Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 403: Tả phụ tinh chủ 2




Cuối cùng thì Hồ Nhược Vân cũng đã hiểu rõ.
“Ta hiểu rồi. Vậy ngươi đi đi."
Hồ Nhược Vân nói: "Nếu trong lòng ngươi đã rõ mọi chuyện, vậy ta sẽ không nói mấy lời thừa thãi để nhắc nhở ngươi nữa”
Tả Tiểu Đa nói với lòng biết ơn: "Cảm ơn cô Hồ, cảm ơn sự quan tâm của ngươi”
Hồ Nhược Vân sửng sốt một chút, cười nói: “Ngươi cái đứa nhỏ này."
Tả Tiểu Đa nhẹ giọng nói: “Tấm lòng này của ngươi, thật sự đáng để ta ghi nhớ suốt đời”
Hắn bước lên trước, ôm nhẹ Hồ Nhược Vân, toàn tâm toàn ý nói: “Cảm ơn ngươi.”
Buông Hồ Nhược Vân ra, Tả Tiểu Đa xoay người rời đi.
Nhìn thấy cửa phòng làm việc nhẹ nhàng đóng lại.
Hồ Nhược Vân hai mắt đỏ hoe, ngấn lệ, mỉm cười, đó là nụ cười vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.
Tuy Hồ Nhược Vân không muốn để Tả Tiểu Đa biết quá nhiều, nàng chỉ muốn âm thầm quan tâm đứa nhỏ này, nhưng quá rõ ràng, Tả Tiểu Đa lại hiểu tất cả, đều biết, đều rõ, đều hiểu, hiểu rõ mọi chuyện trong lòng.
Nếu không quan tâm hẳn từ lâu, không cẩn thận để ý từng chút từng chút một, thì sao nàng có thể phát hiện ra loại chuyện này?

Hắn ở lại lớp năm năm, cũng là năm năm nàng quan tâm hẳn, do đó đã tạo nên tình cô trò bền chặt không gì phá nổi, bền chặt tới nỗi trong lòng Hồ Nhược Vân đã xem Tạ Tiểu Đa như con của mình.
Mong nhớ từng giây từng phút.
Giống như một người mẹ hiền, âm thầm quan tâm, âm thầm để ý đến mọi thứ của con mình.
Như chính Tả Tiểu Đa đã nói: Tấm lòng này, đáng để Tả Tiểu Đa khắc ghi suốt đời!
Trong phòng trọng lực vào buổi chiều.
Tả Tiểu Đa tập luyện càng thêm chăm chỉ, càng liều mạng hơn!
Nhưng dù vất vả đến mấy thì tận đáy lòng hẳn vẫn luôn cảm thấy ấm áp.
Trên đời này có biết bao điều đẹp đẽ, ấm áp, đáng nhớ, đáng che chở, đáng trân trọng, dù có phải liều mạng cũng muốn bảo vệ những thứ ấy!
Ta thật hạnh phúc!
Hạnh phúc của ta là như vậy đó...
....
Mãi đến chiều, tới gần bốn năm giờ, cảm giác đột phá kia mới lại bắt đầu trào dâng như thủy triều một lần nữa! Hơn nữa lần này, hẳn có cảm giác là hoàn toàn không khống chế được, cũng không kìm nén được.
Ít nhất là trong cảm nhận của Tạ Tiểu Đa, đan điền của bản thân đã không thể chứa được nữa!
Cho dù Tả Tiểu Đa đã cố thử, thu nạp toàn bộ chân khí ở mức độ tối đa, nhưng hết đợt này tới đợt khác, đợt chân khí sau cao hơn đợt chân khí trước vẫn tiếp tục lao tới!
Hoặc có thể ví von so sánh như này: Uống nhiều rồi, uống đến mức không kìm được mà muốn nôn; mặc không muốn nôn, vì thế khi cảm thấy có gì đó tron miệng cũng cố nuốt lại, nhưng càng cố nuốt lại thì lại càng có cảm giác đợt sau còn mãnh liệt hơn đợt trước, tiếp tục muốn trào ra bên ngoài....
Khụ khụ, ai đã từng uống rượu say thì đều biết, còn nếu không say thì đừng cố thử, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào...
Đơn giản chỉ là áp chế loại xung quan đột phá này, vậy mà Tả Tiểu Đa phải áp chế liên tục trong bốn mươi phút, mới có thể áp chế được làn sóng này, nhưng mà cảm giác xao động vẫn còn; dường như chỉ căn hân thoáng sử dụng một chút chân nguyên, thì sẽ gây nên sóng thần ngập trời lần thứ hai!
Lúc này chân nguyên khí trong cơ thể, đã tràn ngập toàn bộ đan điền, trải dài từ đan điền cho tới tận xung quan, chỉ để lại một đoạn ngắn trước cửa ải.
Hoặc là nên nói, sức chứa của đan điền đã đến cực hạn rồi, lưỡng lực lượng này đã được định sẵn là không thể trở lại nữa, bởi vì, thật sự là không còn chỗ chứa nữa rồi!

