Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 14: Mật mệnh 6




Nam Vương lệnh cho Ngô Thông đưa y phục mới cho tôi, và bảo hắn phục vụ tôi ăn uống tươm tất hết sức có thể. Tôi không khỏi cảm động trong lòng. Quả thực bộ dạng mình lúc này quá thê thảm. Nếu không phải đã ngâm mình dưới nước vài tiếng trước rồi thì chắc chính tôi cũng không dám nhìn lại mình. Tôi ưu tiên việc ăn trước, sau đó sẽ thay đồ sau. Ngô Thông huých tôi ra tận triền hoàng thạch xa tít tắp, như thể không muốn tôi quấy nhiễu Nam Vương nghị sự. Tôi cũng chẳng tỏ thái độ gì, cứ thế cầm miếng thịt mà lảo đảo bước.


Trong lúc mấy bóng đen đang bẩm báo với Nam Vương tôi vẫn phải nuốt lấy nuốt để. Tôi không thể để Ngô Thông biết mình đã nghe lỏm được hết. Tôi không biết trong đầu hắn đang chứa những âm mưu gì. Bên cạnh hắn, cảm giác rất bất an, ngột ngạt vô cùng.


Dù sao thì từ khi tới Việt Quốc tôi đã diễn vai một thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi gian xảo, bí ẩn, thích hành động tùy tiện, suy nghĩ nông cạn và có khả năng bất tử. Tôi nghĩ mình không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng mà diễn trọn vai thôi. Nhưng muốn diễn như thật thì cũng khó, bởi tôi đã hơn trăm tuổi, hành xử như cô gái ngây thơ chẳng dễ chút nào. Tôi sực nhớ ra mình cũng chưa hề có một quãng quá khứ nào tạm coi là bình thường...


"Anh làm sao lại ở đây vậy?" Tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi, đầu óc cố gắng sắp xếp mọi thứ cho thật hợp lý.


Ngô Thông liếc xéo tôi một cái làm tôi điếng người, à thì tôi biết là do tôi đã ra lệnh cho hắn ra ngoài, cơ mà còn nhiều chuyện nên nhắc lại hơn chuyện đó. Tôi càng lấn lướt, bắt Ngô Thông ngồi xuống, kể cho tôi rõ mọi chuyện. Hắn trăm phần trăm muốn đá bay tôi ra tận lòng suối ấy, nhưng rồi vẫn quàu quạu báo cáo. Theo như những gì hắn nói thì hắn có ra ngoài đánh nhau với con quái thú thật. Con quái thú đó từ Rừng Ma tới, một loài trùng thổ nhưỡng lợi hại và độc. Nhà Lớn thỉnh thoảng vẫn bị quái thú từ Rừng Ma tới quấy nhiễu, nhưng lần này là con to nhất. Chúng kéo tới là để truy đuổi hai mươi đứa trẻ con bị đưa đi khỏi Rừng Ma. Bí mật này đã bị các Vương tộc đứng đầu che dấu bấy lâu, Quốc Vương và Nam Vương cũng nằm trong số đó, bởi họ vẫn đang tìm hiểu về một chuyện vô cùng kinh khủng đã xảy ra trong quá khứ.


Ngô Thông là kẻ rất khéo léo dẫn dắt câu chuyện, quả xứng với bí danh mật thám giỏi nhất Nam Thành, tôi thậm chí không kịp thắc mắc bất kì một câu nào khi hắn nói, những đoạn không cần thiết với hắn nhưng lại là mắt xích quan trọng đều bị hắn lướt qua không thương tiếc. Chuyện hai mươi đứa trẻ tộc Tà bị đưa đi khỏi Rừng Ma chẳng phải rất quái lạ đấy sao, như việc chúng không thể lớn lên nếu chưa thực hiện nghi thức trưởng thành ấy, hay chúng có thể sử dụng Ám Độ Huyết Sát một cách nhuần nhuyễn, cả việc đám trẻ đó chưa hề rời khỏi Nhà Lớn nhưng không một ai biết tới sự tồn tại của chúng, ai cũng nghĩ chúng đã lớn và trở thành mật thám của Bắc Thành...


