Không Đôi Cánh Và Đẹp (Wingless and Beautiful)

Chương 8:




Người dịch: June
Tôi thấy mình tê liệt, não tôi từ chối hoạt động, đầu gối tôi có vẻ như không đỡ nổi sức nặng của tôi được nữa. Đại sảnh đã đầy tiếng ồn ào với tiếng người cười nói trở lại, la hét và hát hò. Nhưng tôi không nghe thấy gì, không nhìn thấy được gì trước mặt mình. Thế giới dường như trở nên mờ ảo và mọi thứ dường như chuyển động trong một vận động chậm rãi, tôi thấy như mình đang ở trong một bộ phim bi kịch. Và điều khác biệt duy nhất giữa một cảnh phim thất tình với thực tại của tôi ấy là nhạc nền của phim.
Tôi bước đi một cách mù quáng về phía phòng vệ sinh nữ và khóa mình trong một buồng ở đấy.
Anh ấy đã quay lại. Anh ấy hoàn toàn ổn!
Tôi cảm thấy yếu ớt khi niềm vui, nỗi buồn và sự khuây khỏa bao trùm lấy tôi cùng một lúc. Tôi lặng lẽ để những giọt nước mắt tuôn rơi, những giọt nước mắt tôi đã kiềm chế kể từ lúc tôi lại được nhìn thấy khuôn mặt anh.
Hunter đã làm được. Đợt điều trị của anh ấy đã thành công. Anh ấy đã toàn thiện trở lại. Anh ấy không cần phải cảm thấy mình không làm được gì và vô dụng nữa. Anh có thể trở lại là chính mình, sống một cuộc sống bình thường và tận hưởng những điều tốt đẹp nhất mà cuộc sống ban tặng cho anh.
Anh ấy đã nhìn vào mắt tôi và nhìn vào gương mặt tôi. Tôi cắn môi khi buồn bã nhận ra rằng anh ấy nhìn thẳng xuyên qua người tôi. Như là tôi… vô hình. Thật mỉa mai làm sao rằng tôi đã luôn luôn muốn mình là kẻ vô hình kể từ khi tôi trở lại trường học. Nhưng bây giờ tôi lại muốn Hunter nhìn vào tôi… và nhìn thấy tôi theo cách anh đấy đã nhìn như khi anh bị mù.
Tôi đã chờ đợi khoảng khắc này suốt 548 ngày qua. Mỗi đêm, tôi sẽ tưởng tượng ra cảnh ném mình vào vòng tay anh và ôm anh thật chặt. Tôi đã nghĩ về việc ấy sẽ diễn ra như thế nào khi anh cuối cùng nói anh yêu tôi… và tôi sẽ nói tôi cũng yêu anh.
Nhưng bây giờ anh ấy đang ở đây… lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy khuôn mặt tôi, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy trông tôi ra sao… và anh ấy thậm chí dường như không nhận ra tôi.
Có lẽ anh ấy đã không nhận ra. Có lẽ do anh ấy đã không chạm vào khuôn mặt tôi. Khi anh ấy bị mù, anh đã chạm lên những vết sẹo của tôi, và cố gắng ghi nhớ hình dáng khuôn mặt tôi. Anh ấy sẽ không biết tôi nhìn như thế nào cho tới khi anh chạm vào tôi. Có lẽ là tôi đã sai. Có lẽ anh ấy cuối cùng sẽ nhận ra tôi là ai và mọi thứ sẽ quay lại như chúng đã từng… theo cái cách mà tôi đã hình dung rằng chúng sẽ như thế.
Khi tôi ra khỏi phòng vệ sinh nữ, đại sảnh không còn ai. Tôi quyết định trốn đi thật nhanh và đi về nhà. Tôi không thể đối diện với Chaise và Denise. Họ sẽ hỏi tôi những câu hỏi như là tại sao tôi lại khóc. Và tôi không thể trả lời được. Vẫn chưa. Tôi đã đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Nhưng bây giờ, tôi thấy như khoảnh khắc ấy làm trái tim tôi tan vỡ nhiều hơn lần Hunter rời đi.
Tôi giữ chiếc vòng cổ của Hunter trong tay mình. Em tin anh. Em tin vào chúng ta.
Tôi gọi cho cô Bailey và nói với cô ấy tối nay tôi không thể đi làm, tôi cảm thấy không được khỏe. Nó không phải là một lời nói dối. Tôi không bị ốm, nhưng tôi cũng chẳng thấy khỏe mạnh. Khi tôi về tới nhà, tôi đi thẳng lên phòng ngủ và cuộn tròn lại dưới tấm chăn.
Tôi nhớ lại những lời anh đã nói với tôi, những lời hứa anh ấy đã nói, những điều đã khiến tôi mạnh mẽ và giữ vững tôi trong suốt 1 năm rưỡi qua.
“Em có mùi như những trái dâu. Giờ đây hương thơm này của em đã khắc sâu trong trí nhớ của anh. Anh sẽ nhận ra em ở bất cứ đâu.”
“Anh thấy em… Thiên thần. Và với anh em thật xinh đẹp.”
“Bởi vì em… anh muốn được nhìn thấy trở lại. Anh muốn chăm sóc cho em. Anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, nhiều như anh yêu tiếng em cười. Anh muốn xây dựng một tương lai với em… nơi mà anh có thể bảo vệ em, nơi mà anh hoàn toàn là chính mình, có đủ khả năng để xua đi những cơn ác mộng của em.”
Lần đầu tiên kể từ thời điểm Hunter rời đi, tôi không cảm thấy muốn viết vào cuốn nhật ký của mình chút nào nữa. Hunter đã nói tôi hãy viết lên đó mỗi ngày cho tới khi chúng tôi gặp lại nhau. Ồ, hôm nay chúng tôi đã gặp lại nhau. Và hôm nay… tôi thấy tồi tệ y như cái ngày anh ấy rời đi. Thậm chí là còn tệ hơn thế.
