Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 143: Chạy vào đồng hoang




“Mười tấn?”
Tay cầm ly rượu của chú Nam lập tức dừng lại giữa không trung, cứng lại.
Hai đôi mắt cũng suýt chút lòi ra ngoài!
Vẻ mặt hào phóng đó, càng trở nên trắng bệch xanh Xao.
“ Mười tấn?
Ta thấy rất khó hiểu đó dâu à, chỉ câu nói này của em, chị nghe được từ đâu ra là mười tấn thế?
Cái này nói từ đâu ra! Nhưng lời này, lại thật sự không dám nói ra.
Cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc lắc lắc cái cổ quay đầu nhìn Tả Trường Lộ.
Vợ của anh đã như vậy rồi, anh cứ mở to mắt mà nhìn như vậy, không quản một chút sao?
Tả Trường Lộ nghiêm túc nhìn Ngô Vũ Đình, cau mày nói: “Đình Nhi, ngươi cũng quá là không thích hợp rồi, sao lại có thể đòi người ta mười lăm tấn thế, Tiểu Nam nhất thời sao kịp xoay sở? Ngộ nhỡ Tiểu Nam mở miệng từ chối, thì ngươi sẽ xấu hổ biết bao chứ?”

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của chú Nam tối sầm lại.
Nhìn bàn thức ăn đầy ắp rượt thịt, đột nhiên cảm thấy thức ăn không có mùi vị, hoàn toàn mất đi hứng ăn.
Sớm biết như vậy, tên ngốc mới đến ăn bữa cơm này!
Hóa ra lời đồn là có thật, không ai có thể khiến cho. Tả Trường Lộ mời khách.
Một khi được mời, đó chính là đi cả một hành trình lên núi đao cuống biển lửa, ép xương hút tủy!?
Trên bàn nhất thời yên lặng.
Một lúc sau mới nghe thấy Tả Trường Lộ ung dung nói: “Tiểu Nam à, người anh em, nhất định đừng khó xử, mọi chuyện có anh đây làm chủ cho chú. Chị dâu của chú không biết lễ nghĩa, tham lam đòi hỏi nhiều, đã làm khó cho chú, chú nhất định đừng trách nhé...”
Sắc mặt của chú Nam càng trắng hơn, đồng tử đấu đá một hồi bất động nhìn chằm chằm vào ly rượu, đem theo giọng nghẹn ngào nói: “Anh Tả nói kiểu gì vậy chứ, một chút Thiên Huyễn Kim thôi mà, sao có thể làm khó chứ, không làm khó... một chút cũng không khó xử, cũng chỉ là mưa bụi mà thôi... đúng, mưa bụi mà thôi...”
Hai người Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa dù sao cũng còn ít tuổi, kinh nghiệm chưa phong phú, cũng không - biết Thiên Huyễn Kim là thứ gì, chỉ tò mò nghe ngóng.
Chỉ thấy chú Nam lấy ra một chiếc nhãn không gian, trong âm thanh có xen lẫn một chút hàm ý cầu xin: “Chị dâu à, em đây... tất cả... cũng chỉ có tám tấn thôi... chị nhận lấy trước, lân sau em lại đến, nhất định đặc biệt đưa qua phần còn thiếu. Chị xem có được không?”
“Chỉ... có... tám... tấn... sao?”
Ngô Vũ Đình mỉm cười quở trách: “Vừa nãy chị nói chơi thôi mà, chú xem chú đó, còn nghĩ là thật, mau lấy về đi lấy về đi, đây là đang làm gì chứ? Chú từ xa đến đây là khách, đến đây rồi thì chính là tình cảm to lớn, chú lại làm giống như chị lừa gạt tống tiền chú vậy, xấu hổ, quá xấu hổ rồi...”
Chú Nam rất nhanh lại móc ra một chiếc nhẫn không gian, nói: “Thật ra Thiên Huyễn Kim tính chất quá mềm, chủng loại càng là độc nhất, ở đây ta còn có tám tấn Thiên Vu Đồng, hai cái này có thể trộn vào sử dụng, chế tạo binh khí sẽ vừa mềm mại lại còn dẻo dai, chính là châu liền bích hợp, rất thích hợp.”
Ngô Vũ Đình lạnh lùng cười một cái, cúi đầu gắp thức ăn.
“Chú dùng Thiên Vu Đồng, bù cho..." Chú Nam mong chờ nói: “Bù cho... bù tám... bảy?...sáu... năm... bốn... ba?...tấn Thiên Huyễn Kim?
Tả Trường Lộ không kiên nhẫn phẩy tay: “Chỗ anh em với nhau, sao càng nói càng khách sáo thế chứ! Tám tấn lẽ nào còn không bù được cho một tấn sao? Đình Nhi, em không được quá đáng quá! Nào, uống rượu uống rượu.”
Chú Nam gật đầu gỡ rối: “Đúng, đúng, bù một tấn!”