Tôi cắn nhoàm một miếng to, nói bâng quơ, tôi chẳng thấy sát thủ nào lợi hại bằng mấy đứa trẻ đó. Lúc này Ngô Thông mới thay đổi sắc mặt, hồi sau, hắn vờ như đang phục dịch cho tôi thật chu đáo, nhưng lại hạ giọng nhỏ hết cỡ để nói. Có điều, hắn không hề mở miệng, tôi thề là mình không biết giọng kể của Ngô Thông được phát ra từ đâu trên người hắn.


Ngô Thông kể, vài ngày trước thì Nam Vương cùng biệt đội cận vệ đột ngột xuất hiện khu vực ngoài Nhà Lớn, cùng lúc con quái thú cày nát Nhà Lớn. Nam Vương nói ông hay tin Thái tử tự ý rời bỏ quân doanh tới căn nhà kết giới của Tây Sương Vương để lấy lại Phụng Xà Tiễn. Việc quân cấp bách, ngày đánh chiếm Thành Cọc Đầu sắp tới, Thái tử hành động khinh xuất như vậy không thể chấp nhận được. Hơn nữa, Nhà Lớn không phải nơi dễ dàng cho con người tùy tiện ra vào. Bất kể ai tự ý thâm nhập Nhà Lớn đều có thể bị tập kích bởi các 'sát thủ giấu mặt', Nam Vương bị thương ngay chiều hôm đó và phải tá túc ở lán này. Ngô Thông không nói rõ 'sát thủ giấu mặt' là ai, nhưng tôi đoán là những đứa trẻ tộc Tà mang hình hài thiếu niên. Hắn cũng khá bất ngờ khi Nam Vương đột ngột xuất hiện ở nơi này, bởi ông ấy mang theo đầy tà khí của Rừng Ma, như thể ông ấy đã đuổi theo con quái thú tới đây, cũng có thể là ông ấy đã dụ nó tới. Kể từ khi Nam Thành bị phong tỏa ông đã mất tích đầy bí hiểm, theo tin tức mật báo thì Nam Vương đang trên đảo Long Vĩ, đến giờ vẫn chưa được tìm thấy. Dù rất thắc mắc nhưng Ngô Thông không dám hỏi. Nam Vương còn biết rất rõ hành tung của Ngô Thông, cả việc đang che dấu tôi trong căn nhà kết giới của Tây Sương Vương, dù hắn chưa từng bẩm báo với ông, việc này khiến hắn vô cùng quan ngại về khả năng mật thám của mình, và, nó cũng đe dọa trực tiếp tới tự do của hắn.


Ngô Thông thành thật, sau khi tôi tỉnh dậy, hắn đã định bỏ đi, để tôi lại căn nhà đó, tự sinh tự diệt. Nhưng hắn bị Nam Vương bắt gặp, ông ấy đã ra lệnh cho hắn quay lại, mục đích là tiếp ứng Thái tử lấy lại Phụng Xà Tiễn, phòng khi cậu ta bị mắc kẹt trong kết giới, bởi hắn biết mở kết giới của Tây Sương Vương, bằng cách Vương tử Anh Nhi đã chỉ cho hắn. Ngô Thông không dám trái ý, dù rất kinh ngạc khi Nam Vương biết tường tận mọi chuyện như vậy, nhất là hành tung của Vương tử, hắn miễn cưỡng tuân mệnh quay lại. Vừa quay lại thì hắn đụng mặt con quái thú ghê gớm đang nhăm nhe căn nhà của Tây Sương Vương, nơi tôi và Phụng Xà Tiễn đang ẩn náu cùng với nhiều đứa trẻ lạ mặt cùng xuất hiện quanh Nhà Lớn. Hắn linh tính có điềm không hay, liền chạy một mạch về căn nhà và cảnh báo cho tôi biết. Nhưng chính hắn cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho nên mới nói cho tôi chút ít về bí ẩn của đám trẻ tộc Tà, hi vọng tôi có thể cảnh giác và tự phòng bị, phòng khi hắn gặp bất trắc bởi chính Nam Vương.


Hắn cũng không ngờ tôi lại bảo hắn ra ngoài xử lý con quái thú, cho nên mới cảnh báo cho tôi về mấy đứa trẻ, dù hắn không biết chính xác chúng có thể làm những gì. Hắn quần thảo với con quái thú cả ngày, cùng với 'mấy sát thủ giấu mặt' của Nhà Lớn cộng với vài ba cận vệ của Nam Vương. Tuy nhiên, trên người con quái thú có rất nhiều Trùng Chi Độc, đánh trực diện là thất sách. Mặt khác, những sát thủ Nhà Lớn vốn hoạt động độc lập, không ai hợp tác với ai, cuối cùng thì tất cả bị đánh tan tác, một số đã bị con quái thú tha đi, một số thì đã chết. Ngô Thông nhanh chân nên đã tháo chạy an toàn, bởi, kể cả xác chết cũng không thoát khỏi con quái thú, các cận vệ của Nam Vương cũng chịu chung số phận.


