Không Đôi Cánh Và Đẹp (Wingless and Beautiful)

Chương 9:




Người dịch: June
Vào tối hôm thứ sáu, Denise nhất định đòi tôi phải ngủ lại nhà cô ấy. Cô ấy nói rằng cô ấy là bạn tốt nhất của tôi trong hơn một năm rồi và tôi chưa bao giờ gặp gỡ gia đình cô. Tôi không muốn đi nhưng cô ấy cứ nài nỉ mãi, thậm chí gần như là bật khóc. Cô ấy thậm chí còn nói với cả Meredith về việc ấy. Và kể từ khi tôi không muốn Meredith phải thắc mắc xa hơn rằng có gì đó không ổn, tại sao tôi không thể ngủ lại nhà Denise, tôi quyết định sẽ can đảm làm việc đó. Sau hết, Denise và Hunter không thực sự gần gũi. Và cô ấy có một ngôi nhà rất rộng lớn. Nếu tôi ở lỳ trong phòng Denise, tôi sẽ ổn cả thôi.
Khi Chaise tới đón tôi vào tối hôm ấy, cậu ấy hỏi tôi về chuyện đó.
“Vậy là cậu sẽ trải qua một đêm dưới cùng một mái nhà với Quý Ngài Nóng Tính?”
“Hử?” Tôi ngây người ra nhìn chằm chằm vào cậu.
“Hunter Vaughn. Anh ta sống cùng với Denise, đúng chứ?”
“Ồ.” Là tất cả những gì tôi có thể nói. Tôi không muốn nói chuyện về Hunter, tôi thậm chí không muốn nhớ tới anh ấy. Bởi vì nếu tôi làm thế…tôi sẽ chỉ nhớ tới lần cuối cùng anh ấy nhìn vào tôi… với sự coi thường, chán nản… như thể anh ấy sắp nôn mửa tới nơi. Tôi muốn giữ gìn kỷ niệm của Hunter trong tâm trí tôi. Về một người đã từng dịu dàng, ngọt ngào… tuyệt vời.
“Nếu như anh ta quá công kích cậu, hãy nói với mình, được không?”
Không. Nhưng tôi gật đầu một cách yếu ớt.
“Quý ngài Biết tuốt Ngạo mạn nghĩ rằng anh ta ở trên tất cả những người khác.” Cậu ấy lẩm bẩm.
Chaise đưa tôi tới nhà Denise thay vì về nhà tôi như mọi khi. “Mai mình sẽ tới đón cậu.” Cậu ấy nói. “Nhớ nhé, em gái mình ấy.”
Tôi cười với cậu. “Mình nhớ mà.”
Chaise chăm chú nhìn vào tôi một lúc rồi cậu ấy lại nhìn xuống dây chuyền của tôi. Cậu ấy khẽ cau mày. “Anh ta vẫn có ở đó, hừ.” Cậu than phiền.
Tôi cắn chặt môi nhưng không trả lời. Ngay lúc này… nếu như có sự lựa chọn dành cho mình, tôi sẽ để Hunter ra khỏi trái tim và cố gắng bước tiếp. Nhưng thỉnh thoảng, bạn không thể tự đưa ra quyết định trong tình yêu được. Trái tim của bạn đưa ra mọi quyết định khờ khạo cho bạn. Và tôi vẫn còn yêu Hunter cho dù nếu như anh ấy không còn yêu tôi nữa… bất kể là nếu như anh ấy không còn muốn có bất cứ điều gì với tôi nữa.
Tôi nhìn chăm chú vào Chaise. “Mình phải đi đây.”
Cậu ấy nhẹ gật đầu và tôi bước xuống khỏi xe cậu. Tôi bước về phía cửa trước nhà Denise. Trước khi tôi bước tới hiên nhà, tôi nhìn chằm chằm lên trên và nhìn thấy Hunter. Anh ấy đang đứng trên ban công tầng hai phía trên tôi. Anh chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần jean, thân hình của anh phô ra cho tầm nhìn của tôi. Anh ấy cầm một chai bia ở một tay. Anh đang nhìn xuống tôi, quan sát tôi. Đôi lông màu của anh nhướn lên và tôi nghĩ là trông anh có vẻ không được hài lòng. Nhưng tôi thấy quen với việc ấy rồi. Đấy là phản ứng không thay đổi của anh ấy với tôi kể từ khi anh quay trở lại. Anh ấy luôn luôn nhìn khó chịu với tôi… chà, anh ấy chẳng phải là người đầu tiên. Có bao nhiêu kẻ như thế đầy ra ở trường học ấy.
Hunter Vaughn đang từ từ tiến vào “Danh sách phớt lờ đi” của tôi. Tôi ước gì tôi cũng có thể phớt lờ đi cái nhói đau bên trong lồng ngực mỗi khi tôi nhìn thấy ánh nhìn giận dữ trên khuôn mặt anh khi anh nhìn vào tôi.
