Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 15: Mật mệnh 7




Ngô Thông bảo tôi thay đồ trước, hắn sẽ canh cho tôi, nơi đây hoang vắng, trời đã tối mịt, không có người lạ đâu. Tôi lườm hắn, không có người nhưng có hắn thì tốt hơn chắc. Hắn cau mày, nhưng vẻ mặt hơi ngại ngùng, sau vài giây thì vất túi vải xuống đất rồi quay người đi, hối thúc tôi thay đồ. Tôi cười cũng không xong, cái hoàn cảnh trớ trêu này là sao chứ. Sau tôi mặc cả với Ngô Thông, cho tôi lui ra đám bụi cây đằng kia, góc có vài con Trùng Đèn Chuông đang bay lượn ấy, và hắn tuyệt đối không được nhìn trộm. Ngô Thông không hài lòng nhưng cũng miễn cưỡng tặc lưỡi. Hắn bảo cho tôi năm phút. Không xong thì hắn sẽ xông tới xách tôi đi. Tôi gật đầu rồi cầm túi vải đi luôn, miệng vừa cười vừa ủ mưu, hắn mà dám xông tới tôi sẽ cho hắn biết thân.


Đi được một đoạn tôi có cảm giác cơ thể mình là lạ. Dường như có nguồn nội lực rất mạnh đang trỗi dậy trong người tôi. Tôi không rõ nó từ đâu mà có; nếu là bởi Long Phục Linh thì nó đã sớm tiêu tán hết rồi, nếu là vì cái khác thì làm sao tôi có được nguồn năng lượng tràn trề như vậy? Phải chăng, sức mạnh trong tôi đang hồi sinh?


Thôi kệ. Tôi nhảy vào trong bụi, cố gắng thao tác thật nhanh. Chưa nắm rõ được thể trạng hiện tại của mình nên nhảy một phát tôi đã bắn ra khá xa, ngã vật xuống chỗ mấy mô đá lởm chởm ẩn trong đám cỏ. May là gã Ngô Thông đang không chú ý đến tôi. Tôi đau điếng bò dậy, cố gắng thay đồ nhanh hết tốc lực, vừa thay vừa ngẫm nghĩ. Sau chẳng có lời giải đáp nào thỏa đáng ngoài sự thực là mình đã mạnh hơn mấy tháng trước. Sức mạnh của tôi vẫn chưa trở lại, bởi dấu phong ấn Hỏa Kỳ Lân vẫn còn trên vai tôi, và nó còn đậm màu hơn trước nữa kìa, y hệt ánh mắt rực lửa của Hỏa Kỳ Lân, cũng giống ánh mắt sắc bén của Anh Nhi.


Tôi cố lắc đầu thật mạnh như để mọi hình ảnh của Anh Nhi văng ra khỏi đầu mình.


Bộ cánh bên trong tả tơi phát khiếp, tôi chẳng muốn nhìn lại một lần nào nữa. Bộ cánh mới là tà áo tứ thân màu xanh ngọc, điểm chút vân hoa cúc trắng, nhìn cũng khá dịu dàng. Tôi không quên choàng lại bộ áo thêu họa tiết lá Kim Tuyến của Dương Dương. Mặc nó lên người cứ thấy rất dễ chịu.


Trùng Đèn Chuông lập tức bu quanh lấy tôi. Mà không, chúng bu quanh những chỗ thêu họa tiết cỏ Kim Tuyến* trên áo của Dương Dương. Ánh sáng phản chiếu lên đó lấp lánh hình mạng nhện. Ra những họa tiết trên áo này đích thực được thêu bằng sợi chế từ cỏ Kim Tuyến huyền thoại trên đỉnh núi phương bắc. Nghe đâu, một trong những đặc điểm kì lạ của loài cỏ Kim Tuyến trên những ngọn núi buốt giá ấy chính là có thể phản quang khi có ánh sáng chiếu vào, kể cả ban đêm, nên chúng vô cùng quý giá, lời đồn này không phải nói ngoa rồi.


Càng lúc cả người tôi càng phát sáng, cơ thể thấy dễ chịu hơn bội phần. Ngẫm nghĩ kĩ thì tôi không thấy giả thiết nào phù hợp hơn, việc tôi có thể hồi phục nhanh đến vậy chính là bởi chiếc áo choàng chứa Tiên dược từ cỏ Kim Tuyến quý giá của Dương Dương. Mọi vết thương nặng nhẹ trên người tôi đều lành lại hết rồi, sức lực cũng vì thế mà gia tăng, tốt hơn cả thời điểm tôi chui lên từ bể thuốc của Dương Dương trong Cửu Kỳ Môn Trận.


