Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 476: Hai vọng khí sĩ 2




“Hai nhà này chính là trụ cột của thành Phượng Hoàng, sức ảnh hưởng cực kỳ to lớn, ta càng ngày càng đau đầu”
“Không biết là trùng hợp hay cố ý, cục Tinh Thuẫn nhúng tay vào trong tình thế mấu chốt này, sau đó phần mộ phần tổ tiên tiên nhà họ Ninh sập hoàn toàn, tổng bộ nhà họ Mộng, công trình mang tính biểu tượng của toàn thành Phượng Hoàng cũng sắp sụp đổ theo...”
“Tính đi tính lại, hiện tại không biết bao nhiêu người của Vu Minh đang ẩn náu ở thành Phượng Hoàng, dù là phe ta hay cao thủ bên Vu Minh, có thể nói càng tụ càng đông, càng nhiều kẻ mạnh, nhất là trong vòng mười ngày nay!”
“Hiện tai ai nấy cũng đều lo lắng, lo sợ bên cạnh mình có nội gián của Vu Minh”
“Bây giờ ở thành Phượng Hoàng, người Vu Minh có Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát, Tả Phụ, nghe nói có cả một vị Tỉnh Sứ thần bí... Thực lực tu vi... ít nhất cũng đạt ngưỡng Hóa Vân, thậm chí là Hóa Vân đỉnh cấp.
“Vẽ phần người cục Tỉnh Thuẫn cài ở nơi này là hai Hóa Vân của đội Long Huyết Vệ... Lại thêm cao thủ trợ lực trong thành...”
Vạn Bình Nguyên có cảm giác túi mật sắp bị bản thân phá bung ra, càng nói càng thấy mồm miệng đắng ngất.
“Mà trọng tâm của tất cả chuyện này là gì, người ta nói trong thành ẩn giấu một Phượng mạch... Gần tới lúc dị tượng Phượng Mạch xung hồn xuất hiện rồi, có lẽ là mấy ngày nữa thôi
“Mà mục tiêu chủ yếu của Phượng Mạch xung hồn kia, trùng hợp sao chính là cái vị Linh Niệm Thiên Nữ mà ngươi thấy hứng thú”
Vạn Bình Nguyên xòe tay: "Tỉnh thế rối tung rối mù thế này, ngươi bảo ta phải làm sao đây? Ngươi muốn gặp mặt Linh Niệm Thiên Nữ, chẳng phải là muốn tự làm khó bản thân sao, việc này không khả thi chút nào!"

Đôi mày thanh tú của Cô Lạc Nhạn nhíu lại, nói khẽ: "Xem ra thế cục thực sự rất rối ren.."
"Ai nói không phải chứ!”
Vạn Bình Nguyên vỗ đùi: "Ngươi ngẫm xem nào, người ở cấp độ Hóa Vân gây sự không chỉ một, hai vị, mưu đồ đã được sắp xếp, chuẩn bị từ tận chục năm về trước..." Sự việc thế này ngay cả ở kinh đô cũng là án lớn!"
“Án lớn nối đuôi nhau nổ ra, tập trung vào đúng cái thành Phượng Hoàng nhỏ bé, núi cao hoàng đế xa này.."
“Vừa khéo nhắm trúng địa bàn của ta!"
“Ngươi nói ta xui cỡ nào mới trúng cử Tổng đốc đúng nhiệm kì này?”
“Cái này chẳng phải đen đủi thì là gì?”
'Vạn Bình Nguyên khóc không ra nước mắt, đi ra trước cửa, chỉ lên bầu trời đêm: “Ngươi có thấy không. Với thị lực của ngươi, hắn là thấy được... tòa nhà kia từng là cao ốc số một của thành Phượng Hoàng, tổng bộ tập đoàn Mộng thị.”
Cô Lạc Nhạn lia mắt nhìn, gương mặt toát lên vẻ hoảng hốt: “Thấy rất rõ, ánh trăng hôm nay còn nhìn thấy. Nó nghiêng nghiêng thế kia, do ta hoa mắt ư?
Vạn Bình Nguyên cười khổ: “Hoa mắt, nếu như ngươi hoa mắt thì tốt biết mấy, ngày hôm qua hãng còn vững vàng, ngay thẳng, vậy mà hôm nay đã thành thế kia..”
“Chỉ một ngày đã nghiêng đến vậy? Phải lệch tầm ba mươi độ luôn? Cô Lạc Nhạn chợt sửng sốt.
“Vấn đề này lớn quá!”
“Đâu phải chỉ là vấn đề lớn.”
'Vạn Bình Nguyên lắc đầu: “Tòa kiến trúc mang tính biểu tượng cho toàn thành Phượng Hoàng này không thể cứu văn được nữa! Hoặc là tối nay, hoặc là sáng sớm mai, dù sao thì.. Tòa lầu này, đã định trước sẽ biến mất”
“Về phần tập đoàn Mộng thị, vốn là doanh nghiệp. ngôi sao của toàn Trung Nguyên, mới hôm nay thôi, đủ thứ bằng chứng trốn thuế lậu thuế, chứng từ chứng cứ phạm pháp khác, bày đây một bàn..”
“Tập đoàn Mộng thị hắn là rất khó qua cửa ải này."