Tôi hít một hơi thở sâu và rung chuông. Tôi nhìn lại sau lưng và thấy Chaise vẫn chưa rời đi. Cậu ấy đang đợi cho tới khi tôi bước hẳn vào trong nhà. Dĩ nhiên rồi, giống như là một Thiên thần hộ mệnh thận sự cậu ấy luôn từng, cậu ấy đợi cho tới khi tôi đã an toàn ở bên trong.
Denise đã thích mê đi khi cô ấy nhìn thấy tôi. Ngôi nhà của cô ấy thật đồ sộ. Chỉ mỗi phòng khách thôi cũng to gấp hai lần toàn bộ nhà tôi. Những trần nhà cao vời vợi và chúng được trang hoàng với những chiếc đèn chùm bằng pha lê đẹp đẽ.
“Bọn mình đã dùng bữa tối rồi.” Cô ấy nói. “Nhưng mình đã chuẩn bị vài món cho cậu.”
Cô ấy dẫn tôi đi tới phòng ăn. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng sẫm xinh đẹp đang đứng ở đó, đưa ra những chỉ dẫn cho người giúp việc.
“Mẹ! Alice tới rồi.” Cô ấy nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ ấy cười với tôi. “Chào, cháu yêu. Cô đã nghe rất nhiều về cháu. Thật là tốt vì cuối cùng cũng được gặp cháu.” Mẹ Denise đưa tay ra cho tôi. Tôi bẽn lẽn bắt lấy nó. “Bữa tối của cháu đã sẵn sàng. Cô xin lỗi, bọn cô đã ăn rồi mà không có cháu.”
“Không sao ạ. Cũng muộn lắm rồi, cháu biết. Nhưng mà ca làm việc của cháu không kết thúc cho tới 10 giờ.” Tôi nói.
“Ừ, Denise đã nhắc cô là cháu làm việc ở Alibri.”
Tôi gật đầu.
“Cô có biết Agnes Bailey. Một người phụ nữ tốt bụng. Cô tin rằng cửa hàng ấy hoạt động tốt.”
Tôi lại gật đầu. “Vâng ạ, thưa cô.”
“Hãy gọi cô là Susan.” Cô ấy nói.
“Vâng ạ… Susan.” Tôi mỉm cười.
Susan mỉm cười với tôi và tôi có thể thấy sự ấm ấp trên nụ cười chân thật của cô ấy. Rồi cô ấy quay qua Denise, “Hãy tham gia cùng với Alice khi bạn ấy ăn nhé.”
Chúng tôi tiến tới một chiếc bàn bằng sứ mười chỗ ngồi với những chiếc ghế sang trọng màu xanh lục và phủ đệm màu kem. Bàn ăn đã được bày ra dành cho hai người.
“Con không định ăn tối nữa đâu Mẹ ơi.” Denise nói. “Nhưng mà con sẽ ăn chút tráng miệng.”
“Mẹ biết. Đĩa ăn kia là cho Hunter. Cậu ấy vẫn chưa ăn tối.”
Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tên anh ấy được đề cập đến. Đầu gối đã cảm thấy yếu ớt và tôi chắc chắn là gò má mình đang trở nên ửng hồng. Tôi hoàn toàn chắc chắc là sẽ không thể ngồi ăn thoải mái nếu như có Hunter ngồi cách tôi có vài bước chân.
“Bọn con có thể ăn trước rồi mẹ hẵng gọi anh ấy sau được không?” Denise hỏi, đảo tròn hai mắt.
“Denise…” Mẹ cậu ấy thở dài. “Con biết là…Hunter đang có khoảng thời gian khó khăn để hòa nhập lại với… mọi thứ. Cậu ấy luôn luôn cần sự bầu bạn ấm áp, phải không Alice?”
Susan nhìn vào tôi, mong chờ tôi đồng ý với cô ấy. “Cháu… cháu đoán thế.” Tôi cố gắng mỉm cười.
“Giờ thì ăn tối thôi. Mẹ sẽ gọi Hunter.” Susan nói, không để cho bất cứ ai trong chúng tôi có thời gian tranh cãi lại.
Denise rên rỉ khi mẹ cô ấy đã đi ra. Cậu ấy kéo tôi ngồi xuống một trong những chiếc ghế. “Đi nào, ăn nhanh lên rồi bọn mình có thể lên phòng mình.”
Tôi không thể đồng ý với cô ấy hơn được nữa. Tôi cũng đói và tôi biết rằng vào phút Hunter bước vào phòng ăn, tôi thậm chí sẽ không thể nhai được thức ăn của mình.
Bữa ăn có món mỳ ống với cá hồi và rau trộn thập cẩm. Tôi bắt đầu ăn trong khi Denise nói với tôi rằng ngày mai, một vài người anh chị em họ của cô ấy sẽ từ Manhattan tới đây và tất cả bọn họ đều có kế hoạch để đi tới ngôi nhà bên hồ của họ.