Ngô Thông về đến nơi thì thấy căn nhà của Tây Sương Vương sau khi bị con quái thú Rừng Ma tấn công vẫn không hề hấn gì, nhưng giờ thì một mình nó cheo leo trên mỏm đá cao, xung quanh đất đá, cây cối đã bị con quái thú ăn sạch, tạo thành vực sâu quanh căn nhà. Ngô Thông không có Thuật Dịch Chuyển, hắn rất khó khăn để tiếp cận ngôi nhà một mình trên mỏm đá xa tít kia. Dù khinh công của hắn có lợi hại thì cũng không thể nhảy xa đến thế, trừ phi nhảy xuống từ bờ bên này rồi bò qua đáy vực mà leo lên bờ bên kia. Đáy vực cũng không phải quá sâu nhưng sẽ rất tốn thời gian để vượt qua. Hắn đã trúng độc, nếu không nhanh thì sẽ chẳng kịp làm gì nữa.


Hắn trèo cả buổi, đến gần chiều tối thì cánh cửa căn nhà kết giới Tây Sương Vương đột ngột mở tung, và hắn thấy tôi lóp ngóp bò ra khỏi bậu cửa mà rơi xuống vực. Thái tử bay ra ngay sau tôi, theo sát cậu ta là Dương Tiên. Thái tử không bắt kịp tôi nhưng Dương Tiên thì có, anh quắp lấy tôi rồi biến mất trong không trung. Ngô Thông không thể đuổi theo thuật của Dương Tiên, nhưng Tiên nữ và Thái tử thì có. Không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc đào tẩu khỏi Nhà Lớn, có thể là bởi quanh làng còn rất nhiều kết giới khác của Tây Sương Vương cho nên rất khó để dùng thuật pháp một cách thuận lợi. Một khả năng khác nữa mà Ngô Thông không dám chắc là chúng tôi có khả năng đã bị biệt đội cận vệ của Nam Vương tập kích bên ngoài Nhà Lớn.


Chúng tôi đã bị tách ra ở một đoạn nào đó, tôi bị thương đến chuếnh choáng nên cũng chẳng còn nhận biết được gì nữa cả. Cuối cùng thì Ngô Thông thấy tôi rớt lại bên lòng suối Thạch Kim, con suối huyền thoại, chỉ có nước khi ánh sáng chiếu vào. Hồi chiều, tôi đã soi sáng cả dải đá khi hấp thụ ánh nắng, nên lượng nước suối quanh tôi mới lên cao như vậy. Điều đặc biệt ở con suối này không chỉ vậy, nước của nó có khả năng trị thương kỳ lạ, nhưng chỉ với người được chọn. Chỉ người được chọn mới có biết cách lấy nước suối. Tôi hỏi Ngô Thông người được suối Thạch Kim lựa chọn phải như nào, nghĩa là nó sẽ chỉ cứu chữa cho người nó chọn thôi phải không. Ngô Thông liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi đăm chiêu nhìn về phía con suối, nơi mà hắn đã phải ngồi bất lực chờ đợi suốt mấy tiếng khi bị Trùng Chi Độc cắn, sau hắn hững hờ nói: "Không phải loại người như cô." Tôi cố hỏi đến kì cùng nhưng Ngô Thông cũng không nói thêm bất kì câu nào về con suối kỳ lạ đó nữa.


Tôi cũng sẽ không vì việc này mà hạ mình nài nỉ Ngô Thông. Tôi thản nhiên ăn tiếp, có chuyện gì mà tôi không thể tìm ra kia chứ, tôi sẽ tự mình tìm ra những chuyện ghê tởm mà tất cả bọn họ đang cố giấu tôi.


Sau cùng, Ngô Thông cố gắng nói nhỏ hơn, rằng, chỉ mình hắn thấy các vết thương trên người tôi liền lại, và cả đống bi sắt trồi lên khỏi lớp da thịt, từng chút một. Hắn khuyên tôi hãy cẩn thận, thân phận thật của tôi không nên cho người khác biết, bởi điều này sẽ đe dọa trực tiếp tới tính mạng của tôi, tôi có thể sẽ bị cả Việt Quốc truy đuổi, bởi những khả năng khác người của mình, sẽ chịu chung số phận như Vương tử vậy.


