Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2666: Nhân họa đắc phúc (1)




Sở Mộ không biết, Thiên Cổ Thánh Hoàng ngâm xướng là thủ đoạn nào, không ngờ trực tiếp ảnh hưởng tới hắn, nó cũng không gây tổn thương lên mình, chỉ làm ý thức của hắn thoát ly nguyên thần mà thôi.
Cảm giác rung chuyển càng mạnh, Sở Mộ xuất kiếm không có kết cấu gì cả, hoàn toàn giống như kẻ không hiểu kiếm múa lung tung mà thôi, tình huống như vậy càng làm Thiên Cổ Thánh Hoàng không cảm thấy uy hiếp.
Không hổ là Thiên Cổ Thánh Hoàng, một Thánh Hoàng cường đại dựa vào tàn hồn cũng có thể dùng thủ đoạn rất mạnh.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng vừa ngâm xướng, vừa hả hê như mèo vờn chuột.
Bỗng nhiên run lên, Sở Mộ cảm giác ý thức nhẹ đi giống như lông vũ bị gió thổi bay, ý thức thoát khỏi nguyên thần, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng ngừng ngâm xướng, thừa dịp ý thức của Sở Mộ chưa thanh tỉnh liền xông vào trong nguyên thần Sở Mộ, muốn muốn chiếm cứ nguyên thần Sở Mộ.
- Nguyên thần thật cường đại!
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng tiến vào nguyên thần của Sở Mộ và cảm khái.
Hắn chỉ nhìn thấy nguyên thần của Sở Mộ là tứ cấp sơ kỳ, sau khi tiến vào mới phát hiện tuy là tứ cấp sơ kỳ nhưng không kém gì tứ cấp trung kỳ, chứng tỏ tiềm lực linh hồn kẻ này hơn người.
Linh hồn tiềm lực càng cao, ngày sau tu luyện càng có lợi, hắn vui mừng không nhỏ.
Ý thức Sở Mộ như cô hồn dã quỷ phiêu phùbên ngoài nguyên thần, không biết vì sao, bỗng nhiên hắn sinh ra cảm giác không ổn, liên hệ giữa hắn và nguyên thần càng yếu ớt.
Cho dù lúc trước trong Vạn Cổ Thánh thành, bị cường giả Thần Tộc đoạt xá cũng không xuất hiện cảm giác này, vì sao lúc này kỳ quái như vậy?
- Không bao lây ý thức của ngươi sẽ biến mất, yên tâm đi, ta sẽ tiếp quản thân thể ngươi đạt tới đỉnh phong.
Thiên Cổ Thánh Hoàng nói ra.
Sở Mộ hiểu ra.
Thì ra Thiên Cổ Thánh Hoàng ngâm xướng kỳ lạ không chỉ làm rung chuyển nguyên thần của hắn, hơn nữa còn làm suy yếu ý thức của hắn.
Nguyên thần thuộc về mình, nó và ý thức là cùng một thể không thể phân cách, một khi ý thức rời khỏi nguyên thần sẽ suy yếu, nó giống như lục bình không rễ, không bao lâu sẽ biến mất trong vô hình.
Sở Mộ sợ, lần thứ nhất, sợ.
Loại tình huống này khác với những lần trước.
Hơi chút kinh hoảng, Sở Mộ nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, hắn điều động nguyên thần chi lực chung quanh ngưng tụ thành thân thể ý thức, thân thể thần hồn dang tay ra, hai phần thần hồn chi lực ngưng tụ thành hai thanh kiếm.
Cho dù lâm vào òoàn cảnh xấu, Sở Mộ cũng không buông tha. Sẽ không thúc thủ chịu trói, hắn sẽ chiến đấu tới cùng.
- Vùng vẫy chết sao?
Thiên Cổ Thánh Hoàng cười nói, cao cao tại thượng, xem Sở Mộ như con sâu cái kiến.
Sở Mộ không có trả lời, hắn triển khai tấn công, dưới áp lực tử vong, tinh thần của hắn tập trung cao độ, kiếm pháp cũng đạt tới cực hạn.
Xuất kiếm xuất kiếm xuất kiếm, không ngừng tiến công, hoàn toàn ôm tâm tính đập nồi dìm thuyền, cũng không quan tâm nguyên thần bị thương.
Sở Mộ rất rõ ràng, nếu thời điểm này còn bận tâm nguyên thần là không khả năng, bởi vì nguyên thần bị hao tổn còn có thể khôi phục, cho dù tốn hao thời gian dài và cái giá lớn nhưng nếu ý thức và nguyên thần bị cắt đứt. Ý thức sẽ tiêu tán trong vô hình, tương đương chết, nguyên thần biến thành đồ vật của ngươi khác, thân thể thành đồ của người ta.
