Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2667: Nhân họa đắc phúc (2)




Nghĩ lại cũng phải, thân thể ưu tú như thế bị kẻ khác nhắm vào cũng không kỳ lạ, lúc này bị chằm chằm vào lại là tàn hồn Thánh Hoàng của Nhân tộc.
Sau khi Thiên Cổ Thánh Hoàng đoạt xá, tàn hồn của hắn tỉnh lại và quan sát, hắn ra tay vào lúc thích hợp nhất, tập kích tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng bị thương rất nặng.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng hồn hển, hắn triển khai phản kích.
Hai tàn hồn đều có chung một nhận thức, chiến đấu không thể tổn thương nguyên thần, nếu không sẽ phá hư nguyên thần, nguyên thần bị thương, như vậy bọn họ chiến đấu không có ý nghĩa nào, dù sao mục tiêu của bọn họ là đạt được nguyên thần chứ không phải phá hư nó.
Chiến đấu tàn hồn không có năng lượng chấn động cường đại nhưng vô cùng hung hiểm.
Một là tàn hồn Thần Tộc với thủ đoạn khó lường, một là tàn hồn Thánh Hoàng nội tình thâm hậu, song phương tranh giành nguyên thần Sở Mộ, thế giới tinh thần của Sở mộ biến thành chiến trường.
Đây là chiến đấu không chết không thôi, sẽ hạ tử thủ.
Vốn tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng cường đại hơn tàn hồn của Thần Tộc, sau khi bị tập kích đả thương cũng hạ thấp rất nhiều, chiến đấu không phân thắng bại.
Nguyên thần của Sở Mộ càng ngày càng yếu, ý thức cũng càng ngày càng suy yếu, hắn cũng ý thức được chuyện xảy ra là cơ hội khó được, lập tức khu động lực lượng cuối cùng và bộc phát, ý thức thể hóa thành trùng kích nhảy vào trong nguyên thần.
Vừa vào nguyên thần, Sở Mộ có cảm giác không hợp nhau, giống như mặc quần áo không đúng kích cỡ, hắn cảm giác không tự nhiên, hắn biết rõ nguyên thần bị bí pháp của Thiên Cổ Thánh Hoàng ảnh hưởng, thoát ly nguyên thần sau đó liên hệ giữa ý thức và nguyên thần càng ngày càng không đúng, hai bên phải dung hợp lần nữa.
Vào trong nguyên thần, Sở Mộ cố gắng phù hợp ý thức cùng nguyên thần, bên ngoài nguyên thần, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng và tàn hồn Thần Tộc không ngừng chiến đấu, song phương dùng tất cả thủ đoạn muốn dồn đối thủ vào chỗ chết.
Thời gian trôi qua, ý thức và nguyên thần của Sở Mộ chậm rãi phù hợp, cảm giác không được tự nhiên cũng dần dần giảm bớt, ý thức khôi phục dần dần.
Lúc này cũng đã khôi phục bảy thành.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng cũng ý thức không ổn.
- Dừng tay!
Hắn vội vàng quát lướn:
- Phải tiêu diệt ý thức của hắn trước, nếu không cho dù chúng ta phân thắng bại cũng không thu hoạch được gì.
Nghe hắn nói thế, tàn hồn Thần Tộc cũng kịp phản ứng, hai ngươi liên thủ trước tiêu diệt ý thức Sở Mộ.
- Muộn rồi!
Sở Mộ khôi phục bảy thành, đã có chiến lực kinh người, khu động nguyên thần và nắm chặt kiếm hồn tấn công.
Trải qua ý thức thể chuyển biến suy yếu, hắn toàn tâm toàn ý thi triển kiếm pháp, hắn có cảm giác tăng lên, cảnh giới kiếm pháp cũng tăng thêm một bước, từ đó tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng không thể thi triển ngâm xướng quỷ dị như lúc trước, Sở Mộ vận dụng tiệt sát chi kiếm lao vào chém giết hai tàn hồn của đối phương.
Dùng trạng thái nguyên thần sử dụng tiệt sát chi kiếm còn cao cấp hơn dùng thân thể sử dụng tiệt sát chi kiếm, hai tàn hồn bị tiệt sát chi kiếm bao phủ, hai người kịch chiến Sở Mộ, bọn họ đã tiêu hao rất nhiều lực lượng, lại là trạng thái tàn hồn nên sức chiến đấu cũng có hạn.