Tôi ngủ thiếp đi trong mấy tiếng. Tôi thức dậy bởi tiếng chuông từ di động của mình. Tôi có hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ cả Denise và Chaise.
Điện thoại lại đổ chuông. Lần này tôi nhấc máy trả lời. Đấy là Chaise.
“Cậu ở đâu thế?” Giọng cậu ấy không hài lòng lắm. “Cậu khiến cho mình lo lắng suốt buổi chiều.”
Trái tim tôi ấm lại bởi suy nghĩ Chaise thực lòng lo lắng cho mình, rằng cậu ấy có thể nhìn thấy tôi ngay từ đầu. Giờ tôi cũng quan tâm tới cậu ấy. Cậu ấy là một người bạn thân thiết. Tôi thích gọi cậu ấy là Thiên thần hộ mệnh của mình. Nhưng giờ đây tôi biết rằng mình sẽ không thể mở rộng trái tim để yêu cậu. Cậu ấy không phải là… Hunter.
“Bỗng nhiên mình bị đau đầu. Mình về nhà rồi.” Tôi trả lời.
“Ở yên đó. Mình đến đây.”
Cậu ấy cúp máy. Tôi không cố gắng ra khỏi giường. Điện thoại lại kêu. Lần này là Denise.
“Cậu ở đâu thế.”
“Ở nhà.”
“Cậu bỏ học à?”
“Mình bị đau đầu.” Tôi lại nói dối.
“Chết! Ở nguyên đó. Mình sẽ tới đó sau một lát thôi.”
Cô ấy định gác máy thì tôi nói. “Denise?”
“Ừ?”
Tôi hít mạnh vào. “Anh họ cậu ấy? Tên anh ấy là gì?”
Tôi lo lắng chờ đợi câu trả lời của cô ấy. Sau một lúc tưởng như dài vô tận, cô ấy trả lời. “Hunter. Hunter Vaughn. Giờ thì, đợi mình nhé.”
Sau vài phút, chuông cửa nhà tôi đổ chuông. Tôi cuối cùng cũng ra khỏi giường để đi ra cửa. Tôi mở cửa và vào phút Chaise nhìn thấy tôi, cậu ấy kéo tôi vào vòng tay cậu và ôm tôi thật chặt.
Tôi nhắm mắt lại và để mặc cậu ấy ôm mình. Tôi biết thế là sai rồi, nhưng tôi thấy mình cạn kiệt… và tan vỡ. Và tôi cần ấy đó an ủi mình… mạnh mẽ giùm cho tôi. Tôi có thể không bao giờ đáp lại những tình cảm của Chaise nhưng ngay lúc này… tôi cần cậu ấy. Tôi cần ai đó nắm giữ tôi và vực tôi dậy… bởi vì tôi cảm thấy toàn bộ con người mình dường như bị vỡ tan thành hàng triệu mảnh. Người duy nhất giữ cho tôi mạnh mẽ trong một năm rưỡi qua không thể nhìn thấy tôi… không thể nhớ tôi… thậm chí là không thể nhận ra tôi.
Chaise tựa cằm mình gần đầu tôi và cậu ấy giữ vòng tay mình bao quanh tôi. Chúng tôi đứng ở hiên nhà trong vài phút, với tôi khóa chặt trong cái ôm của Chaise, cố gắng kiềm chế không khóc, không thổn thức.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy âm thanh của tiếng đóng cửa xe. Chaise và tôi quay ra nhìn lại đằng sau cậu ấy. Tôi thấy Denise tiến lại gần chúng tôi. Chiếc xe đằng sau cậu lái đi, động cơ của nó gây ra một tiếng ồn lớn, gầm lên giận dữ và sau vài giây tôi nghe thấy tiếng rít của lốp xe. Thậm chí là Denise phải chạy lại phía những con đường để kiểm tra xem nếu mọi thứ vẫn ổn. Cô ấy lắc đầu và lẩm bẩm, “Thật là ngu ngốc mà!”
Tôi đẩy ngưởi ra khỏi Chaise. Cậu ấy miễn cưỡng bỏ tôi ra.
“Ai thế?” Chaise hỏi Denise.
“Tên anh họ đểu cáng của mình.” Denise trả lời với giọng tức tối.
“Hunter Vaughn.” Chaise nói.
“Duy nhất có người ấy thôi.” Denise nói mỉa mai.
Người dịch: June
“Cậu vừa cãi cọ hay là gì đó à?” Chaise hỏi. “Anh ta có vẻ như muốn đâm chiếc xe của anh ta vào gốc cây ấy.”
Denise lắc đầu. “Bọn này thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau theo bất cứ cách nào. Thỉnh thoảng chỉ là anh ta thật đểu cáng. À thì, anh ta có vẻ như luôn luôn cáu giận. Anh ta ruồng rẫy chính mình, mắc vào mấy vụ đánh nhau. Và với tình trạng của anh ta… anh ta lẽ ra phải thật cẩn thận chứ.”
“Tình trạng?” Chaise lặp lại khi tất cả chúng tôi đi vào nhà.
Tôi đóng cửa lại phía sau mình. Tôi không phải đợi tới khi Denise trả lời mới hiểu. Tôi biết ý cố ấy là gì khi nói tới tình trạng của Hunter. Anh ấy mới chỉ cấy ghép mô mắt thành công. Anh ấy nên cẩn thận với đôi mắt mình vì chỉ cần tổn thương nhẹ ở đầu thôi cũng có thể khiến cho anh ấy lại mất đi thị lực.
“Hunter đã gặp tai nạn ô tô khiến cho cô mình qua đời, là mẹ của anh ấy.” Denise nói. “Tai nạn ấy… khiến anh ấy bị mù.”
Chaise mở to mắt. “Bị mù á? Mình thấy trông anh ta không phải đang bị mù.”
