Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 210: Có duyên với ta 2




Hà Viên Nguyệt thoáng mỉm cười hài lòng, gật đầu nói, “Đứa nhỏ Tả Tiểu Đa này có duyên với ta, nhớ kỹ vào. mỗi buổi chiều, hãy dẫn hản tới văn phòng của ta, có lẽ, hắn là truyền nhân quan khí chỉ thuật của ta, vốn tưởng rằng thuật này sẽ chôn vùi theo ta, nào ngờ lại gặp hắn, xem ra, đó cũng là duyên số.”
Tần Phương Dương nhướng mày vui mừng “Cảm ơn lão hiệu trưởng!”
Cho đến khi trở lại phòng học, nụ cười trên mặt Tân Phương Dương vẫn chưa biến mất.
Mỗi ngày! Đến văn phòng của ta! Mỗi ngày đấy!
Tân Phương Dương phấn khởi không nói nên lời, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc này hẳn tự động bỏ qua bốn chữ “dẫn Tả Tiểu Đai, chỉ biết một điều, hắn có thể nhìn thấy Thiên Thiên mỗi ngày!
Sự khích lệ này đối với Tân Phương Dương, quả là rất khó tả!
Sau khi bị kích động, bỗng nhiên, hắn gõ vào sau đầu Tả Tiểu Đa, rồi cười lớn “Tiểu thần côn, may mà có ngươi, lần này phải cảm ơn ngươi!”
Tả Tiểu Đa không hề đề phòng, suýt nữa bị gõ thành ngu, mặc dù đã cố gắng chống đỡ những đứng vẫn không vững, lảo đảo đi về phía trước, rồi ngã xuống đất.
Úp mặt vào nền bê tông rắn chắc, với vẻ mặt sững sờ.
Cảm ơn ta... Ngươi cảm ơn ân nhân như vậy sao? Muốn lấy mạng sao?!

Thật đúng là người quái gởi!
Nhưng mà vào buổi chiều ngày hôm sau, Tả Tiểu Đa “thật sự đã biết lý do tại sao Hà Viên Nguyệt muốn Tân Phương Dương dẫn mình tới.
Không liên quan đến chuyện của bọn họ, mà thật sự là để triển khai khóa huấn luyện đặc biệt dành cho mình.
Huấn luyện về ám khí.
Hiện tại Hà Viên Nguyệt chỉ có một yêu cầu, một yêu cầu rất đơn giản, chỉ một chữ...
“Nhanh!”
Ấm khí liên tục phóng ra trong bảy phút rưỡi, khiến hai cánh tay của Tả Tiểu Đa sưng to như bắp đùi!
Và vai trò của Tân Phương Dương là khai thông kinh mạch cho Tả Tiểu Đa.
“Ám khí là gì? Ám khí chính là vũ khí lấy mạng kẻ địch chỉ bằng một kích, khi kẻ địch không đề phòng! Tuy nhiên khi kẻ địch đã tới cảnh giới cao thâm, ngươi muốn nhân lúc chúng không đề phòng,vvv... mà ra tay, quả thật là rất khó, đây cũng là nguyên nhân chính, khiến ám khí chỉ có thể sử dụng ở hiện tại, và càng khó có đất dụng võ trong tương lai!”
“Khi ngươi đối mặt với kẻ địch, trong tình huống hắn đã có sự đề phòng, có thể một kích trúng mục tiêu là tốt nhất!”
“Đây mới là ý nghĩa của ám khí đối với sự sống còn hiện tại của ngươi!”
“Mà muốn đạt được mục tiêu này, yếu tố tiên quyết đầu tiên chính là... nhanh!”
“Sức mạnh có thể gia tăng tốc độ, nhưng hiện tại ngươi không thể chuyển hóa sức mạnh của bản thân thành tốc độ tối đa!"
Hà Viên Nguyệt nói “Về phần tu luyện ám khí, ta cũng chỉ có thể dạy ngươi bảy ngày!”
“Sau bảy ngày, ngươi sẽ chính thức bước vào hàng ngũ của lớp Võ Sư, đến lúc đó, cũng giống như những tu giả bình thường khác của lớp Võ Sư, ngươi cũng sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, săn tinh thú, thu được Tinh Hồn thạch, thu được các loại tài nguyên, đổi lấy điểm cống hiến của trường học, tới tu luyện ở phòng trọng lực!”
“Nếu có thể đổi lấy tư cách tu luyện trong phòng trọng lực một năm, thì hãy tu luyện hết một năm đi! Tu luyện ở phòng trọng lực, là cách tốt nhất để ngươi rèn luyện tốc độ ám khí!”
Sau khi Tân Phương Dương khai thông kinh mạch cho Tả Tiểu Đa, chỉ cho hắn nghỉ ngơi bảy phút rưỡi, sau đó dẫn ra ngoài đánh... À, là rèn luyện!
Sau đó, tự nhiên lại bị đánh cho sưng phù, chỉ có điều lần này là sưng toàn thân, chứ không phải chỉ có cánh tay...

