Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 213: Chỉ mong là còn kịp




“Nếu ngươi thực sự muốn giúp đỡ bọn chúng, không màng đến việc phá vỡ giới hạn cao nhất, thứ nhất, có thể đó không chắc sẽ là điều tốt cho chúng nó, và thứ hai... chúng ta, những người đã làm gián đoạn Hoá Sinh Hồng. Trần trong kiếp này, phải ở trong bí cảnh ít nhất mười năm thì mới có thể sử dụng Nguyên Linh Dung Hối Bản Tôn. Mà trong mười năm đó, nếu như có chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra từ lâu rồi, ngươi và ta cũng không thể làm gì được... Chi bằng cứ ở một bên mà quan sát, một lòng cầu nguyện bình an vậy.”
Tả Trường Lộ nói rất chậm rãi, chia nhỏ mọi thứ ra một cách rõ ràng và thấu đáo.
Ngô Vũ Đình hết sức cẩn thận lắng nghe, nàng thở dài yếu ớt.
“Hơn nữa...” Ánh mắt của Tả Trường Lộ ngưng tụ lại: “Trong kiếp Hoá Sinh Hồng Trần này, trước đó đã từng có tiền bối đi qua, nhưng rất ít người thành công để tiến lên một cảnh giới cao hơn. Ta nghỉ ngờ rằng những gì mà những người đi trước gọi là kinh nghiệm kia, tất cả đều sai hết!”
Ngô Vũ Đình kinh ngạc, lập tức đứng thẳng người dậy: “Hả? Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy chứ?”
“Ta cũng chỉ bắt đầu có ý nghĩ này từ sau khi có Tiểu Đa, nhưng đến gần đây mới có thể hiểu ra thêm.”
Tả Trường Lộ nặng nề nói: “Hầu hết những tiền bối đi trước Hoá Sinh Hồng Trần đều độc thân.”
“Cho dù là có vợ chồng cùng nhau Hoá Sinh thì cũng không sinh ra được con nối dõi.”
“Mà một kiếp Hồng Trân Nhân Gian lại là điều mà mọi nhân sinh đều phải trải qua. Còn con cái... là duyên nhưng cũng là nghiệt, có thể gọi là kiếp lớn nhất của cha mẹt Không có con cái, cuộc đời này sẽ không trọn vẹn. Nếu như đã không trọn vẹn, vậy thì kiếp Hoá Sinh Hồng Trần này làm sao có thể viên mãn được chứ?”

“Còn chúng ta đã cảm thấy dao động trong lòng trong vài ngày qua, rõ ràng là đang tiến theo hướng một kiếp tốt hơn, mà tất cả điều này chính xác là vì Tiểu Đa. Điều này cũng đang nói lên... con đường của chúng ta, tình cờ ngẫu nhiên mà đi đúng rồi!”
“Bởi vì chúng ta đã trải qua sinh, lão, bệnh, tử, đã nuôi dạy con cái, hễ là những gì mà người bình thường trải nghiệm trong hồng trần nhân sinh, thì chúng ta thực sự đều đã trải qua.”
Tả Trường Lộ suy nghĩ và nói: “Có lẽ là như vậy, mới có thể xem là một kiếp hồng trần thực sự.”
Ngô Vũ Đình bắt đầu suy ngẫm: “Nói như vậy, sự ra đời của Tiểu Đa chắc chắn là một việc ngoài ý muốn, nhưng cái việc ngoài ý muốn không nằm trong kế hoạch của chúng ta này hóa ra lại là mắt xích cuối cùng trong sự viên mãn cho trải nghiệm của chúng ta?”
Tả Trường Lộ bất lực cười lên: “Từ nhỏ ngươi đã là một đứa bé được chiều chuộng, thật sự là không chiều chuộng vô ích... Hừ, hiện tại ta chỉ cần nghĩ đến ngươi thì tâm tình sẽ vui vẻ, nhịn không nổi mà sẽ đặt biệt hiệu cho mấy đứa con nít ngay. Ngươi lúc đó, rõ ràng là đã xem Tiểu Đa như một món đồ chơi, còn là loại chơi từ nhỏ đến lớn nữa chứ, ngươi nói xem ta giống ngươi từ khi nào vậy chứ?”
Ngô Vũ Đình bĩu môi: “Chỉ có ngươi là tốt, chỉ ngươi là tốt thôi, nói cứ như là ta có vẻ không yêu con chút nào vậy.
Tả Trường Lộ cười và nói: “Đừng nghĩ về lâu dài làm gì, cũng đừng nghĩ về... việc giúp đỡ tu vi, à, điều duy nhất chúng ta phải nghĩ đến là sống những ngày tháng này thật nghiêm túc, để mọi thứ như nó vốn có, qua hết ải này thì sẽ kết thúc.”
“Ta nghĩ rằng khi chúng ta vượt qua ải này, Tiểu Đa và Tiểu Niệm đều đã trưởng thành rồi, cũng vẹn cả đôi đường.”
Ngô Vũ Đình mơ nghĩ về tương lai, không khỏi khẽ mỉm cười nói: “Ta thật lòng mong muốn cho hai đứa nhỏ này được bình an vô sự...”
Tả Trường Lộ gật đầu, nói: “Thật ra, điều mà trong lòng ta không hiểu mới là bí ẩn thật sự... Theo lý, chúng †a Hoá Sinh Hồng Trần, tu vi toàn thân đã bị Thiên Đạo khóa lại rồi, còn may là vẫn còn khác với những người bình thường, Tỉnh Khí Thần Tam Nguyên nên được giữ nguyên cố định mới phải, tiền đề như thế này, làm sao có thể có con cái chứ?!”
Ngô Vũ Đình trợn mắt, không trả lời.
Tả Trường Lộ tự lẩm bẩm một mình: “Lúc đó ta không để ý đến, phải đến ba tháng mới cảm thấy có gì đó không đúng... bởi vì chúng ta vốn dĩ không nghĩ về phương diện này, đều biết điều đó là việc không có khả năng.”
Ngô Vũ Đình lại đảo mắt.
“Nhưng lại vẫn có Tiểu Đa.” Tả Trường Lộ cau mày: “Còn chúng ta từ trước đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, vậy mà lại cũng không có động tĩnh nữa... Vậy không phải là rất kỳ quái sao?”
Mặt của Ngô Vũ Đình đỏ bừng ngay lập tức, đảo mắt †o hơn.