Denise gật đầu. “Anh ấy đã bị thế. Hơn một năm trước. Anh ấy đã ở trong một cơ sở từ thiện ở đây, không muốn sống với bất cứ ai trong số bọn mình. Không ngay cả khi mình đi du học ở London. Nhưng một ngày, anh ta chỉ đơn giản là nói với bố anh ấy là anh đã sẵn sàng cho cơ hội ghép mắt. Bố anh ấy ngay lập tức nắm lấy cơ hôi khi có người hiến tặng và đảm bảo rằng anh được điều trị bởi những bác sỹ giỏi nhất, với những phương tiện tốt nhất trên thế giới. Gia đình anh ấy có lẽ giầu hơn bọn mình gấp nhiều lần. Khi anh ấy hoàn toàn được chữa trị, anh đã quay lại thị trấn, nói rằng anh muốn ở đây cho tới khi học lên đại học.” Denise thở dài. “Trước đây mình có hơi quý anh ấy, chỉ là bọn mình không hợp nhau lắm. Anh ấy quá… hoàn hảo. Thông mình. Tài năng. Ưa nhìn. Anh ấy quả là may mắn.”
“Nhưng mà anh ấy đã mất đi người mẹ và thị lực của mình.” Tôi nói với họ rồi lắc đầu. “Cậu thì vẫn còn cả hai. Cậu lẽ ra phải nhận ra rằng cậu may mắn hơn anh ấy nhiều.”
Denise nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Rồi tôi thấy sự bối rối và có lỗi tràn qua gương mặt cô ấy. Cô ấy gật đầu. “Cậu nói đúng. Chắc là phải rất khó khăn với anh ấy.”
“Nó là như thế đấy!” Tôi ngắt lời cô ấy. Tôi không ngăn được mình. Tôi chỉ là không cần phải phán đoán về những cảm nhận của Hunter. Tôi biết chúng! Tôi biết rằng đã chật vật thế nào với anh ấy và cách tồn tại duy nhất của anh là làm chủ chính mình và tránh xa mọi điều. Nó đã là địa ngục với anh khi mất đi những điều quan trọng nhất trong cuộc đời.
Chaise nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. “Cậu ổn chứ, cưng?”
Tôi lắc chính mình để quay lại hiện tại. Denise nhìn tôi vẻ kỳ cục, như là cô ấy không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã quá gay gắt với cô ấy và cô ấy đâu có biết rằng tôi biết Hunter từ trước khi anh ấy trải qua ca mổ của anh.
“Mình xin lỗi. Chắc tại do cơn đau đầu.” Tôi lại nói dối. Tôi ngồi xuống trường kỷ và Chaise ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Cậu chắc là cậu ổn chứ?” Denise hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Cậu chắc phải thấy đói rồi.” Denise nói. “Giờ đã gần tới giờ ăn tối.”
“Sao bọn mình không gọi pizza và tất cả chúng ta sẽ cùng nhau làm bài tập về nhà nhỉ?” Chaise hỏi.
Denise nhún vai. “Nghe có vẻ là một ý hay. Mình không thể về nhà với bữa tối cùng gia đình được. Chắc chắn là bố mẹ mình sẽ lại trút xuống Đức Vua Hunter những lời động viên cho ngày đầu tiên quay lại trường học. Mặc dù trên thực tế, anh ta đã đuổi kịp chương trình học mà anh ấy đã bỏ lỡ trong suốt thời gian xảy ra tai nạn.”
“Thế nghĩa là anh ta sẽ không tốt nghiệp cùng bọn mình à?” Chaise hỏi.
“Ồ, anh ta sẽ làm được. Sau ca mổ của anh ấy, anh đã học ở nhà rất nhiều để bù lại khoảng thời gian anh ấy đã mất. Và anh ấy đã tham gia những lớp học đặc biệt và đẩy nhanh những bài kiểm tra, giờ thì anh ấy có thể tốt nghiệp vào năm nay.” Denise trả lời.
“Họ đâu thể làm thế, đúng không?” Chaise hỏi.
“Mình chắc chắn là họ có thể tạo ra một ngoại lệ.” Tôi nói. “Nếu ai đó thông minh một cách khác thường tới mức trí não của anh ta chỉ cần dốc sức là có thể đạt được mức học gấp hai hoặc gấp ba lần những người bình thường đạt được.”
Denise nhìn chằm chằm vào tôi một lúc và rồi cô ấy gật đầu. “Và Hunter thì lại thông minh một cách khác thường.”
Chaise nhướn một bên mày lên. “Thật á?”
Denise gật đầu. “Ừ. Anh ta thông minh như là Einstein ấy!” Tôi nghĩ là lần này tôi nghe thấy sự tự hào trong giọng cô ấy. Rồi cô ấy thở dài. “Mình đoán đó là lý do vì sao mình không thích anh ấy. Bởi vì cho dù mình hoàn thành tốt bài kiểm tra của mình bao nhiêu lần, bố mẹ mình vẫn sẽ cứ dương đuốc lên cho người cháu trai của họ… kẻ đã chính thức vượt qua kỳ kiểm tra IQ với chỉ số của một thiên tài. Họ đã rất tự hào về anh ấy, họ đôi khi còn quên là mình mới là con của họ.”
“Thật chứ? Thật không may!” Chaise nghe như là cậu ấy không tin vào những gì Denise nói và cậu ấy cũng có vẻ như là người thứ hai ở đây càng ngày càng không ưa gì Hunter.
“Yep! Thiên tài và nóng bỏng! Đúng là một sự kết hợp hiếm hoi.” Denise nói, đảo tròn hai mắt.
“Có lẽ cậu chỉ là thấy thất vọng vì cậu không thể hẹn hò với anh ta do anh ta là anh họ cậu.” Chaise nói với Denise với nụ cười trêu chọc xếch tới mang tai.
Cô ấy với lấy một cái gối và ném nó vào cậu. “Đồ hư hỏng!” Cô ấy lẩm bẩm dưới hơi thở và Chaise cười rộ lên.