(*)Cỏ Kim Tuyến  (Lá Kim) có tên gọi khác là cỏ Nhung, vì lá nó mềm mại như vải nhung, lá của chúng có những sợi phát sáng óng ánh như kim tuyến. Cỏ Kim Tuyến mọc trong bóng tối, ở khe ẩm ướt, rất khó tìm. Thế nhưng, đêm xuống, người ta chỉ lia đèn pin, có thể phát hiện cây cỏ Kim Tuyến từ xa, bởi lá của chúng phản quang, phát sáng óng ánh như mạng nhện trong bóng đêm. Loại thảo dược này có khả năng tái tạo tế bào, đặc biệt là tái tạo tế bào gan. Với tác dụng này, cỏ Nhung thực sự là thần dược, cỏ trường sinh, quý hơn vàng ròng, hiện đã bị Trung Quốc thu mua ráo riết và gần như tuyệt chủng, không còn xuất hiện ở Việt Nam nữa.


Tôi lại nợ Dương Dương rồi.


"Này!" Ngô Thông gọi to.


Tôi vội chạy ra thì chân đột nhiên rơi tõm vào vũng nước. Nước đọng thành vũng và dâng lên quá mắt cá chân tôi. Tôi ú ớ mấy giây, sau thì nhận ra đây nước suối Thạch Kim. Nó có thể xuất hiện bất cứ đâu trên dải đá này, khi có nhiều ánh sáng.


Ngô Thông thình lình xuất hiện trước mặt tôi. Hắn sững sờ khi thấy đám Trùng Đèn Chuông bu lấy quanh tôi và cả người tôi cứ phát sáng. Không chỉ thế, nước suối đang dâng lên, nhưng chỉ quanh vị trí tôi đứng, thoáng chốc đã gần đến đầu gối. Những họa tiết hình lá cỏ Kim Tuyến trên tà áo của Dương Dương lấp lánh trong nước, huyền ảo vô cùng.


"Cởi.. nó... ra." Ngô Thông lạnh giọng, nhưng vẻ mặt vẫn đầy kinh ngạc.


"Gì chứ?" Tôi nhăn mặt. "Anh là tên biến thái à?"


"Cô đang nói vớ vẩn gì thế?" Ngô Thông nửa đùa nửa thật khi nước đã dâng lên bụng tôi. "Cô thích chết chìm hả?"


Tôi ngỡ ngàng rồi cũng miễn cưỡng cởi áo choàng của Dương Dương ra, mặt đỏ lên vì ngượng, miệng không ngừng lẩm bẩm. Đám Trùng Đèn Chuông lập tức tản ra, nước suối cũng nhanh chóng rút hết xuống dải đá, phút chốc đã cạn ráo. Kết quả, bộ quần áo mới của tôi cũng bị ướt nửa thân dưới. Tôi bọc lại áo của Dương Dương vào trong túi thật cẩn thận rồi đeo chéo thân, phòng khi có việc dùng đến.


Nhìn Ngô Thông giây lát tôi sực nghĩ ra một chuyện. Tôi cấu mấy tấm lá cây bản to nhất, vắt nước trên áo mình vào đó rồi đưa cho Ngô Thông. Tôi cũng cẩn trọng giật lấy cái hũ nhỏ trên cạp lưng của Ngô Thông, vắt toàn bộ chỗ nước có thể vào đó. Ngô Thông chẳng hiểu tôi định làm gì nên cứ đứng đực ra, tay chân thừa thãi hết sức.


"Chẳng phải anh bảo nước suối này trị thương rất tốt sao." Tôi cười đểu, cẩn thận giấu cái hũ vào người mình.


"Cô thật khó đoán." Ngô Thông càng kinh ngạc. Hắn lấy chỗ nước suối tôi đưa với vẻ mặt rất buồn cười, không lời nào tả hết. Dù sao hắn cũng cứu tôi. Gì thì gì cũng đã có chuyện như thế xảy ra rồi.


