Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 477: Phượng phủ




Ông cụ đối xử với ngươi tốt thật đấy” Vạn Bình Nguyên cảm khái từ tận đáy lòng
Thần ảnh hộ vệ trong truyền thuyết, từ trước đến nay luôn là những kẻ bí ẩn nhất của đế quốc Viêm Võ, nhiệm vụ của họ chỉ có hai chữ, bảo vệ!
Cũng chỉ bọn họ có tư cách được gọi là thần ảnh.
Mà kém hơn một bậc chỉ có thể gọi là ảnh tử, do ảnh tử vĩnh viễn không đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, bởi vì họ còn lưu lại dấu vết tồn tại.
Còn thần ảnh không để lại bất cứ dấu vết gì!
Sau một lát, hai ông già gầy đét dong dỏng cao, được dẫn vào phòng khách.
“Vạn Tổng đốc, ngưỡng mộ đã lâu."
Hai người hành lễ thăm hỏi cũng một lúc.
“Tại hạ Cao Văn Thành, Vương Thế Vũ, bái kiến Vạn Tổng đốc”
“Hai vị đại sư khách sáo rồi”

Vạn Bình Nguyên nói: “Ta vừa nghe Nhạn Nhi nói hai vị đại sư có kinh nghiệm nhìn thấu tình hình trước mất của thành Phượng Hoàng, bản đốc nơi đây, tình nguyện lẳng nghe ý kiến của hai vị cao nhân, xin hai vị vu lòng chỉ giáo”
Cao Văn Thành bình thản cười nói: "Chỉ đứng ở đây để nói, e là Vạn Tổng đốc nghe không hiểu hết. Cách trực quan nhất để nhìn thấu phong thủy là đứng ở chỗ cao, hay là lên không trung,tìm góc độ phủ hợp quan sát toàn cục”
“Ồ?"
'Vương Thế Vũ thong thả nói: “Ta vừa lên cao xem thử một lượt, tiếc là người đứng trong thành Phượng Hoàng này khó có thể thấy rõ. Kế trước mắt chắc là Tìm lấy một nơi cao có thể quan sát toàn thành này, theo đánh giá của ta, đi từ thẳng Bắc chí Nam nơi quan sát tốt nhất”
Vạn Bình Nguyên chau mày, nói: “Nếu đi thẳng từ hướng chính Bắc xuống phía Nam... Đúng là có một chỗ tốt để đi..."
Cao Văn Thành ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài, nói: "Hiện tại là 0 giờ, bây giờ chúng ta qua đó là đẹp. Chờ lúc nữa mới qua thì ánh trăng sẽ lệch đi rất nhiều, miễn cưỡng quan sát thì sẽ gặp nhiều sai lệch.
Vạn Bình Nguyên ngẫm nghĩ một chốc, tranh thủ nói: "Vậy chúng ta qua xem thử đi”
“Ta cũng đi!"
Cô Lạc Nhạn giơ tay.
“Đi cũng nhau!”
...
Lúc này, mấy người Tả Tiểu Đa đã tới Phượng Hồi Đầu được một lúc lâu
Hà Viên Nguyệt đã lâu không lộ diện, nay lại ngồi trên xe lăn, thời tiết rõ nóng bức mà trên người nàng vẫn đập một lớp chăn.
Quả nhiên thân thể nàng đã suy nhược cực độ, chống chọi không được bao lâu nữa.
Tân Phương Dương lặng lẽ thu hết cảnh này vào rong mắt, đáy lòng ngập tràn nỗi đau khổ, sóng cuộn biển găm, ngàn mối bối rối ngốn ngang, là thứ giấy mực không sao tả xiết.
Thậm chí chẳng cần Tả Tiểu Đa xem tướng nói thắng ra, Tăn Phương Dưỡng cũng biết thời gian của Hà Viên Nguyệt không còn nhiều nữa.
Đã tới ngày dầu cạn đèn tắt, căn nguyên hoàn toàn khô kiệt, sinh mệnh đi tới điểm kết thúc!