“Việc ghép mắt của anh ấy… thế nào rồi?” Tôi hỏi, cố gắng cho nghe sao có vẻ bình thường.
“Nó đã thành công. Nhưng anh ấy phải rất cẩn thận với nó. Mặc dù những ca ghép mắt có thể tồn tại trong một thời gian rất dài, hiển nhiên, nó không phải là mãi mãi. Anh ấy có lẽ cần phải có một lần ghép mắt khác nữa khi lần này hết tác dụng.”
Tôi gật đầu yếu ớt, nhưng có gì đó trong tôi rạn vỡ. Tôi lại không thể ngăn mình cảm thấy buồn cho Hunter. Nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc nữa. 10 hay là 20 năm… với một chàng trai như anh ấy có thể tạo ra những biến đổi to lớn… những năm tháng huy hoàng. Tôi nhớ tới lá thư của anh và cách anh đã nói với tôi rằng anh quyết định vượt qua đợt điều trị là bởi vì… bởi vì anh ấy muốn nhìn thấy tôi, anh ấy muốn có thể bảo vệ được tôi. Những ký ức ấy dày vò trái tim tôi. Tôi mong muốn cồn cào anh nhận ra tôi là ai và nói với tôi rằng anh có ý như thế trong từng lời anh ấy hứa với tôi, cho dù là giờ đây anh đã hoàn toàn bình phục và hoàn hảo.
Bọn tôi làm xong bài tập về nhà của mình lúc 10 giờ tối. Meredith lại đang ở ngoài thị trấn. Và mặc dù ban đầu tôi đã muốn được ở một mình, nhưng tôi thấy biết ơn khi Denise và Chaise quyết định ở lại với tôi tối nay.
“Mình phải gọi Hunter tới đón mình thôi.” Denise nói.
“Không cần đâu.” Chaise đáp lời. “Mình sẽ cho cậu đi nhờ.”
Tôi mỉm cười khi thấy cậu ấy nói thế. Bây giờ Denise và Chaise dường như thân thiện với nhau hơn. Chắc chắn là họ vẫn hay trêu chọc nhau, nhưng ít ra họ không còn công kích nhau nữa và bây giờ họ đã biết cách hợp tác với nhau.
Các cậu ấy thu dọn đồ đạc và đi ra cửa.
“Chúc cậu ngủ ngon và nhớ nghỉ ngơi nhé.” Denise nói, cúi người về phía trước và hôn lên má tôi. Rồi cô ấy bước ra ngoài, để lại Chaise với tôi một lúc với nhau.
“Cậu chắc là cậu sẽ ổn khi ở nhà một mình chứ?” Chaise hỏi.
Tôi gật đầu.
“Nếu có việc gì xảy ra, hãy gọi cho mình trước khi gọi 911 nhé?” Cậu ấy trêu chọc.
Tôi cười khúc khích. “Cậu diễn vai Thiên thần hộ mệnh quá tốt rồi. Cảm ơn cậu. Nhưng đừng lo lắng quá, mình sẽ ổn thôi.”
“Chúc ngủ ngon.” Cậu ấy nói. Rồi cậu ấy cúi người tới trước và hôn lên đỉnh đầu tôi. “Hãy mơ những giấc mơ đẹp.”
“Cậu cũng thế.”
Người dịch: June
Ngày hôm sau, tôi thấy mình tỉnh táo hơn nhiều khi bước đi trên hành lang. Khi mà thủ tục bình thường hàng ngày của tôi bao gồm lách người tránh khỏi những cái chân muốn ngáng tôi ngã dúi mặt xuống sàn nhà và lờ đi những lời rì rầm cạnh khóe và khinh bỉ suốt đường đi, hôm nay trong tâm chí tôi còn có một điều khác nữa, tôi đang tìm kiếm Hunter.
Tôi không nhìn thấy anh ấy sáng nay. Chúng tôi không có chung tiết học nào. Và tôi không biết mình nên thấy biết ơn hay là buồn vì điều đó. Tới giờ ăn trưa, tôi xếp hàng một mình để lấy thức ăn ở căng tin. Denise và Chaise vẫn chưa thấy tới.
Tôi nhận thấy Nữ hoàng Ong Chelsea và Candy ngớ ngẩn đã xếp hàng phía trước mình.
“Mình không thể hiểu được tại sao Chaise lại dính vào cô ta!” Chelsea nói.
“Thôi nào! Chả phải cậu ta bị mù hay sao? Cô ta là một con quái vật!” Candy tiếp lời.
Tôi chẳng cần phải phỏng đoán, rằng “cô ta” ở những lời tuyên bố ấy, thực tế đang ám chỉ tới “tôi”. Tôi tự hỏi nếu họ nhận ra tôi đang đứng ngay đằng sau họ. Có khi họ biết thế, nhưng họ không thèm để tâm. Tôi bước lùi lại vài bước để gia tăng khoảng cách giữa tôi và họ. Tôi thực sự không muốn phải nghe những gì họ đang nói về tôi. Tôi chỉ muốn ăn bữa trưa của mình mà tôi thì thấy hơi đói rồi. Tôi chẳng muốn mất đi khẩu vị vào lúc này.
Khi tôi lùi lại một bước nữa, tôi va vào trong một thứ gì đó cứng rắn và vững chắc phía sau tôi. Tôi quay người lại và thấy Hunter đang nhìn chằm chằm xuống tôi với một cái nhíu mày trên mặt. Anh ấy nhìn như thể anh thấy thật sự khó chịu khi phải có một chút nào đó liên hệ với tôi về mặt thể xác theo đúng nghĩa đen.
“Em định cứ va chạm vào tôi mỗi ngày còn lại trong suốt toàn bộ năm học hả?” Anh ấy hỏi với biểu cảm chán nản trên mặt. “Hãy nói cho tôi biết kế hoạch rồi tôi sẽ chuẩn bị cho nó.”
“Em… em xin lỗi.” Tôi nói giọng yếu ớt.