Ngô Thông không uống như tôi tưởng mà tưới nước suối lên trên vết thương. Hắn bảo cứ để như thế vài giờ là sẽ biết kết quả, dù không có ích gì đi nữa thì hắn cũng rất cảm kích. Tôi tảng lờ cái xúc cảm khó hiểu lúc này của hắn, sải bước ngang mặt hắn. Sững sờ vài giây Ngô Thông chợt mím môi, cười mà như bị ai đó đấm vào mặt:


"Cô hành xử như một người tốt vậy."


Tôi bước đi mấy bước rồi cũng phải dừng lại:


"Đừng đánh đồng tôi với đám người đáng sợ đó."


"Đáng sợ?" Ngô Thông đi theo tôi, "cô có biết mình đang nói gì không?"


"Biết." Tôi lò dò đi qua bụi rậm, suýt nữa lơ đãng mà song phi qua nó như lúc nhảy vào. "Anh trở nên nhiều chuyện như thế từ bao giờ?"


Người tốt ư? Tôi chưa bao giờ là một trong số bọn giả dối đó.


Ngô Thông đột nhiên lẩm bẩm, hắn nói hình như hắn đã nghe tôi nói điều tương tự một lần rồi, nhưng khi nào, trong hoàn cảnh gì thì hắn không tưởng tượng ra nổi. Tôi vội bước nhanh hơn, né tránh Ngô Thông. Đúng là tôi đã từng nói như thế, trước lúc moi tim hắn trong Cửu Kỳ Môn Trận, vào cái ngày tồn tại như không tồn tại ấy. (Chương 40: Cầu nguyện dưới vực thẳm 3. Quyển 2) Cầu cho hắn đừng nhớ ra chuyện kinh khủng đó.


Ngô Thông không ngừng hỏi cho tới gần lán của Nam Vương mới thôi.


Bộ dạng tôi bây giờ tươm tất và sáng sủa hơn hẳn, nhưng như này mắt hai màu càng hiện rõ khiến tôi không thoải mái. Tôi không muốn tháo lớp mặt nạ của mình ra rồi phô trước mặt Nam Vương kiểu này.


Hai người canh trước lán ăn mặc đồ đen kín bưng, đội nón lá cũng đen nốt, chỉ thò ra mỗi hai con mắt. Họ thoáng ngạc nhiên khi vừa nhìn thấy tôi, sau họ quay sang nhìn nhau, tay bất giác đã thủ sẵn vũ khí. Ngô Thông ra hiệu cho bọn họ lui ra mấy bước rồi vào trong lán thông báo cho Nam Vương hay, sau hắn trở ra, khoát tay gọi tôi vào. Trong lán trại rộng rãi hơn tôi tưởng, có đầy đủ tiện nghi cho nhu cầu ăn, ngủ và làm việc, đồ dùng thiết yếu đều có, phong cách đơn giản nhưng thứ nào thứ nấy đều rất quý giá. Mọi thứ được kê đặt đối xứng, để khoảng trống ở giữa, phía sau cái ghế Nam Vương đang ngồi là cửa hậu, được che chắn khéo léo và cẩn thận, rất khó phát hiện. Nam Vương ngồi thẳng lưng ở cái ghế bành, biểu cảm thư thái, sắc mặt ổn định, tôi đoán thương thế của ông ấy đã bình phục rồi.


Ngô Thông dặn tôi nên nghiêm túc và lễ phép một chút, như vậy sẽ dễ cho tôi hơn. Tôi cười trừ rồi cũng làm theo hắn, có điều cũng chẳng biết hành lễ sao cho đúng nghi thức thành ra như con rối đứt dây, múa nhặng xị lên. Nam Vương cười rồi bảo tôi cứ tùy ý, ngồi tự nhiên. Ông ta khiến tôi có chút rùng mình, bởi thấy màu mắt khác thường của tôi ông ta không mấy ngạc nhiên, chỉ liếc nhìn qua loa rồi lại điềm nhiên đọc tấm giấy dài ngoằng trên tay. Tôi cũng không biết đó là cái gì, nhìn giống như bản đồ vậy. Ngô Thông đứng nghiêm trang bên cạnh Nam Vương, mắt không nhìn lung tung, thi thoảng liếc sang tôi nhắc nhở.


Nửa giờ trôi qua Nam Vương vẫn mải miết xem tấm giấy dài ngoằng trên tay, không nói tiếng nào. Ông ta thật kì lạ, gọi tôi tới rồi chẳng nói gì. Không lẽ ông ta muốn tôi ở đây nhìn ngắm ông ta để giết thời gian. Ruột gan tôi thì nóng như lửa đốt vì lo cho Thái tử. Dù cho thể trạng tôi đã khá hơn, có chạy cả đêm cũng không chết được, nhưng tôi không biết đường, cũng không cách nào đi khỏi chỗ này.