Tôi chỉ lắng nghe cô ấy một nửa, tôi đang tập trung vào việc nhai cho thật nhanh mà không mất đi phép tắc xã giao trên bàn ăn hay là bị nghẹn bởi thức ăn. Một phần trong tôi cũng vô thức để ý xem nếu như Hunter có tới tham gia ăn tối với tôi. Tôi đã ăn hết thức ăn của mình nhưng Hunter vẫn chưa thấy xuất hiện. Tôi nghĩ là anh ấy cũng không có khẩu vị để ăn với tôi trên bàn ăn tối. Và tôi không biết là tôi nên thấy nhẹ nhõm hay hoặc là thậm chí thấy tan vỡ trái tim hơn nữa về điều đó.
Tôi đang ăn món bánh cà rốt nổi tiếng của Susan thì Denise bỗng nhiên ngừng nói chuyện. Tôi nhận ra rằng Hunter đã bước vào phòng ăn. Tôi nhìn lên anh từ khóe mắt mình. Anh ấy vẫn chỉ mặc độc chiếc quần jean. Anh chẳng mặc gì ở phía trên và đang để chân trần. Anh đi tới tủ lạnh để lấy thứ gì đó trong khi lưng anh quay về phía chúng tôi, tôi nắm lấy cơ hội để nhìn vào tấm lưng đẹp tựa điêu khắc của anh. Anh ấy săn chắc và có những múi cơ rắn chắc một cách hoàn hảo. Những cơ bắp ấy không bị kéo căng phồng hẳn lên nhưng mà chết tiệt thật! Hunter thực sự biết cách chăm sóc cho cơ thể của mình, hử.
Rồi tôi nhìn lên phía thân trên của anh. Những múi cơ ở đấy thậm chí còn săn chắc hoàn hảo hơn nữa. Anh ấy có một cái bụng sáu múi hoàn hảo, bằng chứng rằng anh đã thường xuyên dùng nhiều giờ mỗi tuần để tập luyện. Tôi nhớ ra rằng Hunter đã đạt được đai đen Karate. Nhưng tôi nghi ngờ rằng sau này anh ấy đã dành thời gian để tập luyện quyền anh. Điều đó sẽ rất không tốt tới việc ghép mắt của anh ấy. Khi tôi nhìn chăm chú vào những múi cơ hoàn hảo của anh, tôi vô tình cắn vào môi dưới của mình để giữ cho miệng mình không há ra.
Đôi mắt tôi lướt lên phía bộ ngực và đôi bờ vai anh. Chúng thật rộng lớn và tôi nhớ rằng đã thật vững chắc thế nào khi dựa vào chúng, tựa ngực tôi lên đấy trong khi đôi cánh tay vững chắc của anh vòng quanh tôi, giữ cho tôi được an toàn… giữ cho tôi ấm áp.
Cuối cùng, đôi mắt tôi đi lên khuôn mặt anh. Mắt tôi khóa vào mắt anh và tôi hoảng hốt nhận ra anh ấy đang theo dõi tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể anh. Tôi thấy nóng bứng lên tử cổ cho tới cả khuôn mặt.
“Anh có thể mặc cái gì vào không?” Denise hỏi anh ấy với giọng cáu tiết.
Hunter đưa chai bia của anh ấy lên miệng và uống một hơi, đôi mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi tôi. Anh ấy không nói gì cả, nhưng trước khi bỏ đi, môi anh ấy cong lên trong một nụ cười kiêu căng ngạo mạn và tôi biết rằng cái đó là dành cho mình.
Tôi chắc chắn là mình đỏ dừ lên hết rồi. Tôi nhìn chằm chằm xuống cái bánh của mình. Thật là ngượng ngùng quá thôi! Anh ấy bắt được tôi đang nhìn chằm chằm vào anh. Có lẽ thậm chí anh ấy nghĩ tôi đã trố mắt ra một cách ngớ ngẩn… hoặc là tệ hơn nữa, liếc mắt thèm muốn vào anh!
Ôi lạy giời! Lạy đất! Hãy nứt ra và nuốt trọn tôi nhanh lên!
Người dịch: June
“Mình xin lỗi. Thỉnh thoảng anh ấy phô diễn thế đấy. Anh ta biết là anh ta ưa nhìn mà.” Denise nói lại đảo tròn hai mắt.
Tôi không nói gì cả. Thay vào đó, tôi chỉ tiếp tục ăn bánh.
Tôi đã ngượng chín người khi bị bắt gặp đang nhìn anh chằm chằm. Nhưng thật là ngớ ngẩn! tôi thấy ít nhất thì đây là lần đầu tiên kể từ khi anh ấy quay lại, anh không nhìn tôi với vẻ chán ghét hoặc coi thường.
“Vậy là, cậu sẽ đến phải không?” Denise hỏi tôi.
Tôi ngớ người ra nhìn lại cô ấy, ngay lập tức bị giật ra khỏi những suy nghĩ của mình.
“Ngày mai. Có 4 người anh chị em họ của mình sẽ tới đây. Bọn mình đã lớn lên cùng nhau. Nhưng bọn mình đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài. Mình sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Bố mẹ mình nói là cuối tuần bọn mình có thể đi tới ngôi nhà bên hồ. Sẽ rất thú vị. Cậu phải đi với mình!”