Anh ấy quay người khỏi tôi và xúc cho mình một ít khoai tây nghiền. Tôi bị đóng băng tại chỗ, không thể khiến bản thân di chuyển được. Tôi chỉ đứng ở đó và nhìn chằm chằm vào anh với biểu cảm sững sờ trên mặt. Khi anh ấy quay lại về phía tôi, anh thấy tôi đã không hề nhúc nhích. Anh nhướn một bên mày lên với tôi và rồi như thể nhận ra tôi sẽ không sớm di chuyển, anh bước qua tôi và không bao giờ nhìn lại đằng sau.
Tôi nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở trước mặt mình, bây giờ thì thực sự không còn tìm ra thứ gì hứng thú để ăn nữa. Tôi đã hoàn toàn đánh mất khẩu vị của mình.
“Ê này.” Một đứa con trai bên cạnh tôi nói. “Cậu đang chắn hàng đấy.”
Tôi xin lỗi và lấy một hộp sữa từ khay của mình rồi trả tiền cho nó ở quầy thanh toán. Tôi bước tới chiếc bàn quen thuộc của chúng tôi. Tôi nhìn thấy Hunter ở giữa căng tin, nơi mà tất cả những đứa con trai và con gái nổi tiếng trong trường hay ngồi. Trái tim tôi nặng trĩu. Tôi tự hỏi có phải anh ấy thực sự như thế này không trước khi anh ấy mất đi thị lực. Anh ấy trông như thể anh thuộc về chỗ ấy, hội nhóm của những kẻ thành thị được ân sủng, những đứa trẻ hư giàu có và những kẻ hay bắt nạt trong trường học.
Tôi uống chỗ sữa của mình và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tôi nhớ lại lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Anh ấy đối xử với tôi như thể tôi là công chúa cho dù anh ấy đang bị mù. Đấy là một trong những lần hạnh phúc nhất đời tôi kể từ ngày tôi mất đi gia đình mình. Anh ấy khiến cho tôi cảm thấy tôi phù hợp với anh, rằng anh sẽ luôn đứng bên cạnh tôi. Thậm chí khi anh ấy bị mù, anh nhìn thấy những điều ẩn sâu bên trong con người tôi, nói ra tâm hồn tôi… chạm vào trái tim tôi. Nhưng bây giờ…
Em định cứ va chạm vào tôi mỗi ngày còn lại trong suốt toàn bộ năm học hả? Hãy nói cho tôi biết kế hoạch rồi tôi sẽ chuẩn bị cho nó.
Điều ấy gần như là anh ấy đang nói, Chết tiệt, hãy tránh ra xa khỏi tôi.
Sao anh có thể nói thế với tôi khi mà trước khi rời đi, anh đã nói. Anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, nhiều như anh yêu tiếng cười của em… anh muốn xây dựng một tương lai với em… nơi anh có thể bảo vệ em, nơi anh hoàn toàn là chính mình, có đủ khả năng để xua đuổi đi những cơn ác mộng của em”?
Giờ đây, anh ấy nhìn vào tôi như những kẻ khác… giống như nhìn vào đồ sâu bọ… giống như chỉ nhìn thoáng qua tôi cũng làm cho máu anh ấy sôi lên… giống như là anh ấy ghét tôi. Sao anh có thể làm thế khi mà anh ấy đã nói anh muốn nhìn thấy gương mặt của thiên thần của anh, rằng anh muốn nhìn thấy cái cách tôi nhìn anh?
Sao mọi thứ lại có thể đảo lộn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài như thế này? Với hơn một năm trời… tôi có tình yêu của chúng tôi làm nơi nương tựa. Tôi cũng có những hy vọng về sự trở lại của anh ấy để trụ vững. Rằng chẳng là vấn đề với những gì những đứa trẻ khác trong trường học nói hoặc làm với tôi. Bởi vì tình yêu của Hunter đủ cho tôi tiếp bước và sống mỗi ngày với nụ cười. Nhưng bây giờ… tôi nhận được gì đây?
Những giọt nước mắt lăn dài xuống má tôi và tôi gạt chúng đi trước khi có ai đó có thể nhận ra. Tôi nhấm nháp sữa của mình. Chỉ tới khi ai đó đẩy một chiếc khay với một quả táo trên nó lên trước mặt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm lên và thấy Chaise ngồi xuống chiếc ghế còn trống bên cạnh mình.
“Sữa thôi chưa đủ.” Cậu ấy nói. Cậu đặt cái khay của cậu lên bàn. “Cậu bị đau đầu mới chỉ hôm qua thôi. Mình không muốn cậu bị ốm.”
Tôi mỉm cười ân cần với cậu ấy. “Cậu thực sự tạo nên một Thiên thần hộ mệnh tuyệt vời.” Tôi trêu cậu.
“Đấy, mình là thế!” Cậu ấy nói cộc lốc. “Thật là không may, mình thà được gọi là bạn trai của cậu còn hơn.”
Tôi thở dài. Lại thế rồi. “Chaise…” Tôi bắt đầu nói.
“Mình biết!” Cậu ẩy thở ra thất vọng. “Cậu không thể, đúng chứ?”
Tôi gật đầu.
“Alice… tại sao không? Tại mình ư? Có điều gì đó không được với mình, cậu không thể thích mình ư?”
“Mình thích cậu.” Tôi nói. “Chỉ là không…”
“Không thích mình, giống cái cách mình thích cậu.” Cậu ấy kết thúc lời tôi, lại thở ra nặng nề.
Tôi cắn môi. Chúa biết là Chaise có thể trở lên đáng yêu như thế nào. Cậu ấy thực sự đẹp trai, giống như người mẫu bước ra từ những trang bìa của một tờ tạp chí, cậu ấy ngọt ngào, cậu ấy vui tính và khi cậu ấy muốn điều gì đó, cậu sẽ hành động để có được nó… khi cậu ấy quan tâm tới điều gì, cậu ấy sẽ làm tất cả để bảo vệ điều ấy. Tôi lẽ ra nên yêu cậu. Nhưng tôi không thể. Tôi đã yêu người khác, và nhớ lại nỗi đau tan vỡ trong lồng ngực, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu người ấy.
