Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 404: Tự chỉ đạo tự diễn tự hài lòng




Khi Tả Tiểu Đa còn đang suy nghĩ thì chân nguyên vốn đang bị phong bế trong kinh mạch có thể xung quan bất cứ lúc nào, đều trở về đan điền, thuận theo sức mạnh, quả thật là dễ điều khiển, muốn sao được vậy, hơn nữa, Tả Tiểu Đa cảm thấy đan điền của mình, vậy mà vẫn còn thừa chỗ chứa.
Hay nói cách khác, bản thân hắn còn có thể tích lũy thêm nhiều chân nguyên, củng cố căn cơ càng thêm vững chắc!
"Á đù.." Tả Tiểu Đa kêu r3n một tiếng. Nhất thời cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Hóa ra trước đây hắn dùng quá ít thanh lương chỉ lực, nên mới khó có hiệu quả, mà lăn này hắn dùng cả một giọt, quả nhiên có hiệu quả đặc biệt nhanh chóng!
Nhưng Tả Tiểu Đa lại vô cùng mờ hồ về lai lịch của hai giọt thanh lương này!
Rốt cuộc chúng tới từ đâu?
Gần đây ta... Đâu có xem tướng nhiều như vậy...
Đây là chuyện gì vậy?
Uhm, niềm vui bất ngờ không dừng lại ở đó, đang lần lượt tới.
Ngay sau khi hai giọt thanh lương chỉ lực tới, độ khoảng mười mấy phút sau, đột nhiên lại có một giạt nhập sổ!
Cảm giác sảng khoái lại lan tỏa khắp người Tả Tiểu Đa tới nỗi hắn phát rét.
“Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ!"
Điều duy nhất Tả Tiểu Đa có thể nghĩ đến hôm qua hẳn xem tướng cho mình và Tả Tiểu Niệm, người gần gũi nhất có tai ương sinh tử; tất nhiên là tai ương sinh tử này đã được hẳn giải trừ rồi.

Cho nên hẳn mới có được điểm khí vận này.
Nhưng mà... tại sao lại có ba giọt? Hơn nữa còn tới riêng rẽ như vậy?
Rốt cuộc giọt thanh lương này tới từ đâu?
Hoàn toàn không có manh mối!
Tóm lại là tới từ đâu cũng được, chỉ cần có thể ép chân nguyên trở về là được!
Ừ, đúng vậy đúng vậy, hiện tại, điểm khí vận có thể dùng, đã đạt tới đỉnh cao mới, dự trữ được khoảng bảy giọt!
Cộng với ba giọt đã dùng...
Có vẻ như tồn trữ đủ rồi..
Vậy phải chăng là tướng thuật sẽ thăng cấp?
Nhưng Tả Tiểu Đa đợi hồi lâu, cũng không có động tĩnh gì, haizzz, vẫn là nên dốc sức tu luyện vậy, thời khắc nên tới, tự nhiên sẽ tới.
Tự nhiên có thêm ba giọt.
Ít nhất cũng có thể áp chế thêm mấy lần nữa, hắn vui vẻ ra mặt.
.....
Không thể không nói, hiện tại Tả Tiểu Đa rất dễ cảm thấy hài lòng.
“Ta không cần so sánh với bất kỳ ai. Hẳn là ta chỉ cần tiến bộ nhanh hơn các bạn học; ta chỉ cần mỗi ngày, khi phạm tiện cùng với bọn họ, bọn họ không đánh thẳng được ta... Vậy là được rồi”
"... Ta chỉ cần mỗi bước đi của mình vững vàng hơn Niệm Niệm mèo khi trước, ta chỉ cần mạnh mế hơn bản thân ta ngày hôm qua, ta chỉ cần kiếm được một triệu mỗi ngày... Ta chỉ căn đạt đến tu vi như chú Nam sớm hơn chút... Ta chỉ căn vượt qua Niệm Niệm mèo sớm hơn chút..."
Tả Tiểu Đa cảm thấy hơi tủi thân, hắn thở dài:
“Chỉ cần có thể đạt được những nguyện vọng này, ta đã thấy hài lòng rồi."
Khi Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ nghe thấy những lời này, bọn họ đều ngó lơ.
Ăn no rồi, Tả Tiếu Đa không về phòng như thường lệ, mà quanh quẩn trong phòng khách, câu được câu chăng: “Mẹ, Niệm Niệm mèo không về nhà ăn cơm, cũng không gọi điện thoại nói một tiếng, cứ tiếp tục như vậy là không thể được”
Ngô Vũ Đình vừa rửa bát vừa ngó lơ.