Tôi cứ vừa định mở miệng là Ngô Thông lại lườm nguýt tôi rồi lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý ngăn cản. Càng lúc càng sốt ruột, cứ đà này thì tôi tức điên người mất.


Tôi vờ ho mấy lần đánh tiếng nhưng Nam Vương vẫn một mực làm ngơ. Sao ông ta có thể điềm nhiên như vậy khi con trai mình đang gặp nguy hiểm?


Cuối cùng tôi không chịu được mà bật đứng dậy. Nhưng chưa kịp mở lời thì Nam Vương đã nói trước. Ông ta không nhìn tôi:


"Nhà ngươi đối với Thái tử là có tâm ý gì?"


Cái này tôi không trả lời được, vấp váp mãi mà chẳng ra câu gì nên hồn. Chính tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa là.


Nam Vương lại hỏi tôi có phải đang lo cho Thái tử không, tôi trả lời dứt khoát, khẳng định sự thật luôn, rằng tôi đang vô cùng lo lắng cho tính mạng của cậu ta. Ông ta nhìn ra thì càng tốt, tôi không muốn phải trình bày nhiều.


Nam Vương vẫn điềm đạm, hỏi:


"Ngươi biết Thái tử và ngươi là không đi đến đâu rồi, có lo cho nó cũng vô ích. Hơn nữa, nó đã có hôn ước với Quận chúa tộc Bạch Tượng, việc này tuy chưa bố cáo thiên hạ nhưng đích xác là giao ước có giá trị, ngươi không nên cản trở, làm nhiễu lòng Thái tử."


Vậy là tôi có đủ điều kiện để nghi ngờ rằng, Nam Vương đã biệt phái cận vệ tập kích chúng tôi bên ngoài Nhà Lớn, hòng tách tôi rời khỏi Thái tử, bất chấp việc đó có thể gây nguy hiểm cho tất cả...


*Lý Nhật Du*


Nam Vương chẳng cần nghe tôi trả lời, biểu cảm cũng không có vẻ gì gay gắt, ý của ông như kiểu nhắc nhở nhưng muốn tôi phải tuân theo. Nam Vương chậm rãi nhấp một ngụm trà với mùi vị thanh thanh dịu nhẹ, rồi lại để xuống tiếp tục đọc thư án trên tay, như này có phải ông ấy quá điềm nhiên khi tính mạng con trai mình đang bị đe dọa không, hay ông ấy tin chắc Thái tử sẽ thắng trận này, giành lại Thành Cọc Đầu?


Ngô Thông cúi mình định thưa chuyện nhưng Nam Vương đã lập tức ngăn lại. Ngô Thông lưỡng lự nhìn tôi sau đành im lặng.


Nam Vương chợt đổi giọng hỏi:


"Ngươi có phải hậu duệ của Sa Đạ Vương không?"


Tôi không biết nếu mình nói có liên quan đến nhân vật khiến ai nhắc tới cũng khẽ rùng mình đó thì số phận mình sẽ đi về đâu, an toàn hơn hay nguy hiểm hơn, nhưng, tình huống này muốn trả lời kiểu gì cũng khó, bởi đôi mắt hai màu đỏ - xanh đen của mình chẳng thể giấu đi đâu được, tôi đành trả lời chung chung:


"Thưa Vương, cũng có chút liên quan ạ."


"Vậy là ý gì?"


Nam Vương có vẻ chú tâm đến vấn đề này, nếu tôi khéo léo thì có thể khai thác chút thông tin, nhưng ruột gan lúc này nào còn tâm trạng gì ủ mưu. Nghe nói Sa Đạ Vương sống trong hang sâu, có mắt màu đỏ, pháp lực cổ quái, ít khi xuất hiện trên giang hồ và có mối giao hảo với Quốc Vương. Muốn bốc phét cũng phải có cơ sở, nhưng tôi biết quá ít về Sa Đạ Vương, muốn bịa đại cho xong cũng chẳng được.


Tôi không thể tỏ ra bối rối lúc này, như vậy khác nào vạch áo cho người xem lưng. Tôi chậm rãi cúi đầu tạ lỗi, giọng thành khẩn: "Mong Vương tha tội, thảo dân mà nói ra sẽ phạm nguyền, chết không chỗ dung thân. Thảo dân không thể nói."


