biếng trên vai, lớn tiếng nói.- Ngươi dám đối ta khinh bạc!- Coi thường uy nghiêm chúa tể, nhất định phải chết!Tiểu Giác từ lúc trèo lên vai Hoa Phong, liền ngủ không biết gì.Hiện tại nghe Hoa Phong nói liền giận sôi.Toàn thân một trận xù lông, mắt hướng võ giả Sơn Hà cảnh hung thần ác sát.Dám nói nó là chuột nhắt, đây đúng là khinh bạc đến không thể tha thứ.Uy nghiêm chúa tể nào phải ai cũng có thể mạo phạm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.