Ra vậy, lý do khiến kẻ như Ngô Thông động lòng trắc ẩn với tôi, chỉ có thể là bởi Anh Nhi.


Tôi biết, Ngô Thông không lo lắng cho sự sống chết của tôi, hắn chỉ cố gắng thành toàn cho lời trăn trối của Anh Nhi. Hắn sẽ theo tôi cho tới hơi thở cuối cùng, nếu như không bị Nam Vương bắt gặp. Hắn cũng như tôi, chỉ đang cố bám víu vào một thứ vô hình mà tìm cho mình lý do để tồn tại.


Tôi không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong căn nhà kết giới của Tây Sương Vương, bởi lúc này tôi chẳng thể tin ai được cả. Lỡ như có kẻ nào đó, hoặc chính Ngô Thông nhìn thấu mớ ký ức lộn xộn của tôi, thực chẳng hay ho gì cho khung cảnh Đà Lạt và căn biệt thự trên đồi thông xuất hiện hiếm hoi ấy.


Ngô Thông chạy qua chỗ khác, cách lán của Nam Vương một đoạn. Giờ tôi mới để ý ở đó có một cái lán nữa đang ẩn núp dưới các tầng tán cây um tùm, cả cái lán được ngụy trang rất khéo léo, không để ý sẽ khó mà phát hiện được. Ngô Thông vào trong sục sạo gì đó khá lâu, lúc sau trở ra, cầm trên tay cái túi vải. Tôi đoán trong đó là quần áo mới cho tôi.


*Lý Nhật Du*


Chuyện xảy ra tại Nhà Lớn khi ấy quá nhanh. Lúc bàn tay đứa trẻ biến mất và Ám Độ Huyết Sát tấn công Vệ Môn Thần, tôi đã nhảy sang đỡ đòn cho cô ả. Vệ Môn Thần rất nhạy bén, cô ta hiểu ngay vấn đề, nhưng lúc đó, cô ả thoáng thấy mắt đứa trẻ đó chuyển động. Vệ Môn Thần nghĩ giống tôi, thứ duy nhất tồn tại ở đây không phải thân thể mang hình hài đứa trẻ mười tuổi mà là đôi mắt và hai bàn tay của nó. Cô ả lập tức, trong chớp nhoáng, giáng một trảo dứt khoát, cướp đi đôi mắt với đồng tử hình lưỡi liềm đảo qua đảo lại của đứa trẻ. Chẳng ai kịp nhìn thấy đứa trẻ đã thế nào, chỉ biết Ám Độ Huyết Sát không rõ hình thù phóng tới tấp trong không trung và bị chệch hướng mà bắn loạn xạ khắp nhà. Thái tử phi tới đẩy lùi tôi và Vệ Môn Thần lại, rồi cậu ta dùng Lôi Phong Thủ cản Ám Độ Huyết Sát. Dương Dương cũng phi sang đón tôi nhưng trượt đà ra tận góc nhà. Lúc đó rất hỗn loạn, tôi cũng không biết đã dính đòn bởi cái gì mà xương sườn rạn nứt, đầu bị chấn thương nặng. Nhưng tay thì rất được việc, vẫn kịp phá hủy cái bầu khói độc trên tay đứa trẻ gầy tong teo.


Thái tử sau đó thế nào thì tôi chịu rồi, bởi mắt đã hoa hết cả. Nhưng, người đã mở kết giới của Tây Sương Vương lúc ấy, tôi đoán chỉ có thể là Kỳ Hương Vương. Ông ta hẳn là đã khám phá được thứ gì đó hay ho dưới giếng rồi. Căn nhà kết giới của Tây Sương Vương, một lúc nào đó, tôi chắc chắn sẽ quay lại để tìm hiểu cho kỹ.


"Cái giếng..." Tôi buột miệng.


Ngô Thông liếc nhìn tôi, rồi ánh mắt hắn rất nhanh đảo về phía lán.


"Cái giếng trong căn nhà kết giới Tây Sương Vương có gì đặc biệt không?" Tôi cố hạ thấp giọng xuống, nhưng lại làm ra vẻ như đang bị hóc, rồi ho khụ khụ.