Tôi lắc đầu. “Không, mình không thể.” Tôi cũng không muốn nữa. Tôi thực sự không cảm thấy thoải mới với những người tôi mới gặp lần đầu. Tôi biết phần lớn bọn trẻ ở trường trung học Leighton đã một năm rưỡi rồi, thế mà đến tận giờ tôi chỉ thấy đễ chịu với hai trong số chúng. Chà, là ba nếu như Hunter không thay đổi từ một thiên thần hoàn hảo này tới một tay đáng ghét điển hình ở trường trung học kia. Đến tận bây giờ, ngay những đứa trẻ ở trường học vẫn không thể bỏ qua những vết sẹo của tôi. Tôi tự hỏi làm thế nào những người anh chị em họ của Denise có thể phản ứng lại với chúng.
“Ồ làm ơn đi mà!” Cô ấy quay qua, trễ miệng xuống và chớp chớp mắt với tôi.
“Không hiệu quả đâu, Denise.” Tôi nói lắc lắc đầu.
“Tại sao chứ?”
“Chaise.” Tôi trả lời.
“Không phải là bạn trai của cậu.” Cô ấy nói. Rồi cô ấy nhìn vào tôi vẻ cáo buộc. “Hay là cậu ta là thế rồi và cậu không chịu nói với mình đấy hả?”
“Cái gì? Không!” Tôi nói. “Mình đã hứa với cậu ấy là mình sẽ tới dạy cho em gái cậu ấy cách chơi một bản piano.”
Denise rên rỉ. “Cậu không thể dời nó đi à?”
Tôi lắc đầu. “không. Chaise đã nói với cô của cậu ấy cho mình một ngày nghỉ việc chỉ để làm thế.”
Cô ấy thở dài buồn bã. Tôi mỉm cười xin lỗi lại cô ấy. Nếu mọi thứ khác đi, tôi sẽ xúc động mà làm theo yêu cầu của cô. Denise đã rất tốt với tôi ngay từ những ngày đầu. Cô ấy giống như Chaise. Cô ấy nhìn qua những vết sẹo của tôi và thật lòng trở thành bạn của tôi.
Sau khi tôi ăn xong bánh của mình, Denise dẫn tôi lên phòng của cô ấy.
“Bố cậu đâu rồi?” Tôi hỏi cô.
“Tới mai ông ấy mới về nhà. Bố đang đi công tác.”
Chúng tôi đi lên tầng hai và đi xuống một hành lang được trải thảm. Phải có ít nhất năm phòng ngủ ở tầng này.
“Có bao nhiêu phòng ngủ ở trong nhà cậu thế?” Tôi hỏi.
“Ồ, bảy.” Cô ấy nói. “Còn có thêm hai phòng khách ở tầng gác và sau đó là thư viện và phòng giải trí. Mình sẽ thích được dẫn cậu tới đó, nhưng mà gần đây phòng giải trí đã trở thành lãnh thổ của Hunter”
“Tại sao? Có gì ở đó thế?”
“Một bàn chơi bi-da và chơi bài. Những màn hình LCD lớn nơi cậu có thể chơi mọi trò chơi điện tử. Hunter dành hơn hai giờ mỗi ngày ở đó… chơi bi-da và… mình nghĩ là cờ vua. Dù sao thì không ai ở nhà này có thể theo được anh ấy trong trò cờ vua nên chẳng có ai muốn chơi với anh ấy. Mình nghĩ anh ta chơi với máy tính hoặc là tham gia vào những giải đấu trực tuyến.”
Hunter Vaughn, kiện tướng cờ vua ở tuổi mười lăm. Tôi nhớ lại những lời anh nói trong suốt ngày hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Thậm chí khi anh ấy không thể nhìn thấy gì, Hunter đã không thể đánh bại. Tôi tự hỏi sẽ thế nào để tôi đánh bại được anh ấy bây giờ, khi mà anh không phải tưởng tượng ra những quân cờ ở trong đầu nữa.
Phòng của Denise thật rộng lớn. Cô ấy có một chiếc giường kiểu công chúa, một chiếc ghế đủ rộng để làm chỗ ngủ ngày, một màn hình ti vi tinh thể lỏng lớn và một chỗ để đồ rộng rãi. Phòng tắm của cô ấy được lát toàn bộ với những viên gạch màu hồng nhạt và một bể tắm sục lớn ở giữa phòng.
“Nhanh lên nào, lại đây thử bồn tắm sục nhé. Cậu trông có vẻ mệt mỏi. Nó sẽ giúp cậu bớt căng thẳng.”
Cho tới khi nào chúng tôi còn ở trong ranh giới của phòng cô ấy, tôi sẽ không tranh cãi với cô. Tôi mặc bộ đồ tắm hai mảnh vào và tham gia cùng cô ấy trong bể tắm sục.
“Vậy… có gì diễn ra giữa cậu và Chaise không?”
Tôi ngây người ra nhìn chằm chằm vào cô ấy. Rồi tôi lắc đầu.