“Chaise… cậu quá tốt đối với mình.” Tôi nói. “Cho dù là trông mình như thế, vậu vẫn thích mình. Nhưng… mình không thể.”
Cậu ấy nhướn một bên mày lên. Rồi mắt cậu ấy nhìn xuống ngực tôi, nơi có chiếc vòng cổ.
“Có ai đó khác phải không?” Cậu ấy hỏi.
Tôi không muốn làm cậu ấy tổn thương, nhưng tôi cũng muốn thành thực với cậu. Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Anh ta đang ở đâu?”
Khoảng 20 mét đằng sau chúng ta.
Tôi muốn kể với cậu ấy. Nhưng tôi không biết phải nói làm sao. Tôi thậm chí không biết nếu như Hunter vẫn còn là con người như trước kia khi mà anh ấy còn bị mù. Khi tôi nghe thấy tiếng cười đến từ chiếc bàn nơi Hunter đang ngồi… tôi nhận ra rằng anh ấy thuộc về nơi ấy. Với những người bị anh mê hoặc. Sau tất cả, anh ấy đã là cậu bé vàng trước khi mất đi thị giác. Và giờ thì anh ấy không còn bị mù nữa, thế nên thật là dễ dàng để quay lại những thói quen cũ, có lẽ chàng trai - người đã yêu tôi - giờ thực sự không bao giờ quay trở lại. Bởi vì người con trai nhìn vào tôi với vẻ chán ghét lúc vừa rồi… đấy không phải là Hunter của tôi. Họ trông giống nhau, nhưng Hunter của tôi đủ kiên cường để đấu tranh cho tôi, và sẽ nhìn thấy rằng có gì đó trong tôi xứng đáng để yêu thương.
“Anh ấy… đã đi xa rồi.” Tôi trả lời giọng yếu ớt.
Người dịch: June
Chaise nhìn chăm chú vào tôi một lúc và rồi thì thầm, “Vậy thì bé cưng à… hãy để anh ta ra khỏi trái tim cậu, để mình có thể bước vào.” Cậu ấu nói giọng dữ dội.
Khi ấy tôi thấy chạnh lòng vì Chaise. Tôi ước gì mọi thứ có thể dễ dàng như thế. Tôi ước gì trái tim tôi có một cái công tắc để tôi có thể ấn nút tắt với một chàng trai và bật lên cho một chàng trai khác.
Tôi với tới bàn tay Chaise và siết chặt. “Mình xin lỗi, Chaise.” Nước mắt bắt đầu dâng đầy trong đôi mắt tôi. Tôi không muốn khóc, nhưng kể từ khi Hunter trở lại, tôi trở lên dễ xúc động. Tôi lại có quá nhiều nỗi giận dữ và thất vọng kìm nén, khi tôi đã nghĩ là mình có thể kiểm soát những cảm xúc của chính mình kể từ ngày tôi gặp gỡ Hunter.
Chaise thở dài và kéo tay cậu ấy ra. “Này!” Cậu ấy nói giọng dịu dàng. Cậu khum lấy khuôn mặt tôi giữa đôi tay cậu. “Đừng khóc, bé cưng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Cho tới khi nào cậu còn để mình quan tâm và yêu cậu… cho dù là như một người bạn, thế cũng đủ tốt rồi. Ai mà biết được chứ? Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ thức dậy và nhận ra rằng… cậu đã yêu mình mất rồi.” Cậu ấy cười toe tự mãn. “Dù sao thì, nó không giống như là bạn trai cũ của cậu đang ở quanh đây để khiến cho cậu cảm thấy khác đi.”
Tôi cắn môi. Nếu như mà cậu biết được.
Tôi thở dài. “Cậu nói cứ như là cậu đang hy vọng có một phép lạ.”
Chaise cười với tôi chua chát. “Khi phép màu đến với cậu, cậu lại không tin vào nó chút nào.” Cậu ấy nói. “Mình tin vào chúng… như thể cuộc sống của mình phụ thuộc vào chúng.”
“Chaise…” Tôi thì thầm. Tôi thực sự không biết nói gì cả. Tôi thấy có lỗi và buồn rầu. Nhưng tôi không thể nói dối cậu ấy. Tôi không thể ép buộc bản thân mình yêu cậu. Tôi thậm chí không thể ép bản thân quên được Hunter.
Chúng tôi nghe thấy tiếng cười to hơn từ chỗ trung tâm nơi mà tôi biết Hunter đang ngồi với phần còn lại của “những con người tuyệt đẹp”. Nhưng một lúc ngắn ngủi sau, bọn tôi nghe thấy một tiếng xô đẩy. Chúng tôi quay người lại và nhận ra âm thanh ấy là gì. Mọi người đều bất động… thậm chí tôi cảm thấy thời gian cũng ngừng trôi. Thứ duy nhất chuyển động ấy là Hunter và Don Winston.
Hunter nắm lấy cổ áo Don, anh ấy vung cánh tay lên và đấm vào cằm Don. Rồi sau đó anh ấy đẩy hắn vào chiếc bàn.
Hunter quay người và bỏ đi không nói một lời. Mọi người đều bị sốc, mọi người đều thấy sợ hãi. Họ hy vọng là Don sẽ đánh trả lại, nhưng cậu ta chỉ nhìn vào Hunter như thể cậu ta không biết điều gì vừa xảy ra.
Hunter có một cái nhìn hung dữ ở trên mặt. Anh ấy nhìn trừng trừng về hướng tôi và mắt chúng tôi gặp nhau. Anh nhướn một bên mày lên rồi bỏ đi, nhè nhẹ lắc đầu. Rồi anh ấy đẩy cánh cửa căng tin mở ra với một lực mạnh mẽ.
