Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 361: Nín lại




Đại khái là trong thời gian này, Tả Tiểu Đa không ngừng hấp thu linh khí, chân nguyên trong cơ thể càng ngày càng dõi dào, càng tích lũy càng dày!
Đan điền đần dần hiện ra cảm giác chướng bụng, một khi cử động, tự nhiên sẽ giống như Trường Giang mở cống, một khi mở ra thì không thể sửa chữa được!
Mà Tả Tiểu Đa nhiều lăn kiềm chế đột phá quan ải, cảm nhận được rất rõ, đan điền của mình thật sự đang bị phình to từng chút từng chút một.
Hắn liều mạng tu luyện quyền thuật, Tinh Không Bộ, Long Môn Thối, Trích Tinh Chưởng..... tiêu hao hết sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể, nhưng chỉ cần vận công, chân nguyên khí hồi phục sẽ lập tức quay trở lại, nhanh chóng lấp đầy đan điền.
Cái tốc độ khôi phục này, lại lộ ra xu thế càng lúc cảng nhanh!
Cũng vì vậy, khiến cho độ khó chân khí quay đầu lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng khó khăn.
“Thao tác này, rất giống như ở nơi đông người trước nhiều ánh nhìn chòng chọc, trong trường hợp rất nghiêm túc, đột nhiên xúc động muốn thả một cái rắm..”
Tả Tiểu Đa tìm vui trong cái khổ, tự mình tổng kết loại cảm giác này.
“Tự biết trường hợp này nghiêm túc nhất, một khi làm, chắc chẩn rất mất mặt, nhất định không được thả, dốc hết sức lực nhịn xuống. Sau đó lưỡng khí này bị nín lại, đi một vòng trong thân thể, lại xông trở lại... Sau đó lại nín xuống... Thu lại... Vòng đi vòng lại, lần lượt lại đến, sóng sau cao hơn sóng trước...”
Tả Tiểu Đa cảm thấy mình thật sự quá khổ rồi.
“Nhưng lại dường như không phải chuyện gì.... Nhịn rắm lâu rồi, liền sẽ biến thành ợ... Nhưng Chân Nguyên lực này, cũng sẽ không có loại biến tấu này...”
“Còn có, nhịn rắm lâu rồi, một khi không khống chế được bùng nổ, còn có thể mang theo thứ khác theo ra ngoài... Chân Nguyên khí này, cũng sẽ không mang theo sự vật khác ra ngoài...”

Tả Tiểu Đa vất vả cố gắng, vừa cố gắng kiểm soát hướng chảy của Chân khí, vừa liên tục tu luyện, như bị suy nghĩ vớ vẩn của mình chọc cho cười ha ha.
“Ta thật là quá có tài rồi... Chuyện xung quan nghiêm như vậy, thế mà bị ta nghĩ thành đánh rắm..."
Mãi cho đến khi kết thúc tu luyện từ phòng trọng lực, Tả Tiểu Đa tổng cộng nhịn lại năm lần; hắn cảm nhận đan điền của mình, đã phồng lên như quả bóng rồi, trong đấy, toàn bộ đều là khí.
Ừm, Chân Nguyên khí!
Đây cũng là một lần từ lúc tiến vào phòng trọng lực tu luyện, Tả Tiểu Đa tự mình đẩy cửa đi ra, mồ hôi đầm đìa, vừa thấy không khí bên ngoài, mồ hôi trên tóc lập tức tuôn ra càng nhiều như suối.
Lắc đầu, ngay lập tức có vô số bọt nước tản mát ra bốn phía.
Thầy Cố có chút buồn bực: “Sao thế? Sao lại kẹp chân? Không phải bị thương tới chỗ nào rồi chứ?”
Hai đùi Tả Tiểu Đa kẹp chặt, gần như là xê dịch ra.
“Khụ khụ, không có gì, chỉ là sắp đột phá rồi... Nín thêm vài lần, tiềm lực bên trong mới lớn” Tả Tiểu Đa cười gượng giải thích.
“Đột phá Tiên Thiên?”
“Đúng thế”
“Cho nên ngươi tính nín lại mấy lần à?”
Thầy Cố lấy làm kinh hãi, tên nhóc này chẳng lẽ lại thật sự là một thiên tài ngút trời? Đột phá nhanh như vậy sao?
“Đúng vậy."
“Cho dù khống chế được không đột phá, nhưng liên quan gì tới việc ngươi kẹp chân thế?”
Thầy Cố nhíu mày nhìn hẳn: “Ngươi nín không đột phá, chứ không phải là nín không đánh rắm đâu, việc bây giờ ngươi nên làm là thả lỏng toàn thân mới đúng”
“Hả?" Tả Tiểu Đa trợn mắt
“Thả lỏng!"
“Ngươi kẹp chân như vậy, chỉ tổ khiến cho thân thể mình càng nhạy cảm, cảng căng thẳng thôi. Chỉ có khiến cho chân khí hình thành trạng thái lỏng, mới càng kiểm soát tốt hơn, ngươi cứ tình hình này... như kiểu mót lắm rồi nhưng lại không tìm thấy nhà vệ sinh, đây là muốn làm cái gì hả?”