“Thôi nào, Alice. Chaise đã hoàn toàn phát điên lên vì cậu. Ban đầu, mình đã hoài nghi vì có vẻ như hơi vội vã khi cậu ấy muốn trở thành bạn cậu. Nhưng sau vài tuần… cậu ấy dường như rất thực lòng với cậu.”
“Tuy rằng mình thấy rất tệ về điều này. Nhưng mình không thể… đáp lại những tình cảm của cậu ấy.”
“Bởi vì anh ta ư?” Cô ấy hỏi, nhìn vào ngực tôi.
Tay tôi lại chạm vào chiếc vòng cổ của mình. Tôi vẫn không tháo chiếc vòng cổ của Hunter ra. Tôi không thể. Tôi có cảm giác như việc bỏ nó đi và không bao giờ đeo nó lại có nghĩa là nói vĩnh biệt với Hunter trước đây… Hunter bị mù lòa, người đã yêu tôi… một Hunter tuyệt diệu, người tôi đã yêu.
Tôi gật đầu yếu ớt với cô ấy.
“Cậu đã gặp anh ta ở đâu?” Cô ấy hỏi. “Tên anh ta là gì thế?”
Tôi không thể trả lời câu hỏi ấy. Tôi không thể nói với Denise rằng người cô ấy đang hỏi tới chỉ là đang ở trong căn phòng phía trên chúng tôi. Hunter thậm chí không thể nhớ ra tôi… hoặc là từ chối nhận ra tôi. Làm sao tôi có thể nói với em họ anh ấy rằng anh ấy chính là người tôi đã chờ đợi quay lại với tôi trong suốt ngần ấy thời gian?
“Hãy chỉ gọi anh ấy là H.” Tôi trả lời. “Anh ấy đã đi xa.” Tôi giữ cho câu trả lời của mình tối thiểu nhất có thể. Tôi không thể tiếp tục nói dối Denise. Tôi không phải là một người giỏi nói dối tới mức ấy.
“Chaise có biết là có ai đó khác không?”
Tôi gật đầu. “Mình đã nói với cậu ấy tại sao mình không thể để bản thân mình phải lòng cậu ấy. Mình không muốn làm tổn thương cậu ấy. Nhưng mình đã làm thế rồi. Và ít nhất điều mình có thể làm là thành thật với cậu ấy. Mình mang nợ Chaise rất nhiều. Thời gian mình bắt đầu làm việc ở Alibri… mình đã từ chối cậu ấy, thậm chí trở lên khiếm nhã với cậu ấy. Nhưng cậu ấy không ngừng chỉ cho mình thấy rằng cậu ấy quan tâm tới mình. Cậu ấy thậm chí đi theo mình về nhà hầu hết mọi tối. Mình đã rất sợ hãi, mình đã nghĩ là có ai đó bám theo mình. Và rồi một tối có vài kẻ lập dị nghĩ là sẽ chơi đùa với mình, mình không thể biết ơn Chaise được hơn nữa vì cậu ấy đã theo mình suốt thời gian đó. Cấu ấy ra khỏi xe cậu ấy đúng lúc để cứu mình.” Tôi thở dài. “Chaise là Thiên thần hộ mệnh của mình, người bảo vệ mình… người bạn yêu quí của mình. Nhưng cho dù với suy nghĩ mình muốn có gắng để trở thành thứ gì đó hơn thế, mình chỉ… không thể. Có lẽ vẫn chưa đến lúc.”
“Nhưng đừng yêu cậu ấy chỉ vì cậu ấy là Thiên thần Hộ mệnh của cậu và rằng cậu nợ cậu ấy rất nhiều, đồng ý nhé?” Denise nói. “Cậu xứng đáng được rung động và say đắm trong tình yêu mà không phải cần tới lý lẽ hay là lôgic. Tình yêu đích thực sẽ là như thế đấy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc và tôi nghĩ cô ấy nhìn thật mơ màng. Bỗng nhiên, tôi nhận ra rằng kể từ khi tôi gặp cô ấy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nghe thấy chuyện cô ấy hẹn hò với ai ở trường học. Có rất nhiều anh chàng quân tâm đến cô ấy nhưng cô chỉ làm cho họ từ bỏ. Nhưng bây giờ… cô ấy nhìn như thể cô đang ở tận cung trăng vậy.
“Denise…” Tôi mở lời. “Cậu đang yêu hả?”
Cô ấy bửng tỉnh lại từ vẻ mơ màng và nhìn chằm chằm vào tôi. Mặt cô ấy ửng đỏ nhanh tới nỗi cô ấy không kịp che dấu nó đi.
“Ối chúa ơi!” Tôi thì thào. “Đấy là ai? Mình thậm chí không biết là cậu đang hẹn hò với ai đó.”
“Đấy là…ừm.” Cô ấy ngập ngừng. “Cậu biết Arthur Buckley chứ?”
Tôi lướt lại trong trí óc, vì một lý do nào đó cái tên ấy rất quen thuộc. Và rồi nó đánh mạnh vào tôi. Arthur Buckley là giáo viên dạy mỹ thuật mới.