“Thật ra, con gái ấy à, lớn rồi phải có phép tắc, phải cẩn thận. Tối không về nhà là không được! Mẹ nói xem có đúng không?"
Tả Tiểu Đa tiếp tục lượn qua lượn lại.
Ngô Vũ Đình vẫn tiếp tục ngó lơ.
“Mẹ, ngươi nói xem hiện tại ta cũng có thể tu luyện rồi, hơn nữa còn là thiên tài, chẳng lẽ vẫn chưa xứng với Niệm Niệm mèo sao?”
Tả Tiểu Đa nói một mình, lộ rõ dã tâm của hắn.
Lần này, Tả Trường Lộ đang ngồi trên sô pha đọc báo cũng không nhịn được mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại ngó lơ hắn.
“Ngươi nói nếu ta cứ mãi ưu tú như vậy, Niệm Niệm mèo có cảm thấy tự tỉ không... Vả lại nàng còn lớn hơn ta ba tuổi... Haizzz, Niệm Niệm mèo cũng là có nỗi khổ trong lòng”
Tả Tiểu Đa lắc đầu: “Nhưng mà chắc là nàng sẽ không cảm thấy tự ti đâu, da mặt nàng dày lắm, sớm đã tính toán quyết định ở lại nhà chúng ta không đi đâu nữa. Haizzz, ta thật đáng thương, từ nhỏ đã bị người nhớ thương, quả nhiên đẹp trai cũng là một tội lỗi..."
“Cha, ngày đó ngươi bảo ta đừng nghĩ nữa, nói ta và Niệm Niệm mèo là người ở hai thế giới, ta cảm thấy lời này của ngươi không đúng.”
Tả Tiếu Đa thấy bản thân lầu bầu lâu như vậy, vậy mà không ai để ý tới, thế là hẳn ngồi xuống trước mặt Tả Trường Lộ, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.
Hắn cảm thấy bản thân cần phải thay đổi suy nghĩ cổ hủ của cha mình.
Nếu như cha cứ chẩn ở giữa, vậy thì chuyện khó mà thành được.
Tả Trường Lộ đang đọc báo, không lên tiếng, xem người nào đó như vô hình.
“Người nhìn xem ta hiện tại, đẹp trai lại chịu thương chịu khó; phóng khoáng chăm chỉ ngộ tính cao, lại thông minh như thiên tài, còn có thể xem tướng kiếm tiền... Cha, thật ra ta biết ngày đó ngươi chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, chứ thật ra ngươi cũng đồng ý chuyện chúng ta thân càng thêm thân với Niệm Niệm mèo.”
Tả Trường Lộ thở dài và đặt tờ báo xuống.

Không còn lý do nào khác, thật sự là hẳn không xem tiếp được cũng không nghe nổi nữa.
“Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, hiện tại cảnh giới của Niệm Niệm mèo, hẳn là cao hơn ta một hai cấp, nhưng mà, điều này đối với con trai ngươi mà nói... Khoảng cách này hoàn toàn không thành vấn đề!"
Tả Tiểu Đa cố dùng tài ăn nói cả mình, định tẩy não cha mình.
Miệng lúc nào cũng nói là 'Ta không lo không tìm được vợ... Nhưng Niệm Niệm mèo ngày nào cũng quấn lấy ta, thật sự rất phiền... Không biết có bao nhiêu cô gái thích ta...'
Nhưng mà, chút tâm tư sợ Tiểu Niệm lớn rồi bay đi mất đã ngấm sâu vào xương tủy, vẫn hiện ra rất rõ.
Tá Trường Lộ dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại, ra vẻ là đang ngủ.
“Cha, ngươi gật đầu đồng ý đi, thật ra chuyện này, thuận theo tự nhiên là một nhẽ, nhưng cảm tình, tình yêu, nếu có sự chúc phúc của cha mẹ, thì vẫn là tốt nhất...”
“Nếu ngươi im lặng, ta coi như ngươi ngầm đồng ý. Câu nói ngày hôm đó của ngươi, coi như đã được rút lại."
“Cảm ơn cha!”
Tự biên tự diễn, tự mô tả tự vẽ, Tả Tiểu Đa hoàn thành vở kịch một vai này, cúi đầu chào.
Tại phòng bếp, Ngô Vũ Đình ôm bụng, cười thầm đến chảy cả nước mắt.
Cuối cùng Tả Trường Lộ cũng không thể giả vờ ngủ được nữa, đứng dậy với vẻ mặt cạn lời, rồi đi thẳng vào phòng làm viêc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.