"Đó không phải cái giếng," Ngô Thông ghé sát tai tôi, nói bằng chất giọng thật "thế quái nào mà cô nghĩ thứ ấy là giếng nước được chứ. Đó là một ngôi mộ cổ."


Suýt nữa tôi rơi luôn cả cái đùi ngập thịt béo bở xuống đất khi nghe Ngô Thông nói như vậy.


Ngô Thông vừa nói xong thì tôi nghe ai đó trong số mấy người đang quỳ đằng kia nhắc tới Thái tử. Người đó nói Thái tử đang bị thương rất nghiêm trọng, e rằng khó lòng cầm cự được qua cuộc chiến ngày mai. Một người khác có vẻ sốt sắng thêm vào, ông ta hỏi Nam Vương có dự tính gì khác không, dù có Phụng Xà Tiễn trong tay nhưng lỡ có chuyện xấu xảy ra thì Thái tử... Nam Vương lại chẳng có vẻ gì lo lắng, ông ta vẫn giữ giọng điệu điềm đạm như trước, truyền lệnh cho bọn họ thoái lui, để hai người ở lại với ông ta là được. Mấy người cận vệ vẫn chưa vội rời đi, kiên trì nói thêm giúp Thái tử vài câu. Họ nói chủ soái Thành Cọc Đầu đã bị giết hại bởi quân phiến loạn, cầm đầu là Vũ Vương Anh. Gã này chỉ là một tên thảo khấu hung dữ, nhưng sau đó lập công nên rất được lòng dân. Trong thời chiến loạn, hắn giúp lương dân trong thành Cọc Đầu lấy lại chủ quyền chỉ sau một đêm, mặt khác, hắn còn hi sinh thân mình, liều mạng hạ sát chủ soái, một kẻ bất tài chuyên ức hiếp chúng dân bấy lâu. Từ khi lên nắm quyền, Vũ Vương Anh biến thành Cọc Đầu thành khu tự trị với thể chế riêng, được dân chúng hết lòng ủng hộ. Một người với vóc dáng nhỏ bé lúc này mới tham gia nghị luận, người này bạo dạn nói việc đánh chiếm thành Cọc Đầu lúc này liệu có phải thất sách, vừa khuấy đảo lòng dân, phải hi sinh tính mạng của nhiều người, vừa hủy hoại thanh danh của Thái tử...


Nam Vương liếc mắt sang thì cả đám im bặt. Ông nhìn tất cả một lượt như thị uy. Ông lạnh lùng nói, Thái tử nếu ải này không qua được thì là bởi quá yếu kém, thiếu năng lực, kẻ vô dụng như thế không phải con trai của ông. Nam Vương nghiêm nghị, nếu ai còn dám ý kiến hay phản đối việc tấn công thành Cọc Đầu thì hãy dùng cánh tay mình ra để nói chuyện với ông. Rồi ông ra lệnh cho các cận vệ giám sát động tĩnh từ Thái tử thật chặt chẽ, không được trực tiếp nhúng tay vào, họ chỉ được phép lộ diện trong trường hợp xấu nhất mà thôi.


Mấy người kia nhìn nhau lưỡng lự giây lát, sau thì lui ra cả, chỉ để lại hai người đứng nghiêm trang, canh chừng trước lán. Nam Vương có vẻ không hài lòng, ông quăng ly nước đi, hất tung cả cái bàn nhỏ cạnh giường, nhưng ông không ra khỏi lán.


Tôi vẫn ngồi im như chẳng biết gì hết. Ngô Thông cũng không mấy phản ứng lúc ly nước bay ra. Tuy chỗ tôi không gần lán, nhưng vẫn nghe được tiếng động lớn. Ngô Thông là mật thám mà, khả năng nghe ngóng của hắn chắc chẳng phải hạng vừa, có điều, hắn vẫn phô cái bộ mặt tỉnh như thường.


Tôi vừa ăn xong thì Nam Vương truyền gọi. Ông ta căn thời gian chuẩn thật.


Tôi liếc nhìn Ngô Thông. Ánh mắt hắn hướng về lán trại của Nam Vương đầy cảnh giác khiến tôi có chút chột dạ, trong lòng thấp thỏm. Tôi càng lo lắng cho Thái tử, trong mọi tình huống, cái tên chết bằm ấy luôn khiến tôi rất chông chênh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.