Kiếm Phá Thương Khung

Chương 206: Kiếm Ý Tiểu Thành





Vừa đuổi đi Tiểu Giác, Hoa Phong lập tức phóng xuất đi ra nội tam sinh.
Ba con hàng từ khi bắt gặp linh thạch, luôn là không chịu nằm yên.Lúc này xuất hiện, liền cấp tốc xoay tròn.Rất nhanh từ chúng tạo ra một luồnghấp lực khủng bố, mạnh mẽ cưỡng đoạt linh khí từ trong linh thạch.Linh khí từ bốn phương tám hướng, lấy ba con hàng làm trung tâm cuồn cuộn mà tới.Ban đầu linh khí chỉ như một trận phong bạo, nhưng thời gian càng lâu liền hình thành lốc xoáy.Lốc xoáy tạo linh khí gây ra động tĩnh cực lớn, nhưng do nơi này cách rất xa mặt đất, cho nên không có gây ra chú ý.Ba con hàng không ngừng xoay tròn mỗi lúc một nhanh, từng lớp từng lớp linh thạch bị thôn phệ sạch sẽ linh khí, liền hóa thành bụi bặm.Tốc độ thôn phệ của nội tam sinh phải nói là cực kỳ khủng bố, nhưng phải mất hơn bốn canh giờ mới đem toàn bộ linh thạch cắn nuốt.Huyệt động ban đầu chỉ đủ hai người chui vào, hiện tại không ngờ có thể nhét vào mấy cái quân đoàn.

Số lượng linh thạch bị nội tam sinh thôn phệ ít nhất phải lên đến con số hàng trăm ức ( tỷ )Gấp mười lần so với số linh thạch từng cắn nuốt trước đó.Huyệt động đột nhiên biến lớn, đá bụi từng mảng từng mảng bị cuồng phong thổi tung tóe, Hoa Phong lúc này bị bụi bám đầy, tóc tai mặt mũi, y phục, toàn bụi là bụi, bộ dạng như khất cái, vô cùng thê thảm.Tuy nhiên hắn không phải là không tránh được tình cảnh dơ bẩn, mà là khinh thường tránh, hay nói đúng hơn hắn là đang tu luyện.Nội tam sinh tự động xử lý linh thạch, hắn cũng là không rãnh đứng đợi, bởi vì hắn là vừa nắm bắt được tia bình cảnh.Thương thế đã phần nào khôi phục, cho nên không để lỡ thời cơ, hắn liền nhanh chóng nhập thần.Tâm thần tập trung sử dụng Thiên Thánh Quyết, Hoa Phong chậm rãi dẫn động chân nguyên, đi xung phá bình cảnh.Hắn bây giờ đã là Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên hậu kỳ, tiếp theo là đột phá đến nhị trọng thiên sơ kỳ.Từ nhất trọng thiên đột phá nhị trọng thiên, bức màn bình cảnh là cứng hơn rất nhiều so với từ sơ kỳ đột phá trung kỳ, từ trung kỳ đột phá hậu kỳ.Đó khó khi xông phá phải nói là vô cùng lớn, đau đớn là khỏi cần phải bàn.ẦmVừa đúng bốn canh giờ, khi mà nội tam sinh thôn phệ toàn bộ linh thạch, từ nội thể Hoa Phong cũng là phát ra thanh âm chấn động, như có cái gì bị đánh tan.Rốt cuộc sau hơn một ngàn lần cường bạo đánh phá, hắn cũng thành công tiến cấp cảnh giới.
Từ Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, tiến vào Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên.Mặc dù cảnh giới là thành công đột phá, tuy nhiên như thường lệ, Hoa Phong không vội mở mắt, hắn là đang củng cố cảnh giới.- Sáu mươi dặm!!!Đang khi đem cảnh giới củng cố, Hoa Phong liền phát hiện thứ làm hắn phấn khích.Thần thức không ngờ từ năm mươi dặm, mở rộng thành sáu mươi dặm.Mặc dù chỉ thêm mười dặm, nhưng bấy nhiêu cũng là đẩy chiến lực Hoa Phong lên một trình độ mới.Không những thần thức tăng trưởng, chân nguyên cũng đồng dạng tăng lên, số lượng cùng độ tinh thuần đạt gấp đôi.- Ha ha!Hoa Phong bỗng dưng cười to, từ trong nhập thần tỉnh lại, tay chân múa máy như một tên bị hấp não.Thế nhưng đi sâu vào vấn đề, hắn là không có bị khùng như tưởng tưởng, mà là kiếm ý không ngờ từ nhập môn tiến cấp tiểu thành.Kiếm ý tiểu thành so với kiếm ý nhập môn, cách biệt không thể đong đếm.Khả năng áp bách lẫn gia tăng lực công kích của kiếm chiêu, là thay đổi nghiêng trời lệch đất.Đặc biệt kiếm ý nhập môn chỉ có thể đè ép đạo tâm cùng gia tăng công kích.
Còn kiếm ý tiểu thành lại không như vậy.Kiếm ý tiểu thành, một khi khai xuất, không gian xung quanh trong phạm vi thần thức, liền tự động xuất hiện vô số tiểu kiếm.Tiểu kiếm do kiếm ý tạo thành, không có độ sát thương như tiểu kiếm thông thường, nhưng lại là ác mộng đối với mọi võ giả, cho dù khác đạo hay cùng đạo.Sự đáng sợ của nó nằm ở chỗ, nó không công kích làm bị thương thân thể, mà là công kích bị thương linh hồn.Võ giả dù cho mạnh đến đâu, linh hồn một khi bị thương, liền trở nên yếu ớt.Linh hồn yếu ớt, không thể điều khiển thân thể, mà nếu không điều khiển thân thể, chẳng phải mặc người chém giết?Tuy nhiên, kiếm ý tiểu thành mặc dù bá đạo tuyệt luân, nhưng nếu gặp phải người có đạo tâm vững chắc, hoặc linh hồn mạnh mẽ, cũng là vô pháp làm họ tổn thương.Thế nhưng đâu phải ai cũng đủ sức chống lại kiếm ý tiểu thành.- Hả???Khoa tay múa chân một trận, Hoa Phong lập tức nhận ra có gì không đúng.Hắn nhanh chóng há mồm trợn mắt.
Cái huyệt động ban nãy còn nhỏ xíu, hiện tại đột nhiên to ra, đến độ có thể nhét vào vài binh đoàn, chứng tỏ linh thạch nơi đây là rất nhiều.- Đại phá sản!!! Đại phá sản!!!Tâm niệm khẽ động, Hoa Phong thu hồi nội tam sinh.Bất quá sau khi quan sát không gian bên trong.