“Denise, ông ta… gì chứ? 25 tuổi rồi?”
“24. Anh ấy thông mình, anh ấy đã tốt nghiệp sớm.”
“Nhưng… thế là trái luật khi mà học sinh lại đi hẹn hò với giáo viên.” Tôi rít lên giận dữ với cô ấy. Tôi không hài lòng với cô. Và tôi biết bố mẹ cô ấy… kể cả Hunter… sẽ mắng mỏ cô vì điều này.
“Mình nghĩ là mình đang yêu, Alice.” Cô ấy nói.
“Nhưng mà cậu mới có 18 tuổi và ông ta quá già so với cậu!” Tôi cãi lại.
“Tuổi tác không là vấn đề gì.”
“Đấy là lý do vì sao cậu luôn luôn biệt tăm tích trong suốt giờ ăn trưa hả?”
Cô ấy thở dài rồi sau đó gật đầu.
“Ôi chúa ơi, Denise!” Tôi rên rỉ. “Điều này thật tồi tệ!”
“Alice! Mình chưa kể với ai cả. Và mình đã nghĩ là cậu sẽ đứng về phía mình.”
“Mình có.” Tôi nói với cô ấy thật bình tĩnh. “Nhưng… bố mẹ cậu sẽ giết cậu mất.”
“Họ sẽ làm thế.” Cố ấy nói với vẻ hoàn toàn chắc chắn.
“Thế Hunter có biết không?”
Cô ấy lắc đầu. “Và mình cũng chẳng bận tâm tới những gì anh ấy nói hay nghĩ.”
“Nhưng còn bố mẹ cậu?”
“Mình biết là họ sẽ thấy thất vọng, Nhưng đây là lần đầu tiên mình cảm thấy như thế này.”
“Denise… cậu có chắc là ông ta không đang lợi dụng cậu chứ?”
“Anh ấy nói là anh ấy yêu mình.”
“Một tên con trai có thể nói bất cứ thứ gì để cậu tin chỉ để hắn có thể chui vào trong quần của cậu.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Rồi cô ấy nói, “Chắc chắn, đấy có phải là những gì H đã nói để thò được vào trong quần cậu trước khi anh ta bỏ cậu không?” Rõ ràng là cô ấy đã mụ mẫm cả rồi.
Tôi rơi vào im lặng sau câu nói ấy. Tôi biết là Denise đã thất vọng. Cô ấy biết những gì cô ấy đang làm là không đúng và cô ấy liều lĩnh muốn tôi là bạn của cô ấy… ở bên phe cô ấy. Và tôi thực sự là bạn của cô. Nhưng tôi không ngăn được mình sợ hãi cho cô ấy. Chắc chắn rồi, Arthur Buckley có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng ông ta phải biết rõ rằng dụ dỗ một đứa trẻ trung học là quá trẻ so với ông ta. Ông ta là giáo viên mà. Ông ta phải biết rõ hơn ai hết chứ.
Tôi hít vào một hơi thở sâu. “Denise…” Tôi thì thầm. “Mình chỉ muốn cậu hãy suy nghĩ thật thấu đáo.”
“Mình đã nghĩ kỹ rồi. Và mình tin anh ấy.”
“Cậu yêu ông ta ư?”
Cô ấy gật đầu. “Vậy cậu không thể chỉ cần thấy hạnh phúc cho mình ư?”
Tôi muốn như thế. Nhưng tôi không thể. Denise quá tuyệt vời để có được bất kỳ chàng trai nào cô ấy muốn. Bất kỳ chàng trai nào – ở cùng độ tuổi của cô ấy. Tại sao cô ấy lại chấp thuận với một người mà lẽ ra đủ trưởng thành để hiểu biết hơn thế và có thể không bao giờ có được những lời hứa hẹn tốt đẹp dành cho cô ấy.
“Cậu đã ngủ với ông ta chưa?” Tôi hỏi cô.
Cô ấy hít sâu vào. “Bọn mình chỉ có thể nhìn thấy nhau ở trường họ. Bọn mình đã lên kế hoạch rất nhiều, nhưng cả hai bọn mình đều sợ nếu bị ai đó bắt được và anh ấy sẽ bị mất việc.”
“Và ông ta có thể bị đi tù nếu như bố mẹ cậu biết được chuyện này.”
Tôi thấy mừng là ít ra cô ấy đủ khôn ngoan để không đi quá xa hơn những gì cô ấy nên làm.
“Cậu không thấy hạnh phúc cho mình ư, đúng không?” Cô ấy hỏi.
Tôi thở dài. “Mình lo lắng cho cậu.”
“Mình có thể xử lý được nó, Alice. Mình đủ lớn để tự đưa ra quyết định và tự mình phán xét xem cái gì đúng và sai!” Cô ấy nói ra với rất nhiều cảm xúc khiến tôi cảm thấy như cô ấy đã tập luyện nhiều cách để chuẩn bị nói với bố mẹ cô ấy khi cuối cùng cô quyết định nói cho họ rõ.”
