Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 342: Chu thiên tinh đấu tam hồn thất phách âm dương nghịch 2




“Mỗi lần chân khí tự động vượt ải đều phải thử khống chế xem, đừng để nó vượt ải thành công. Nếu có thể khống chế áp chế được, vậy là còn chưa đạt tới cực hạn. Mà khi ngươi không khống chế được nữa, vậy chính là lúc ngươi nhất định phải đột phá.
Tần Phương Dương thản nhiên nói: "Là như thế đấy."
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ suy tư.
Tân Phương Dương chợt nảy ra một suy nghĩ, cảm thấy cách nói của mình có hơi cực đoan, vội vàng bổ sung thêm vài câu: “Nhưng phương pháp ta nói chỉ giới hạn ở tuổi của các ngươi bây giờ, thời hạn dài nhất là trước hai mươi tuổi. Nếu đến gần hai mươi tuổi, ví dụ đến mười chín tuổi rưỡi rồi thì cũng không cần nghĩ mở rộng tối đại hóa đan điền nữa, phải vượt qua cửa ải này trước đã”
“Trước hai mươi tuổi vượt long môn, nhập Tiên Thiên. Chính là điểm tất yếu trên con đường phía trước”
Tân Phương Dương nói: “Mỗi cá nhân đều có trạng thái hoàn toàn bất đồng, đều phải nắm rõ trạng thái của mình mới tốt”
“Lớp chúng ta có mấy người mười chín tuổi rồi?"
Năm người vẻ mặt xấu hổ đứng lên.
“Năm người các ngươi không cần bị hạn chế bởi lời ta nói, bất cứ lúc nào có cảm giác đều có thể đột phá, phải đột phá nhanh lên, không căn phải băn khoăn những thứ khác”
Tân Phương Dương hơi giần giật khóe miệng, suýt thì phạm sai lầm. Cách nói trước đó của mình đa số đều là nhắm đến thiên tài.
Đối với tư chất của người bình thường thì cách này không chỉ vô ích mà còn tai hại nữa, may mà nghĩ ra kịp thời cứu văn lại.
Nếu học sinh lỡ mất đột phá chỉ vì lý luận mở rộng đan điền tối đại hóa thì chắc mình sẽ phải hối hận cả đời mất.

“Vâng” Năm người đều hơi ủ rũ.
Một người trong số đó lẩm bẩm: “Thầy Tần ơi, nếu giờ chúng ta đột phá... có phải sẽ giống như những ví dụ mặt trái trong lời thầy? Kiểu bị người ta vượt cấp đánh bại ấy..."
“Phụt..”
Có người không nhịn được bật cười.
“Phải, mà cũng không phải.”
"Người có thể vượt cấp khiêu chiến cơ bản đều là nhân tài có thiên phú hơn người, hoặc là kiểu người có cơ duyên khác. Mà trên đời, tuyệt đại đa số võ giả đều tuần tự tiến hành, bước từng bước một”
“Tất nhiên các ngươi thăng lên Tiên Thiên bằng phương pháp bình thường, con đường phía trước chắc chân sẽ chật hẹp hơn so với những thiên tài. Nhưng sau khi đột phá Tiên Thiên, các ngươi vẫn còn cơ hội khiến mình có thể đuổi kịp người khác, đó chính là khi ở Tiên Thiên cao cấp, trước khi đột phá Thai Tức. Chỉ cần lúc đó có thể chịu được đau khổ mà người khác không chịu được, vượt qua Lục Áp, có thể bù đắp lại thiếu sót nội tình trước kia.”
Tân Phương Dương nói: " Chỉ là đau khổ phải chịu đựng khi đó không phải ai cũng có thể chịu được. Ừm, hoặc nên nói thế này, mỗi một võ giả đều phải trải qua một lần rèn luyện đau khổ đến cực hạn, lần đó sẽ thử thách sự chịu đựng và cả thiên tính.”
Mọi người đều rơi vào trầm tư.
“Giai đoạn Tiên Thiên chính là một giai đoạn mấu chốt nhất trong quá trình tu luyện của võ giả. Mặc dù Tiên Thiên chỉ là khởi đầu nhưng can hệ đến cả đời ngươi có thể đi được bao xa. Mong các trò hãy nhớ kĩ.”
“Đến Tiên Thiên cao cấp, Lục Áp đi hết kinh cức lộ đột phá thành Thai Tức, đối mặt với người cùng cấp chỉ đi đến Ngũ Áp chính là thực lực nghiền ép. Mà tu giả lục áp đối mặt với bát áp hoàn toàn không có bất kỳ sức đánh trả nào, đây là khác biệt hết sức to lớn”
"Cho nên sau này đối đầu, đừng bao giờ nghĩ rằng ai cũng đều là Thai Tức trung giai, đều là Đan Nguyên rung giai, thực lực ngang nhau. Suy nghĩ này chắc chẩn là lệch lạc.”
“Tiên Thiên và Tiên Thiên là không giống nhau, Thai Tức và Thai Tức càng khác biệt hơn, giữa Đan Nguyên và Đan Nguyên cũng có thể khác nhau một trời một vực. Nhớ đấy nhé!"
Giọng Tân Phương Dương rất trịnh trọng, trong thanh âm còn ngập tràn khí thế tựa như trống chiều chuông sớm, khắc ghi lời nói này vào nội tâm các học sinh.
Tả Tiểu Đa trong lòng nghiêm túc nhưng đáy mắt hứa đựng sầu lo.
Thầy Tân cứ thiêu đốt bản thân như vậy không biết có thể đốt được bao lâu?
“Mọi người hãy tự vấn lòng mình một khắc, sau đó ai đi rèn luyện thì đi, mà ai đi tu luyện thì đi” Tần Phương Dương kết thúc bài giảng hôm nay.
Đám người Lý Thành Long vội vàng xông ra ngoài, đến phòng trọng lực.
Tả Tiểu Đa bước đến trước mặt Tần Phương.