Không ngờ, lần này Hà Viên Nguyệt lại không cho. phép chữa thương, để Tả Tiểu Đa trong tình trạng đó, tiếp tục rèn luyện ám khí trong văn phòng của nàng.
“Tốc độ"
“Phải nhanh!”
Người bồi luyện hắn lần này là Lam Thư.
“Khi nào ngươi có thể dùng ám khí giết ta bằng một kích, thì xem như ngươi đã học xong!” Lam Thư nói với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Tả Tiểu Đa khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt tràn đầy sự sững sờ, giống như phải tiếp cận tới một cấp độ ngu ngốc.
Tu vi của chị gái này có lẽ còn cao hơn Tân Phương Dương nhiều!
Ngươi bảo ta dùng ngọc thạch ám khí của mình, giết ngươi bằng một kích!?
Cho dù ngươi đứng yên thế này, ta có dùng hết, dùng xong, dùng nát ám khí, e là cũng không thể đụng tới một sợi tóc của ngươi!
Giao cho ta một nhiệm vụ không thể hoàn thành, rõ ràng là đang bắt nạt ta!
“Sao ta nỡ đánh ngươi..."
Tả Tiểu Đa nũng nịu thả thính, với ý đồ lừa Lam Thư để qua cửa này, đáng tiếc mỹ nam kế của hắn không dùng được với Lam Thư, mà chỉ đổi lại được sự đánh đập tàn nhãn của Lam Thư!
Sau một buổi chiều, Tân Phương Dương đã đánh Tả Tiểu Đa năm lần, Lam Thư ác hơn, đánh Tả Tiểu Đa bảy lần!

“Ta nhớ Niệm Niệm mèo quá, vẫn là Niệm Niệm mèo tốt..."
Tạ Tiểu Đa vô cùng ai oán đúc rút ra được, Niệm Niệm mèo ra tay cũng không ác như vậy!
Hai người kia, một nam một nữ, ra tay thật tàn nhãn, muốn đánh chết ông đây hay sao, mà chẳng nương tay gì cả!
“Ám khí của ngươi rất khá."
Không ngờ rằng, sau khi Lam Thư nhìn thấy Tả Tiểu Đa dùng ám khí làm bằng ngọc thạch, lần đầu tiên đã nói ra một câu lộ vẻ xúc động, thể hiện ý tán thưởng.
“Rất khá? Thật sao?” Tả Tiểu Đa cảm thấy bối rối. Phải chăng ngươi đã nghĩ sai ở chỗ nào rồi?
Ý nghĩa tồn tại lớn nhất của thứ đồ chơi này, chẳng qua cũng chỉ là thứ để ta làm màu mà thôi...
“Trong vô số lần giao đấu với Vu Minh trước đây, chúng ta đã từng thử qua rất nhiều vũ khí kim loại, Vu Minh đều có thể tìm được đối sách trong thời gian cực ngắn. Thậm chí có thể khống chế ngược.”
“Ví dụ như cơ thể của Vu Minh là Huyền Thiên, bất kể ngươi sử dụng vũ khí gì, hẳn đều có thể nhanh chóng đồng hóa, cuối cùng, vũ khí của đối phương đều bị cơ thể hản hấp thụ, không thể thoát khỏi, hơn nữa, cơ thể Huyền Thiên còn có thể tạm thời hấp thụ sức mạnh từ vũ khí của đối phương, nói cách khác, vũ khí của ngươi càng mạnh, một khi bị hấp thụ, ngược lại càng gia tăng uy lực cho đối phương để giết ngươi.”
“Tuy kết cấu của Tỉnh Hồn ngọc cứng rắn, nhưng bên trong lại chứa một lượng lớn linh khí, cũng rất dễ bị khống chế. Còn ngươi chọn ngạnh ngọc bình thường này, không thuộc hành kim, nên bên trong sẽ không chịu ảnh hưởng của linh lực ngoại giới, chống lại cơ thể Huyền Thiên, chẳng những không bị đối phương kiềm chế, mà ngược lại sẽ cân được đối phương rất tốt.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.