“Chỉ cần… hãy cẩn thận nhé.” Tôi nói với cô ấy với giọng dịu dàng.
Cô ấy gật đầu.
Chúng tôi yên lặng trong 10 phút tiếp theo. Tôi thấy thật tồi tệ khi không giúp đỡ được cô ấy với quyết định của cô. Denise đã luôn luôn để ý cho tôi. Lẽ ra đây phải là lúc tôi để ý cho cô ấy. Nhưng tôi không thể ngăn được mình thấy lo lắng. Tôi có một cảm giác xấu về Arthur Buckley. Denise giàu có và được bảo bọc. Cô ấy không bị đặt vào thế giới thực giống như tôi. Cô ấy có lẽ không thể nhận ra sự nguy hiểm cho dù nếu như cô ấy mặt đối mặt với nó.
Cuối cùng, cô ấy đứng lên. “Mình đi trước đây.” Cô ấy nói lặng lẽ. “Mình sẽ tắm vòi sen ở phòng tắm khác. Cậu có thể sử dụng ở đây.”
Tôi ra khỏi bồn tắm sục sau cô ấy. “Không. Mình sẽ sang phòng tắm khác, chỉ cần cậu chỉ cho mình nó ở đâu thôi.”
Cô ấy không tranh cãi với tôi. Rõ ràng là cô ấy không thấy hài lòng với tôi rồi.
“Cánh cửa thứ ba ở cuối sảnh.”
Tôi lau khô người và mặc vào áo choàng tắm mà cô ấy đưa cho tôi. Rồi tôi cầm theo túi của mình và lặng lẽ đi ra khỏi phòng cô ấy.
Đại sảnh tối om. Tất cả đèn đều bị tắt. Tôi không biết công tắc đèn để ở đâu. Tôi lần tìm đường về phía trước tới cuối sảnh, giữ cho đôi tay mình trên tường để đảm bảo tôi không vấp ngã vào thứ gì đó. Tôi không chắc là tôi có thể đủ khả năng chi trả cho bất cứ thứ gì nếu tôi làm vỡ.
Họ giàu có mà. Họ không thể chi trả để thắp sáng một hoặc hai ngọn đèn hay sao? Tiết kiệm một vài đô la tiền điện có đáng để mạo hiểm những cái cổ của họ hay không nhỉ?
Những bức tường được bao phủ bằng giấy dán tường. Tôi cảm thấy một đường cong và sau đó là lớp gỗ trơn mượt. Tôi nghĩ là tôi đã tiến tới cánh cửa thứ nhất. Tôi tìm tay nắm cửa chỉ để chắc chắn. Khi tôi cảm thấy lớp thép lạnh áp vào lòng bàn tay mình, tôi nói với chính mình, còn hai cánh cửa nữa.
Tôi bước đi từng bước thật cẩn thận. Tôi đã thất vọng với hy vọng là tay tôi sẽ cảm thấy nút công tắc đèn sớm thôi.
Bỗng nhiên, tôi va vào cái gì đó vững chắc trước mặt mình. Nó thật cứng rắng và đã đứng ở đó, như thể nó đang chờ đợi tôi va vào ấy. Tôi ấn đôi tay mình về phía trước và tôi cảm thấy làn da cứng rắn, trơn mượt dưới cánh tay tôi.
Trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực và tôi đã nghĩ là mình quên mất cách hít thở như thế nào ròi. Cho dù không nhìn thấy gì, tôi ngay lập tức biết là mình vừa va vào cái gì… đúng hơn là, tôi vừa va vào ai.
Tôi vẫn đứng yên đó, không thể di chuyển, sợ hãi sẽ tạo ra tiếng động. Tôi cảm thấy anh ấy di chuyển phía trước tôi. Tuy nhiên anh ấy không lùi lại đằng sau, thay vào đó, tôi cảm thấy những ngón tay anh ấy lướt qua má tôi, gần như là chạm vào những vết sẹo của tôi. Rồi tôi cảm thấy bàn tay anh đặt lên gáy mình. Tôi hít thở sâu và nhắm mắt lại.
Cái chạm của anh ấy thật tích điện và đầu gối tôi từ từ trở nên mềm nhũn, tôi gần như chắc chắn mình sẽ không thể chống đỡ nổi chính sức nặng của mình thêm một phút nào nữa.
Trong bóng tối… có lẽ Hunter sẽ nhớ ra đã có gì giữa hai chúng tôi. Có lẽ khi anh ấy không thể nhìn thấy khuôn mặt tôi, cái chạm của anh ấy sẽ nhớ ra tôi đã một lần là ai trong cuộc đời anh ấy.
Tôi cảm thấy anh chạm vào những mắt xích trên sợi dây chuyền của tôi. Thật nhẹ nhàng, anh ấy kéo nó ra khỏi áo choàng của tôi. Những ngón tay của anh lần theo sợi xích xuống phía dưới mặt dây chuyền. Nếu như anh ấy có thể chạm vào nó, tôi chắc chắn anh ấy sẽ biết… anh sẽ biết rằng tôi vẫn đang đeo sợi dây chuyền của anh. Những chữ khắc trên đó là chữ Braille. Anh ấy sẽ biết rằng anh vẫn ở trong trái tim tôi, rằng anh ấy vẫn là người duy nhất.