Ngô Vũ Đình cười dịu dàng, nói: “Anh Tả của chú tính khí càng ngày càng khó chịu, ngày ngày dạy dỗ chị, chị sợ rồi, haiz, địa vị trong nhà của chị dâu chú càng ngày càng thấp rồi, không có ai xem lời chị nói ra gì cả, haiz, khó chịu, muốn khóc.”
Trên trán chú Nam toát cả mồ hôi, cười gượng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Ngô Vũ Đình khẩn khoản duỗi tay ra, nhanh nhẹn nhận lấy hai chiếc nhãn không gian đó, buồn bã nói: “Chị đây là một người bình thường không có tu vi, có thể nhìn ra được gì chứ, để anh Tả của chú xem là được rồi, đừng cho nhiều nữa.”
Chú Nam chép miệng, cả người hoàn toàn cứng đờ lại.
Tả Trường Lộ nhận lấy, ra vẻ kiểm tra một chút, nói: “Bên trong này còn có một chút Tỉnh Hồn ngọc nữa, mau lấy ra. Đây không phải là nhiều rồi sao? Cái này không thích hợp.”
“Không cần đâu... cho cháu trai cháu gái dùng lúc tu luyện đi, chuyện nhỏ.” Chú Nam cười gượng.
“Vậy thì thiệt cho chú rồi, hai tên tiểu quỷ các con còn không kính rượu chú Nam đi.”
Tả Trường Lộ nghiêm túc nói: “Tiểu Niệm Tiểu Đa, mau lên, mau cảm ơn chú Nam của các con, chú Nam của các con rất lợi hại, cả một phương Nam đều là địa bàn của hẳn, có thể nói là đại phú hào bậc nhất nhì của Đế quốc Viêm Võ chúng ta. Những đồ này, cũng chính là chú Nam của các con hào phóng, không xem là gì, đổi lại là nhà chúng ta, cái nồi vỡ cũng không có.”
Bên dưới mông của chú Nam giống như đóng đinh, xoay qua xoay lại, cười từng cơn: “Ha ha, ha ha...”
“Tiểu Nam, ăn đi ăn đi.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Tiểu Nam à, thức ăn chị làm có ngon không?” “Ngon, ngon, quá là ngon!”

“Còn muốn ăn không?”
“Không muốn... không, em là nói, em rất muốn! Thật sự muốn ngày ngày đều có thể ăn!”
“Ừ, vậy lần này cứ ở lại thêm vài ngày, chị ngày ngày. đầu làm cho chú ăn, không phiền đâu...”
“Thôi khỏi thôi khỏi.”
Vẻ mặt của chú Nam nghiêm lại, áy náy nói: “Tả ca, chị dâu, quả thật là em đã già thêm mấy tuổi, vậy mà lại quên mất một chuyện quan trọng, e rằng sáng sớm ngày mai em phải cáo từ rồi... thật sự ngại quá. Trí nhớ hiện tại của em, đúng là càng ngày càng không tốt.”
Ngô Vũ Đình ngây ra: “Nhưng công pháp đó của cháu trai và cháu gái vân chưa học được..."
“Buổi tối ngày hôm nay em sẽ sắp xếp xong cho hai đứa chúng nó.”
Chú Nam cởi mở cười: “Đều là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi.”
“Ngày mai đi rồi?” Tả Tiểu Đa có chút nóng ruột, lập tức đứng lên: “Chú Nam, chú nhất định phải ở lại mấy ngày, còn nữa, cháu có chuyện muốn nói với chú.”
Hiếm lắm mới đến một cao thủ như vậy còn là bạn bè của cha mẹ, hắn muốn xem xem có thể thuận tiện giải quyết chuyện của Niệm Niệm mèo không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.