Nguyên nhân chính để xác định điều này là, Tả Tiểu Đa đã dùng thanh lương chỉ lực của thiên nhân chỉ tương, tuy rằng phải dựa thế áp chế, nhưng cũng bởi vậy mà hẳn hiểu được tình trạng hiện tại của bản thân!
“Nhưng rõ rằng ta chưa vượt qua được ký lục của Niệm Niệm mèo năm đó, chẳng lẽ vấn đề nắm ở thiên phú tư chất của ta...."
Thần trí của Tả Tiểu Đa gần như mơ hồ, nhưng vẫn còn nhớ chuyện này.
“Hình như ta mới... Áp chế... Mười chín lần..."
Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi hắn trở về đến nhà.
Mà vào thời điểm hẳn trở vẽ nhà, cuộc điều tra của cục Tỉnh Thuẫn bên kia cuối cùng cũng đã có kết quả.
“Tổng cục trưởng, hai người cùng phe với Thượng Thanh Vân trong phủ Tổng đốc, sau khi bị nghiêm hình
Dưới sự truy lùng điên cuồng của tất cả các cao thủ Tổng cục Tinh Thuẫn, hai tên kia đã sa lưới pháp luật chỉ trong một buổi sáng.
“Bọn họ nhận tội gì, có tin gì quan trọng không?"
“Thượng Thanh Vân, khả năng cao chính là Tả Phụ tính trong Bắc Đẩu Cứu tinh! Tinh chủ, dưới Đỗng Minh Tinh Quân.”
“Đỗng Minh Tinh Quân? Tinh chủ? Điều này cóchắc chắn không?”
“Có thể chắc chắn tới chín mươi phần trăm!”
Tưởng Văn Châu nhíu mày: "Nói như vậy, dưới Tinh quân, cũng chỉ bố trí một vị Tỉnh chủ; giúp Tinh quân giải quyết các công việc liên quan tới Tinh minh... Vậy thì vị Tả Phụ Tinh chủ này, sao lại tới thành Phượng Hoàng? Hơn nữa còn ẩn náu mấy chục năm. mà không có động tĩnh gì?"
“Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cuộc đang chờ đợi cái gi? Tả phụ Hữu bật... Đây chính là quy luật phổi hợp; vậy thì, Thượng Thanh Vân đang phối hợp với ai?"

“Theo lẽ thường, chắc chẩn là có yêu cầu quan trọng hơn cần Tả phụ tới giúp, cho nên hắn mới tới đây. Vậy thì, hẳn phải giúp ai?"
Tưởng Văn Châu chỉ cảm thấy vụ án này càng điều tra càng lớn, càng điều tra càng thêm phức tạp, càng đau đầu.
Nhất là sau khi xác định được thân phận của Thượng Thanh Vân, hẳn kinh ngạc phát hiện ra rằng, bí mật ẩn giấu trong đó, có thể là mê cục kinh thiên mà ngay cả bản thân hẳn cũng không thể nhìn thấu!
...
Và vào thời điểm thân phận của Thượng Thanh Vân được người xác nhận.
Cũng chính là khi người của Tổng cục Tinh Thuẫn báo cáo 'Thượng Thanh Vân, hẳn là Tả Phụ tỉnh trong Bắc Đầu Cửu tỉnh! Tinh chủ dưới Đỗng Minh Tinh Quân'...
Vừa mới về đến nhà, Tả Tiểu Đa còn đang cố gắng áp chế, đột nhiên cảm nhận được phúc khí từ trên trời rơi xuống!
Uhm, thật ra là hai giọt thanh lương liên tiếp từ trên trời rơi xuống, trực tiếp nhập vào Nê Hoàn cung!
Đây thật sự là trời giáng hoành tài, hai giọt thanh lương liên tiếp, để dành một giọt, giọt còn lại biến thành thanh lương chỉ ý, toàn bộ dung nhập vào kinh mạch toàn thân của Tả Tiểu Đạt!
Trong phút chốc... Kinh mạch toàn thân đều được bồi dưỡng, kinh mạch lại được mở rộng, tính dẻo dai cũng tự nhiên tăng lên, hơn nữa còn tăng lên gần gấp đôi!
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là đan điền vốn đã đầy tới cực hạn, nay lại được mở rộng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.