Sở Mộ điên cuồng như thế. Thiên Cổ Thánh Hoàng chèo chống cũng không khó khăn, hắn cũng không phải Kiếm Thánh, hắn là Thánh Hoàng cường đại, khi còn sống vượt qua Sở Mộ vô số lần.
Cái gọi là đại đạo quy nhất, chính là tu hành đạo nào, tu luyện tới cảnh giới cực cao sẽ trăm sông đổ về một biển, cũng lý giải với thứ khác đạt tới cảnh giới cực cao.
Thiên Cổ Thánh Hoàng còn chưa đạt tới cảnh giới đại đạo quy nhất nhưng không ngừng tiếp cận, tuy hắn không phải kiếm tu nhưng cũng từng nghiên cứu qua kiếm đạo, tạo nghệ kiếm đạo cua hắn còn trên rất nhiều Kiếm Thánh.
Mặc cho Sở Mộ không ngừng tiến công, Thiên Cổ Thánh Hoàng phòng thủ chật như nêm cối, hắn không phản kích, bởi vì theo thời gian trôi qua, ý thức của Sở Mộ yếu đi, liên hệ với nguyên thần sẽ biến mất.
Trong lúc tấn công, Sở Mộ có thể cảm giác được liên hệ giữa ý thức và nguyên thần càng yếu, ý thức cũng suy yếu nhiều.
Không có khủng hoảng, Sở Mộ có cảm giác mình đang chiến đấu bằng sức mạnh tính mạng, tâm thần tập trung cực kỳ cao độ, hoàn toàn tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm, mỗi kiếm của hắn, mỗi một lần di động đều hoàn mỹ.
Áp lực của Thiên Cổ Thánh Hoàng tăng lên rất nhiều, hắn phòng ngự gian nan.
Hắn muốn chiếm cứ nguyên thần và thân thể Sở Mộ, đương nhiên không dám để nguyên thần bị thương, nếu không phải tốn hao rất nhiều thời gian đi khôi phục, bởi vậy hắn toàn lực ngăn cản.
Ý thức càng ngày càng suy yếu, bắt đầu ảnh hưởng tới trạng thái của Sở Mộ.
Sở Mộ biết rõ, nếu như không có xuất hiện biến hóa nào, chỉ sợ hắn phải chết ở đây.
Hư Không Kiếm linh sẽ xuất hiện lần nữa sao?
Không có chút nắm chắc, Sở Mộ cũng không biết phải làm thế nào mới có thể câu thông với Hư Không kiếm linh.
Chẳng lẽ thực phải chết ở chỗ này?
Nội tâm Sở Mộ tràn ngập không cam lòng mãnh liệt.
- An tâm...
Cảm thấy được trạng thái của Sở Mộ lúc này, Thiên Cổ Thánh Hoàng lên tiếng lần nữa, hắn vừa nói câu này liền hét thảm thiết, giống như bị công kích rất mạnh.
- Đáng chết, ngươi là ai.
Đột nhiên xuất hiện tập kích làm Thiên Cổ Thánh Hoàng chửi ầm lên.
Cảm giác này rất khó nhận hiểu, rõ ràng thành quả thắng lợi đã tới tay lại sinh ra vấn đề, bị người khác chặn ngang một cước, nó còn buồn nôn hơn ăn con ruồi, càng chủ yếu là, có người nhúng tay cũng bỏ đi, không ngờ tập kích mình, làm cho mình bị trọng thương.
Tàn hồn bị trọng thương, hắn có cảm giác như cây nến sắp tắt.
- Ta nhìn trúng nguyên thần này, ngươi lại dám nhúng tay vào, tìm chết!
Trong nguyên thần có tiếng nói quen thuộc vang lên, Sở Mộ vui vẻ.
Đó là giọng nói của tàn hồn Thần tộc, thì ra lúc trước Hư Không Kiếm linh chưa triệt để diệt sát hắn, không biết dùng thủ đoạn gì tránh thoát một kiếp, vẫn ẩn nấp chờ khôi phục.
Đúng vậy, tàn hồn của cường giả Thần Tộc chưa bị chém giết, hắn chỉ bị trọng thương, lại dùng thủ đoạn ẩn nấp Hư Không Kiếm linh, mà Hư Không Kiếm linh cũng không phải thời kỳ toàn thịnh nên không cảm giác được.
Đáng tiếc cường giả Thần Tộc bị thương rất nặng, căn bản không có lực đoạt xá Sở Mộ, chỉ có thể ẩn núp, chậm rãi khôi phục, chờ đợi thời cơ tốt nhất cướp nguyên thần của Sở Mộ, lúc này là thời cơ tốt nhất.
tàn hồn cường giả Thần Tộc đã sớm xem nguyên thần và thân thể Sở Mộ là của mình, sau khi khôi phục sẽ chờ đợi thời cơ một lần hành động đoạt xá, không nghĩ tới lại có tàn hồn khác nhìn chằm chằm vào thân thể này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.