Không ngừng chiến đấu, chiến đấu kịch liệt, lửa giận của Sở Mộ bộc phát dữ dội, ý thức lại tiến vào trạng thái tỉnh táo tuyệt đối, song kiếm lần lượt đánh trúng hai đạo tàn hồn, tàn hồn của Thiên Cổ Thánh Hoàng và tàn hồn Thần Tộc không ngừng bị thương.
Dưới tiệt sát chi kiếm, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng và tàn hồn cường giả Thần Tộc không ngừng trúng kiếm và bị thương.
Bọn họ vốn bị thương, sau đó chiến đấu một trận, lại tiêu hao không ít lực lượng, Sở Mộ sau khi khôi phục thì cảnh giới kiếm pháp có tăng lên, bọn họ lại không có bao nhiêu sức phản kháng.
Mặc dù như thế, hai người khi còn sống vô cùng bất phàm, cũng không dễ dàng bị Sở Mộ tiêu diệt, lại không ngừng tránh né, ý đồ tìm kiếm cơ hội phản kích.
Dưới tiệt sát chi kiếm làm sao dễ dàng tìm được cơ hội phản kích chỉ có thể ngăn cản gian nan.
Lửa giận của Sở Mộ đã bộc phát, hắn trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết, bồi hồi trước vực sâu tử vong, sau khi khôi phục liền tức giận như núi lửa bộc phát có thể tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Chưa kể gần chết cũng là trải nghiệm khó lường.
Lúc trơớc từng gặp một ít nguy hiểm, nguy cơ trí mạng nhưng không cách nào so sánh với hiện tại, cảm giác ý thức của mình suy yếu, liên hệ với nguyên thần càng ngày càng mờ nhạt, chậm rãi đi vào tuyệt vọng đủ làm người ta giận điên người.
Sở Mộ không có nổi giận, không có điên, hắn chỉ có lửa giận.
Sau khi khôi phục, lửa giận bộc phát, bản thân hắn vẫn tỉnh táo nắm giữ trạng thái tiệt sát chi kiếm, mỗi một kiếm mang theo lửa giận, uy lực hắn thể hiện ra vượt qua lúc trước rất nhiều.
Nguyên thần kiếm trong tay là kiếm hồn chi kiếm, mà không phải kiếm thật, nếu không đủ điều kiện không thể để kiếm thật tiếp xúc với linh hồn.
Kiếm hồn chi kiếm thì khác, mỗi một kiếm đều tạo thành tổn thương lên linh hồn, cảm giác giống như đang cắt vào cơ thể, vô cùng đau đớn, hơn nữa còn không ngừng suy yếu lực lượng của đối phương.
- Dừng tay, dừng tay...
Tàn hồn cường giả Thần Tộc không nhịn được quát lớn.
Tiếp tục nữa hắn sẽ bị thương càng nghiêm trọng hơn. Cuối cùng có khả năng chết ở nơi này, hắn cũng không muốn chết, hắn còn muốn phục sinh, một lần nữa nắm giữ lực lượng cường đại, đạt tới đỉnh phong lúc trước chưa từng có.
- Nếu không dừng tay ta sẽ tự bạo linh hồn, lúc đó chúng ta đồng quy vu tận.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng cũng quát lớn uy hiếp Sở Mộ. Thời điểm này cũng không còn Thánh Hoàng cao ngạo gì đó, còn sống mới là trọng yếu nhất, nếu không hắn cần gì hao hết tâm tư truyền tin tức ra ngoài, còn để người khác nhìn thấy Thiên Cổ Thánh Điện xuất thế, còn tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện đạt được truyền thừa của hắn.
Mục đích là hấp dẫn người có thiên phú cường đại tới để hắn đoạt xá sống lại.
Hắn có ý định đoạt xá thiên tài tuyệt thế, tốt nhất là một yêu nghiệt, không nghĩ còn đưa tới một Sở Mộ tuyệt thế yêu nghiệt, hắn làm sao buông tha cơ thể tốt như vậy.
Không thể chết được, phải sống sót, chỉ có sống sót mới có tất cả.
Sở Mộ không để ý đến bọn họ, hắn không ngừng huy kiếm công kích, không ngừng dùng kiếm suy yếu lực lực hai người kia.
Nếu để bọn họ sống sót, một khi hòa hoãn sẽ khôi phục lực lượng, tuyệt đối sẽ mang tới tai nạn cho mình, là tai nạn mang tính hủy diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.