Nhưng trước khi tôi có thể chắc chắn rằng anh chạm được vào mặt dây chuyền, tôi nghe thấy một cánh cửa phía sau chúng tôi mở ra và một chút ánh sáng trườn lên lối đi tăm tối.
“Alice?” Tôi nghe thấy Alise gọi tôi ở phía sau mình.
Một giây sau, anh sáng tràn khắp sảnh khi Denise bật tất cả đèn lên. Tôi nhìn chằm chằm lên khuôn mặt đẹp trai của Hunter. Anh đang nhìn xuống tôi, không thể đoán ra biểu cảm trên khuôn mặt của anh ấy. Anh lùi lại một bước, đôi bàn tay của anh đã thả xuống cạnh mình, không còn chạm vào tôi nữa.
“Anh đã nói với em là hãy cho anh biết kế hoạch tiếp theo khi em quyết định va vào người anh mà.” Anh ấy nói với với giọng ngạo mạn mà tôi bắt đầu cảm thấy ghét kể từ lần đầu anh ấy nói với tôi từ sau ca mổ của anh.
Tôi nhắm mắt lại và hít vào một hơi thở sâu. Tôi muốn tát vào mặt anh nhưng tôi biết rằng sẽ nguy hiểm tới tình trạng sức khỏe của anh ấy. Cho dù là anh ấy muốn tỏ ra mạnh mẽ thế nào, anh ấy không phải là một người bất bại như anh ấy muốn thể hiện.
“Alice?” Denise gọi tôi lần nữa. “Mình xong rồi. Giờ cậu có thể dùng phòng tắm.”
Tôi gửi tới Hunter cái trợn mắt cuối cùng và rồi tôi quay gót và đi thẳng tới phòng của Denise. Tôi đóng cánh cửa lại phía sau lưng, giữ vững cảm xúc rộn ràng của mình, không để cho Denise nghi ngờ rằng có điều gì đó đã xảy ra.
“Cậu ổn chứ?” Cô ấy hỏi. “Anh ta lại trở nên khiếm nhã à?”
“Không.” Tôi trả lời, lắc đầu. “Chỉ là mình va người vào anh ấy. Hành lang tối om ấy, mình không thể tìm thấy công tắc ở đâu.”
“Thỉnh thoảng Hunter thích ở trong bóng tối thế nên anh ấy tắt hết đèn ở sảnh đi khi anh ấy rút lui vào phòng của anh vào buổi tối. Anh ấy đi lại thoải mái trong bóng tối, cứ như là anh có thể nhìn thấy ấy. Anh ấy có thể đi quanh nhà trong bóng tối đen kịt và anh sẽ không bị ngã xuống cầu thang hay là va vào bất cứ đồ vật nào. Mình nghĩ là anh ấy biết mọi ngóc ngách trong ngôi nhà này ghi nhớ trong đầu anh ấy. Thỉnh thoảng, mình muốn sắp xếp lại nội thất khi anh ấy đi ra ngoài về muộn, chỉ để xem anh ấy sẽ bị vấp ngã hoặc là va vào thứ gì đó khi anh ấy quay về.
Tôi mỉm cười với điều ấy. Denise sẽ cố gắng bất cứ thứ gì để quấy rầy Hunter. “Khi mà cậu bị mù, bóng tối sẽ trở thành bạn của cậu, người bầu bạn duy nhất của cậu. Cậu học cách tin tưởng vào trí nhớ và các giác quan khác của cậu.”
Denise gật đầu. “Thỉnh thoảng mình nghĩ là cậu hiểu Hunter rõ hơn cả mình. Và cậu thậm chí là chẳng biết anh ấy.”
Tôi cắn chặt môi.
Tôi nghĩ là tôi biết anh ấy rõ hơn bất cứ ai.
“Mình xin lỗi, Alice.” Cô ấy nói sau khi hít vào thật sâu. “Mình biết là cậu lo lắng cho mình. Nhưng thực đấy… hãy tin mình lần này. Arthur thật tuyệt với. Có lẽ ngày nào đó… bốn chúng mình có thể có một buổi hẹn hò kép.”
“Bốn bọn mình á?”
Cô ấy nhún vai. “Khi cậu cuối cùng cũng quyết định ném cho Chaise một khúc xương và đưa cho cậu ấy một cái hẹn cậu ấy xứng đáng kể tứ cái đêm cậu ấy giải cứu cậu.”
Tôi mỉm cười yếu ớt với cô. Nhưng trong lòng mình, những gì tôi thực sự muốn nói là, Mình không nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra vào bất cứ lúc nào đâu. Ông anh họ nóng bỏng thất thường của cậu vẫn đang làm xáo trộn tâm trí mình kể từ ngày mình mình lần đầu tiên va vào anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.