Hắn lập tức đen mặt, chửi ầm một trận.Một kho tàng linh thạch khổng lồ, không ngờ chỉ có thể mở rộng không gian lên gấp đôi.Tính toán sơ qua Hoa Phong liền biết, linh thạch ở đây phải gấp mười lần linh thạch của sư tôn.Linh thạch của sư tôn là đã mở rộng được một nửa không gian.
Gấp mười lần phải là tăng lên năm không gian mới phải.Nhưng chỉ tăng có một không gian rưỡi, đây không là phá sản thì là gì.Nội tâm vừa tức giận vừa tiếc của, thế nên Hoa Phong quên mất một đạo lý, bất kể thứ gì càng lên cao càng khó tu luyện.Sau một hồi đen mặt, hắn liền vận ý cảnh tạo mưa, tăm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, sau đó lựa chọn rời khỏi.Tìm mãi mà không thấy đường cũ, Hoa Phong bất đắc dĩ độn thổ.Tu luyện vừa xong, có vui có buồn, nhưng cũng không chi phối tâm tình hắn quá lâu.Vừa lên khỏi mặt đất, Hoa Phong dự định quay trở lại tông môn.
Để tiếp nhận nhiệm vụ khác, bởi vì hắn rời đi cũng vừa hay tròn một tháng.- Ngươi lâu chết ta!Bị nội tam sinh dội cho gáo nước lạnh, Hoa Phong là thật quên mất, bản thân là thu thập được một yêu thú.Bất quá hắn quên nhưng Tiểu Giác làm sao có thể quên.Nó đợi Hoa Phong bốn canh giờ để chờ ăn, nhiều khi sốt ruột muốn đi xuống xem thử tình hình, nhưng lại sợ chọc Hoa Phong tức giận, cho nên đành thành thật đợi.Nó lúc này là đứng trên vai hắn, dáng vẻ ngoan hiền như một con chuột thuần chủng.Nếu trên đầu không có sừng, nó đúng là giống hệt con chuột.Hoa Phong đang buồn bực, do đó không thèm liếc Tiểu Giác một cái.Lấy ra đưa nó năm viên đan dược, kế tiếp lập tức hướng bên ngoài đi ra.Tiểu Giác mặc kệ Hoa Phong có gì không vui.

Nhận được kẹo là hai mắt sáng rực quên trời đất.Sỡ dĩ Tiểu Giác ghiền kẹo đến nổi bỏ qua uy nghiêm chúa tể, đi theo hắn bên cạnh không phải do nó thích đan dược, mà trong đan dược của Hoa Phong có cái gì đó đặc biệt.Cái thần bí này, cho là Hoa Phong cũng là không hề hay biết.Hoa Phong che giấu tu vi, lăng không phi hành, Tiểu Giác trên vai đã thiu thiu ngủ, bộ dạng vô hại đến không thể vô hại hơn.Bất quá Tiểu Giác cho dù lúc này mười phần vô hại, nhưng trên đường đi không một yêu thú nào dám ra hướng Hoa Phong truy sát.Thậm chí bầy đàn Hỏa Thiên Lang dù căm thù Hoa Phong đến tận xương tủy, khi gặp lại cũng là ngoan như chó nhà, không dám hé răng kêu gào.Cấm địa sâm lâm vốn dĩ là tử địa đối với võ giả cấp thấp, thậm chí Hoa Phong khi tiến vào, cũng là chật vật trốn chạy.Nhưng lúc này hắn đang là một đường đi ngang, đúng với câu duy ta chúa tể.“ Đúng là đỡ phiền phức”Hoa Phong nội tâm một trận khoái chí, sau đó hơi liếc Tiểu Giác trên vai một cái, kỳ ngộ là đây chứ đâu.Hắn vừa rồi thật sự vì nội tam sinh mau ăn lại chẳng chịu lớn mà đau đầu.
Hiện tại nhìn qua Tiểu Giác, tâm tình tốt lên không ít.Nhưng Hoa Phong không có biết, bản thân đã rước về một cục nợ không mảy may kém cạnh nội tam sinh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.