Trong đầu tôi còn nhẩm tính, không biết mình xưng hô như vậy có ổn không.


Nam Vương gật gù: "Chết dưới tay ta cũng không có chỗ dung thân đâu."


Tôi không dám ngẩng đầu lên, cái cổ cố định hướng luôn xuống mặt đất.


Nam Vương tiếp, vẫn giọng điệu như vậy:


"Ta sẽ không lấy mạng ngươi. Việc đó không cần thiết, nếu ngươi hứa với ta là quay trở về tộc của mình, vĩnh viễn không bao giờ gặp Thái tử nữa."


Tim tôi nổ uỳnh một cái. Không gặp Thái tử nữa thì tôi biết đi về đâu? Kỳ Hương Vương sẽ bắt tôi theo tộc ám hương kì bí của hắn về một cõi xa xôi thần ma đều chẳng tỏ, kết cục có khác gì nhau. Đâu phải tôi chưa từng thử rời khỏi Thái tử, nhưng cậu ta là sợi dây liên kết cuối cùng của tôi với thế giới này.


Tôi chợt nhớ tới câu nói của Thái tử: "Hãy nhớ kỹ, mọi tổn thương và sợ hãi, tất cả những gì của nàng, kể cả hơi thở cuối cùng cũng đều thuộc về một mình ta." Tôi cười nhạt, lời nó của Thái tử quả là một lời nói dối kinh điển, cậu ta không thể đối đầu với cha mình.


Tôi dõng dạc nói: "Vương cứ lấy mạng thảo dân, một ngày nào đó, tộc của thảo dân sẽ đi tìm ngài để tính sổ." Đây quả là lời nói dối tệ hại nhất, bởi tôi luôn chỉ có một mình, chẳng có thân tộc nào để mà trả thù giúp tôi cả.


"To gan!" Nam Vương biến sắc. "Ngươi dám uy hiếp ta."


"Là do ngài đã không thiện chí trước." Tôi hơi run, nhưng vẫn thẳng thắn nói. "Nếu Vương không giết thảo dân ngay bây giờ, rồi lập tức tới ứng cứu cho Thái tử thì e rằng sẽ muộn mất. Nam Vương sẽ phải hối hận cả đời vì đã để sai lầm này xảy ra. Vết thương của Thái tử..." Tôi chợt nghĩ tới nó, việc kinh tởm tôi đã gây ra cho Thái tử, vết thương không thể liền lại dù đã ngần ấy thời gian, bởi nó là sự đau đớn đến tột cùng, cũng như lời nguyền trói buộc giữa tôi và Thái tử. Ngoài tôi, sẽ không ai có thể chữa được vết thương bị cào rách bởi vuốt Quỷ hút máu.


"Xin Vương bớt giận, cô ta không cố ý chỉ trích ngài." Ngô Thông vội quỳ xuống.


Tôi thấy hắn là cố tình đổ thêm dầu vào lửa thì có. Cái gì mà không cố ý chỉ trích, hắn đang nhắc khéo Nam Vương về việc lạnh nhạt với con trai rồi mượn tôi làm cái cớ. Tên gian manh.


"Nếu thảo dân chết ngay bây giờ," Tôi nói "xin ngài hãy lập tức ứng cứu Thái tử. Vết thương trên ngực Thái tử khó mà liền ngay được, nếu phải lâm trận luôn thì e rằng..."


"Nhà ngươi biết thương tích của Anh Vũ?" Nam Vương buông cuốn thư án xuống, ngắt ngang lời tôi. "Vết thương trước ngực do yêu quái hạ độc nó, đến giờ càng ngày càng loét ra, không chữa trị được, kể cả Tiên dược hay các loại biệt dược cũng chỉ giúp cơ thể hồi phục mà thôi." Nam Vương nhìn thẳng vào tôi. "Là kẻ tà ác nào đã hạ thủ với Thái tử?"


Tôi giật thót. Biết là Ngô Thông cũng đang quăng ánh nhìn về tôi nhưng hắn vội quay đi ngay, không nói gì. Hắn không tố cáo tôi với Nam Vương. Thái tử cũng đã căn dặn tôi không được cho ai biết chuyện tôi đã gây ra. Tôi phải trả lời thế nào đây khi ánh mắt đầy uy hiếp kia đang trực diện vào mình?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.