Dương: “Thầy Tần, ta muốn xin nghỉ buổi chiều”
“Làm gì?”
“Đi chế tạo vũ khí”
Tần Phương Dương hơi bất ngờ nhìn hẳn: “Giờ đã chế tạo rồi? Hơi sớm đấy”
“Cứ rèn trước để đó. Cha ta nói gần nhà chúng ta có một thợ rèn rất giỏi, người ta không ở lại đây quá lâu, kì ngộ khó có được, bảo chúng ta phải tranh thủ cơ.
Tân Phương Dương nhíu mày, chợt hiểu ra đáp: "Vậy ngươi đi đi”
"À, không phải ngươi bảo muốn gặp lão hiệu trưởng sao? Bao giờ gặp?”
“Hay là đi bây giờ?” Tả Tiểu Đa dò xét hỏi
“Được”
Sắc mặt Tân Phương Dương thoáng cái dịu đi, đáp: “Ta đi hỏi xem lão hiệu trưởng có rảnh không”
...
Tần Phương Dương mang theo Tả Tiểu Đa bước vào văn phòng lớn, nhưng vừa mới bước vào đã bị Hà Viên Nguyệt mời ra ngoài.
“Thầy Tân, hôm nay ta có lời muốn hỏi Tả Tiểu. Đa, thầy ở đây không tiện lắm, xin cứ tự nhiên”
Tân Phương Dương vẻ mặt buồn bực bị đuổi đi.

Chuyện gì vậy trời?
Gòn chưa nói cái gì đã đuổi ta ra ngoài rồi...
Tần Phương Dương đi ra.
Lam Thư cũng bị Hà Viên Nguyệt đuổi ra.
Hà Viên Nguyệt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa: “Tiểu Đa, chắc ngươi cũng biết vì sao ta phải để họ đi ra ngoài nhỉ? Thầy Tần và cô Lam của nươi đều là người đáng tin nhưng ta vẫn phải mời họ ra ngoài, ngươi nghĩ thế nào?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu, tỏ vẻ ngây thơ ngoan ngoãn đáp: "Chắc là bà Hà muốn bí mật truyền thụ cho ta công pháp tuyệt thế, không thể để người khác nghe được?"
“..." Hà Viên Nguyệt không cười, mà ánh mắt nặng nề nhìn Tả Tiểu Đa, im lặng một lúc.
Vẻ bại hoại của Tả Tiểu Đa đều bất giác thu hết. lại, cảm thấy hơi bất an, cười khan nói: “Bà Hà... Bà có chuyện gì thế?"
Hồi lâu sau, Hà Viên Nguyệt mới khẽ thở dài, nói “Trận pháp ngươi sắp đặt là thiên địa âm dương nghịch chuyển đoạt vận trận sao, hay là... không chỉ dừng lại ở đó?”
Tả Tiểu Đa im bặt
Hắn không muốn để cho Hà Viên Nguyệt biết chuyện này, nhưng Hà Viên Nguyệt vẫn biết. Tuy Tả Tiểu Đa biết chuyện này không thể giấu được lão hiệu trưởng bao lâu nhưng vẫn hi vọng có thể giấu được ngày nào hay ngày đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.