“Ngày Phượng Mạch xung hồn hẵng còn chưa đến, sóng gió chưa đạt đỉnh điểm đâu, một gia tộc có truyền thống cha truyền con nối đã hai nghìn năm nay, bị phế rồi.. Có khi còn đoạn tử tuyệt tôn ấy chứ.”
“Doanh nghiệp ngôi sao hàng đầu, tập đoàn Mộng thị, quá nửa sẽ đi theo vết xe đổ của nhà họ Ninh, suy vong hoàn toàn”
“Đến lúc Phượng mạch nổi lên, hai bên cao thủ Vu Minh và đại lục Tinh Hồn hỗn chiến với nhau, tình hình chiến đấu nhất định sẽ khốc liệt chưa từng thấy! Khi ấy, ngày thành Phượng Hoàng diệt vong sẽ tới, sinh linh oán thán”
Vạn Bình Nguyên nói như van vi: “Nhạn Nhi à, ta biết ngươi từ bé đã có người bảo vệ, không hiểu gì về những thứ này, nhưng ngươi hãy nghe dượng một câu... Đi đi!"
“Chuyện lần này lớn quá! Chịu không nổi đâu!”
“Ta là người trong cuộc, không thể rời đi, nhưng ngươi vẫn còn cơ hội”
'Vạn Bình Nguyên thở dài: “Nếu lần này Phượng Mạch xung hồn bị thế lực phe Vu Minh cướp được... E rằng, đến cả vương đô Trung Nguyên cũng xui xẻo theo.”
“Còn ta, hiện đã tập trung toàn bộ cao thủ của phủ Tổng đốc lại, trong khoảng thời gian này, không cho bất cứ ai ra ngoài, không được để tổn thất một người nào, chuẩn bị nghênh đón trận chiến Phượng, Mạch xung hồn, tử chiến đến cùng, hòng cầu một chút may mắn...
Vạn Bình Nguyên khẽ thở dài
Hắn dường như đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc phả ra từ chiến trận.
Trận chiến ấy, không thể không có người phải chết, thậm chí số lượng người chết không nhỏ chút nào!
Một khi đã ngã xuống ở chiến trường, về cơ bản đều là những cao thủ, khiến người ta đau lòng thương tiếc!

"Dượng, chắc hắn ngươi chưa biết, bên cạnh ta có hai vị tông sư Vọng Khí."
Cô Lạc Nhạn hơi suy tư, nói: “Họ vừa mới vào thành đã thấy một số thứ... Bố cục phong thủy của tòa thành, cho đến bây giờ đã trở thành thế cục rối loạn, sát khí, hung khí mù mịt đất trời Vạn Bình Nguyên nheo mắt: "Vọng Khí? Còn có. cấp bậc này à?”
“Đúng vậy."
Cô Lạc Nhạn tỏ vẻ phân vân: “Sở dĩ ta không chịu đi có một phần lý do vì tình thế khá nguy hiểm, ta đi chuyến này chẳng hiểu gì cả, không dám nói xẵng bậy, nhưng mà dượng cũng nhắc đến điểm mấu chốt của phe ta và địch là Phượng Mạch xung hồn, tất nhiên là có lý của nó.. Nếu không ngại, để hai người tỉnh thông như họ xem xét tình hình, xem có thu hoạch được gì không”
Vạn Bình Nguyên lặng im ngẫm nghĩ một chốc: “Nói cũng có lý... Nhìn thôi không sao, vừa có ích lại vừa vô hại."
Cô Lạc Nhạn quay đầu nói: “Qua mời lão Cao và lão Vương tới đây.”
Ở ngay cạnh hẳn,một luồng gió nhẹ khẽ lung lay, sau đó không còn chút động tĩnh nào, làn gió ấy chỉ khẽ khàng thở ra một hơi nếu không phải người tu luyện nhạy bén tập trung chú ý thì về cơ bản chẳng tài nào phát hiện ra”
Trong mắt Vạn Bình Nguyên lóe lên vẻ kinh ngạc: “Nhạn Nhi, đây là người ông ngươi cấp cho hả?”
“Phải, ông kêu hai vị sư phụ theo bảo vệ ta”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.