Thế giới chuyển động trở lại khi anh ấy ra khỏi tầm nhìn. Mọi người đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Nhiều đứa trẻ tới bên cạnh Don để hỏi cậu ta xem cậu ta có ổn không.
Tôi quay người đi khỏi bọn họ. Don chắc phải nói gì đó ngu ngốc, thứ mà hắn không biết là sẽ thật ghê tởm khi nói ra. Hunter đã là người rất khôn ngoan, một anh chàng có đầu óc. Thời gian anh bị mù đã dạy anh ấy rằng cần suy nghĩ trước khi hành động. Don chắc đã làm gì đó khiêu khích anh ấy.
“Mình không thể nói rằng Winton không xứng đáng bị thế.” Chaise nói, lắc đầu. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. “Tuy vậy anh họ của Denise có vẻ như là một quả pháo, lúc nào cũng dễ bùng nổ. Còn tệ hơn cả cô ấy.”
“Dù sao đi nữa thì Denise đang ở đâu ấy nhỉ?” Tôi hỏi, cố gắng thay đổi đề tài. “Dạo gần đây cậu ấy có vẻ quá bận rộn tới mức không thể ăn trưa.”
Chaise hất đầu cậu ấy về bên phải. “Cậu hãy tự hỏi cô ấy đi.”
Bỗng nhiên, Denise ngồi xuống trước mặt chúng tôi, đặt khay của cậu ấy lên bàn. Mặt của cô ấy đỏ ửng lên.
“Mọi thứ ổn cả chứ?” Chaise hỏi cậu ấy.
Denise lắc đầu. “Hunter thỉnh thoảng bị mất kiểm soát.”
“Chúng ta có thể nói thế.” Chaise nói. Có vẻ như cậu ấy không quan tâm tới.
“Mình chỉ không biết tại sao anh ta lại bùng nổ lên như thế. Trước khi tai nạn xảy ra, anh ấy chỉ là hay chơi bời… thậm chí là kiêu ngạo. Khi anh ấy mất mẹ và thị lực của mình, anh đã giận dữ với cả thế giới. Mình hiểu điều đó. Nhưng bây giờ anh ấy đã có thể nhìn trở lại… mình nghĩ là anh ấy sẽ quay lại cái vẻ bảnh bao, kẻ ranh mãnh mình đã từng biết. Mình thậm chí là chuẩn bị để đối phó với điều đó nữa. Nhưng không phải thế này… trầm lặng, ủ ê, gây ra những rắc rối không thể chịu đựng được đến cúng với anh ta.
“Có lẽ là anh ta vẫn đang đối phó với việc quay lại trường học.” Chaise phỏng đoán.
“Mình hy vọng thế. Mình không muốn lúc nào cũng phải lo lắng về anh ấy. Nhưng mình không ngừng được.”
Tôi cũng không ngừng được. Đây không phải là Hunter tôi từng biết. Thậm chí ngay cả khi anh ấy bị mù và tức giận với cả thế giới, anh ấy cũng không như thế này. Anh ấy sẽ không cần thiết phải bắt đầu những trận đánh nhau… đặc biệt không khi mà anh đang ở trong trường học, với đầy những nội quy, quy củ phải tuân theo và những giáo viên cần được tôn trọng. Anh ấy thông minh hơn thế.
Tôi nói với Chaise và Denise rằng tôi sẽ rời đi trước. Tôi còn phải ghé qua tủ đề đồ của mình và lớp học của tôi sắp bắt đầu trong vài phút nữa.
Đại sảnh vẫn gần như không có ai khi tôi tới đó. Hầu hết bọn trẻ chắc là vẫn ở căng tin, ăn trưa và bàn tán về tai nạn xảy ra giữa Don và Hunter.
Tôi thấy một người con trai quen thuộc đứng ở trước tủ đề đồ của anh ấy. Trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực. Tôi hít một hơi thở sâu và thu gom lòng can đảm của mình. Tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Tôi muốn biết chắc liệu anh ấy có biết tôi không… liệu anh ấy có biết tôi là ai không. Nếu như anh ấy biết… và anh ấy không còn quan tâm tới tôi nữa, vậy thì tôi biết là mình lên bước tiếp. Tôi nên buông xuôi cho mọi hy vọng mà mình vẫn đang giữ trong tim.
Tôi đứng đằng sau anh ấy vài bước chân. Tôi hít vào một hơi thở sâu lần nữa và rồi tôi nói, “Hunter…”
Vào phút mà tôi gọi anh ấy, anh ấy ngừng ngay những gì đang làm lại nhưng anh không quay lại để đối mặt với tôi. Anh hít vào vài hơi thở và sau đó lấy thứ gì đó ra khỏi tủ để đồ của mình.
“Em muốn gì đây?” Anh ấy hỏi giọng lạnh lẽo.
Đúng vậy. Tôi muốn gì đây?
Tôi hít vào một hơi thở sâu lần nữa. “Anh có… anh có biết em là ai không?” Đấy là câu hỏi duy nhất tôi có thể nghĩ ra… đơn giản, ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề.
Anh ấy bất động vài giây nhưng vẫn không quay lại nhìn vào tôi. Tôi chờ trong một lúc tưởng như vô tận trước khi anh ấy đóng tủ đồ của mình với một lực thật mạnh, hơn mức cần thiết, rồi cuối cùng anh ấy cũng quay sang tôi. Một biểu cảm lạnh lẽo lướt qua gương mặt anh ấy. Anh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc với đôi mắt nhíu lại như thể anh đang cố hết sức để nhận ra tôi, nhớ ra tôi. Tôi nín thở khi anh ấy nhìn chăm chú xuống mình.