“Ta đắn đo hết lần này đến lần khác...” Tả Trường Lộ bày ra vẻ mặt trầm ngâm, ôm Ngô Vũ Đình vào lòng, giọng điệu rất sâu lắng, thái độ nghiêm túc như đang nghiên cứu vấn đề học thuật hỏi: “Có phải là tư thế đã sai không?”
“Đồ không biết xấu hổ!”. Nha𝓃h 𝓃hấ𝑡 𝑡ại -- 𝑡𝗿ùm𝑡 𝗿𝑢𝘆ệ𝓃.VN --
“Nếu như có thêm một đứa nữa... thì gọi nó là Tả Tiểu Dư nhé?”
“Cút điI..ừm.
Ngày thứ hai!
Bên trong Nhị Trung.
Hồng kỳ phấp phơi, người đông nghìn nghịt.
Có rất đông người, vô số phụ huynh kéo đến trong khuôn viên trường Nhị Trung, kèm theo tiếng nhạc truyền đến từ tứ phía, khiến người nghe cứ ngỡ như là đang tổ chức đại hội thể thao.
Nhiều học sinh bị bắt đi sau khi trải qua Cửa Thủy Tỉnh và hồ Thanh Tâm đều đã được thả trở về, vẫn còn một số người lo lắng, có một có hội như thế này ở trước mắt, tự nhiên tất cả mọi người đề sẽ tích cực tham gia các hoạt động của trường.
Tất nhiên, có hai người không trở lại.

Trịnh Đức Nghĩa.
Trình Phương Trí.
Trịnh Đức Nghĩa và Trình đại thiếu chết một cách im hơi lặng tiếng trong nhà tù Cục Tỉnh Thuẫn.
Sự việc này đúng là đã khiến cục trưởng Tưởng Trường Bân nổi giận, nhưng lại không thể phát tiết được!
Hắn không quan tâm đến cái chết của Trịnh Đức Nghĩa. Nhưng cái chết của Trình Phương Chí lại khiến Cục trưởng Tưởng vô cùng phẫn nộ!
Chỉ xác nhận điều này!
Đang muốn sử dụng điều này như một bước đột phá.
Nhưng cái chết này lại xảy ra hết lần này đến lần khác!
Trong khoảng thời gian này, mỗi người trong Cục Tỉnh Thuẫn đều khó lòng mà bảo vệ bản thân mình, ánh mắt của giám đốc Tưởng nhìn mọi người đều như thể đang nhìn những kẻ nội gián đang ẩn núp của Vu Minh vậy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.