Nếu Hà Viên Nguyệt chỉ là người thường, hoàn toàn có thể tìm linh dược kết tỉnh từ trời đất để kéo dài tuổi thọ.
Ngặt nỗi Hà Viên Nguyệt vốn là người tu hành, vì bị thương nặng mà bị tổn hại căn nguyên, khiến cho không có cách tu luyện được nữa, thế nên thân thể nàng trở thành một cái phễu khổng lồ, dù có dùng tiên đan hay linh dược đạt được trăm phần thì cũng chỉ dư một, thất thoát lăng phí chín mươi chín phần. Hiện đã tới giờ khắc căn nguyên kiệt quệ, hết cách xoay chuyển, không thể trốn tránh!
Hơn nữa, Tân Phương Dương còn thấy Hà Viên Nguyệt mười mấy ngày nay không lộ mặt già đi một cách khác thường, hẳn đưa ra một kết luận, đó là Hà Viên Nguyệt đã lén sử dụng loại bí dược nào đó, kết quả là phải chịu phản phệ.
'Đã là giờ khắc cuối cùng mà Hà Viên Nguyệt vẫn phải chịu thêm thương tổn. Điều này khiến Tăn Phương Dương có cảm giác mình sắp sụp đổ mất rồi.
Lúc này, Hà Viên Nguyệt chăm chú quan sát thành Phượng Hoàng dưới ánh trăng, trên khuôn mặt giăng đầy nếp nhãn tràn đầy ý cười thư thái
“Có lẽ sự sụp đổ bất ngờ của hai đại gia tộc này sẽ ảnh hưởng nhất định đến sinh kế của người dân ở Phượng Hoàng.. Thể nhưng Phượng Mạch thoát rồi.”
“Một chân của Phượng Hoàng đã được tự do, nó đang cố gắng giấy giụa, sẵn sàng bung sức”
“Chỉ chờ một chân khác sắp được tự do, hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng, chính thức bay lên. Khi ấy Phượng Mạch bay lên, không còn gì cản được nữa”
Vẻ mặt của Hà Viên Nguyệt rất đỗi vui mừng: “Tiểu Đa, ngươi thấy sao?”
Tá Tiểu Đa tập trung nhìn ngắm, chỉ thấy đất trời mênh mang, làn sương mù mờ ảo không khỏi bốc lên, trạng thái này giống như...
Theo màn sương không ngừng bốc lên cuồn cuộn, đó chẳng phải là một con Phượng Hoàng muốn tung cánh bay sao, đang xuất hiện ngay trước mắt hắn đây.
Ngay chỗ hắn đứng, đầu Phượng Hoàng nâng lên thật cao, núi cao ở hai bên trái phải ứng với hai cánh của Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng trong thành, một bên móng vuốt đã được giơ lên không trung, bên chân còn đang gắng sức rút ra từ bùn lầy.
Đưa mắt xa hơn về phía nam, dãy Nam Sơn bị đốt sạch sẽ mấy hôm trước, có thể thấy ánh sáng mờ ảo lóe ra từ đó, dường như đã tới lúc Phượng Hoàng vỗ cánh bay lên.
Lông đuôi lấp lánh ánh lửa tuyệt đẹp. “Tư thế tung cánh đã xong rồi. Dù là ai cũng không ngăn nổi!"
Tả Tiểu Đa gật đầu khẳng định.
Sau đó hãn lại nhíu mày, lầm bẩm: “Nhưng vẫn còn vô số tạp điểu vây quanh mơ tưởng thèm thuồng! Sát khí hung hãn, bốn phương nhiễu loạn, nguy cơ trùng trùng, không được khinh thường!”
Hà Viên Nguyệt điềm nhiên nói: “Phượng Hoàng ngạo thế thì bách điểu cùng hướng về nó, Phượng Hoàng sa sút, bách điểu nóng lòng thèm muốn nóng lòng đoạt ngôi, cướp lấy Phượng Hoàng Mệnh cho bản 'thân sử dụng. Lúc này Phượng Hoàng đang ở thế bay lên nhưng hãng còn nguy cơ bị tiêu diệt, quần điểu vẫn ở bên, thế là đúng.”
“Có lẽ chúng muốn chia sẻ chút lợi ích, hoặc cũng. muốn bảo vệ Phượng Hoàng bay lên. Phượng Hoàng bay cao thì bách điểu đều một lòng theo chủ. Còn nửa kia ôm dã tâm đen tối mong mỏi Phượng Hoàng chết đi để chúng hưởng lợi.”
“Phượng Mạch được lấp đầy, khoảnh khắc Phượng Hoàng vọt lên, nguồn mạch tích lũy vô số năm kia đồi dào như vậy, chỉ cần được hưởng ké một, hai phần.. Cũng là ích lợi rất lớn!”
"Vì thế mỗi lần Long Mạch Phượng Mạch giáng thế, ở thời khắc vượt lên đó chắc chắn phải chịu rất nhiều rủi ro. Đây cũng là lý do khiến số Long Mạch Phượng Mạch chết yểu nhiều hơn hẳn số bay tới chín tầng mây!"
Hà Viên Nguyệt thở dài: “Mà điều khiến người ta tức giận hơn nữa là... Chẳng có nhiều Long Mạch Phượng Mạch thực sự bị tiêu diệt bởi bố cục phe địch bày ra mà đa số là do những người bên phe ôm dã tâm quấy phá... Thật đáng tiếc.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.