Thầy Cố tức không có chỗ đánh: “Nhịn không đột phá mà còn cần kẹp chân? Thầy Tần nhà ngươi dạy hả?"
Tả Tiểu Đa vẻ mặt co giật: “..”
Nghe lời thả lỏng hai chân, dường như cũng chẳng sao, lại làm bộ nhảy một cái, lúc này mới yên tâm nói: "Ta đây chẳng phải là không có kinh nghiệm sao, bản năng nghĩ tới lúc trường học mở đại hội, cố gắng không được đánh rắm...”
Mặc dù da mặt dày như Tả Tiểu Đa đây, cũng sẽ có vài phần ngượng ngùng.
Thầy Cố giơ ngón tay cái lên: “Trời ạ... nhân tài!”
Nói xong tự mình đi mở mấy cửa khác, kéo đám Vạn Lý Tú ra, mấy nhóc này, lại luyện mình thành bán phế phẩm như thường lệ, đến cả tự mình đi đường cũng không làm được.
Năm người quỳ rạp trên mặt đất, người thì thở hổn hến, người thì thi đấu sắc mặt tái nhợt.
Thầy Cố quay lại, nhìn thấy năm người, ngạc nhiên nói: "Khá lắm, một đám này, đứa nao cũng đều đã sắp đạt tới rìa đột phá rồi, chẳng qua ấy, các ngươi vẫn đều cách Tả lão đại các ngươi đang kiềm chế mình đột phá một khoảng xa”
Long Vũ Sinh quỳ rạp trên đất, khó khăn nói: “Chúng ta... Chắc chẵn sẽ vượt qua hắn”
Vài người khác đến ngay cả sức lực để gật đầu cũng không có, chỉ có thể hừ hừ vài tiếng trong lỗ mũi.
Quả thật là mệt tới mức mắt vừa nhắm là có thể ngủ luôn.
“Bọn họ ngủ còn có chỗ tha thứ được, sao ngươi vẫn còn ngủ thế?”
Suy tư trăm điều cũng vô phương lý giải chất đầy đầu thầy Cố, đá một phát lên người Lý Trường Minh: “Ngươi cũng đã ngủ say năm tiếng đồng hồ rồi, còn ngủ hả..."
Lý Trường Minh lên tiếng khốn khổ: “Thầy Cố... Bây giờ ta ngủ mới là nghỉ ngơi chân chính, ngủ ở trong đó là tu luyện, đâu giống nhau..."

“Ha ha ha..”
Thầy Cố đảo mắt trắng: "Không cho phép ngủ, đứng lên cho ta. Nhìn ngươi ngồi không mà hưởng, lòng to gớm, những người khác đều luyện chết mình, ngươi vẫn đang ngủ...”
Đá mấy phát lên người Lý Trường Minh không chút lưu tình, những người khác hẳn không động tới, cứ luôn đá Lý Trường Minh.
Dẫu rằng mệt rã rời, đám người Vạn Lý Tú, Lý Thành Long đối mặt với tình cảnh này, vẫn nhịn không được cười thành tiếng như cũ.
Nhưng không có bất cứ người nào chịu lên tiếng biện giải cho Lý Trường Minh một câu: Thầy ơi, Lý Trường Minh tu luyện chính là Đại Mộng Thần Công, công pháp gia truyền, ngủ chính là tu luyện đó!
Những lời này, không ai nói.
Ừm, đánh chết cũng sẽ không nói đâu.
Cứ thích xem tiểu mập mạp bị đánh.
Cảnh đẹp ý vui đó.
Tả Tiểu Đa hiển nhiên đã dần dần quen với tình trạng trước mặt rồi, lại ra sớm hơn mọi người một hồi, đã khôi phục sinh lực bộ phận, dứt khoát đi nhận hai thùng nước lạnh, trực tiếp túm tóc năm người qua, mạnh mẽ nhấn vào trong thùng, bắt nạt nhấn lên xuống một hồi.
“Được rồi, được rồi... Tha mạng...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.