“Không.” Cuối cùng anh ấy nói lắc lắc đầu. “Rõ ràng là anh không biết em một chút nào.” Tôi nghĩ là trái tim tôi đã tan vỡ ngay lập tức. Rồi anh ấy nói thêm, “Ồ, khoan đã. Đúng rồi. Em là bạn gái của Chaise Anderson.” Anh nói thẳng thừng, đôi mắt anh trống rống không có cảm xúc gì… giống như là anh ấy không quan tâm chút nào.
Điều đó làm tôi kinh ngạc. Lần cuối cùng tôi kiểm tra, thì tôi là bạn gái của anh ấy nhưng anh ấy lại làm ra vẻ như là anh không còn quan tâm chút nào tới tôi. Anh ấy làm ra vẻ giữa chúng tôi không có một quá khứ và thậm chí là sự hiện diện của tôi làm phiền anh ấy, giống như phần lớn những đứa trẻ khác trong ngôi trường này. Tôi không thể tìm thấy giọng nói của mình. Trái tim tôi đã tan vỡ và tôi không thể đứng vững hay là hít thở được.
Anh ấy bước lên một bước về phía tôi. Đôi mắt anh buồn chán nhìn xuyên qua tôi khi anh nhìn xuống tôi. Anh ấy đứng quá gần, tôi gần như cảm nhận được hơi ấm của anh, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngào của anh, tôi có thể nhìn thấy đồng tử của anh đang mở rộng ra.
Anh ấy tiếp tục nhìn xuống tôi với biểu cảm giận dữ trên khuôn mặt. Tôi không thể nhận ra anh một chút nào. Anh ấy nhìn giống như người con trai tôi yêu… nhưnng cũng không còn là người ấy nữa. Thậm chí trước đây khi anh ấy không thể nhìn thấy tôi, anh cũng chưa bao giờ nhìn vào tôi như thế này.
“Có vấn đề gì ở đây thế?” Một giọng nói quen thuộc hỏi ở phía sau chúng tôi, khiến cho cả hai chúng tôi bừng tỉnh khỏi trạng thái bị thôi miên.
Tôi quay người và thấy Chaise đang nhìn thận trọng vào Hunter. Không rời mắt khỏi anh ấy, cậu ấy vươn tới và kéo tôi ra xa để tôi có thể đứng bên cạnh cậu.
“Cậu ổn chứ, bé cưng?” Cậu ấy hỏi khi nhìn xuống tôi. Tôi không thể trả lời. Tôi vẫn có thể cảm thấy nguồn điện từ Hunter bao trùm mình. Buồn cười làm sao bây giờ tôi có thể thấy sự khác biệt to lớn giữ hai người con trai này. Ở gần bên Chaise có cảm giác được an toàn và dễ chịu. Giống như là bạn được ôm ấp bởi chiếc chăn thời còn thơ ấu. Ở gần bên Hunter tôi cảm thấy như có xung điện, giống như bị lôi kéo bởi lực hấp dẫn hoặc là bởi những cực nam châm. Không cần biết bạn cố gắng thế nào để chống lại nó, bạn sẽ không thể chiến thắng nó... không cần biết nguy hiểm thế nào và không an toàn ra sao, không cần biết có thể nó mang lại đau đớn thế nào cho bạn… bạn sẽ vẫn muốn chết vì nó… hiến dâng… dành tất cả cho anh ấy.
“Bé cưng ấy hả? Không đùa chứ?” Hunter cười to như thể đó là điều lố bịch nhất anh ấy từng nghe. Tôi muốn tát anh vì anh khiến cho điều ấy nghe như thể việc Chaise hẹn hò với tôi là một trò hề đáng cười… Như thể bất cứ ai hẹn hò với tôi là một trò hề đáng cười.
Chaise rõ ràng là cũng cảm thấy giống như thế. “Đúng vậy! Nghiêm túc đấy! Anh có vấn đề gì với điều ấy hả?” Cậu ấy giận dữ hỏi. Cậu ấy đẩy người tôi ra sau cậu, như là cậu che chắn cho tôi khỏi Hunter. Tôi nhớ lại cái tối tôi được cậu ấy cứu khỏi những kẻ lập dị. Tôi gần như quên mất là Chaise đã cảm thấy nhiệm vụ của cậu ấy là phải bảo vệ cho tôi.
Hunter nhìn vào cái cách Chaise đứng trước tôi và anh ấy dường như còn thấy phẫn nộ hơn nữa. Anh cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm và nhướng một mên mày thách thức Chaise. Trái tim tôi đập thình thịnh trong lồng ngực. Tôi không muốn chuyện này đi ra ngoài tầm kiểm soát.
Ôi không! Chuyện này không thể xảy ra được!
“Chaise… đi thôi.” Tôi nói, kéo Chaise đi.
Chaise cũng đang nhìn giận dữ vào Hunter, cậu ấy thậm chí không xê dịch một bước khi tôi kéo cậu ấy.
“Chaise, làm ơn đi.” Tôi gần như là năn nỉ.
Cuối cùng, tôi cảm thấy Chaise thả lỏng. Cậu ấy chỉ một ngón tay vào Hunter và nói, “Hãy tránh xa khỏi cô ấy!”
Hunter gườm gườm nhìn cậu ấy và nói, “Rất vui lòng!”
Chaise cuối cùng nắm lấy tay tôi và chúng tôi bỏ đi. Sau vài giây, chúng tôi nghe thấy một tiếng “bang” ầm ĩ. Không ai trong hai đứa tôi hay là Chaise quay người lại nhưng cả hai chúng tôi đều biết chuyện gì xảy ra. Hunter không thể nhịn được đã đấm mạnh vào của tủ để đồ của anh ấy.
Chaise lắc đầu cậu ấy lạnh lùng, như là cậu ấy không tin được rằng có tên con trai nào lại có thể nóng nảy tới thế và lúc nào cũng giận dữ. Tôi cũng không thể tin được. Hunter, thậm chí là ngay khi anh ấy còn bị mù và giận dữ với cả thế giới, đã rất điềm tĩnh. Anh ấy trầm tĩnh và kiềm chế tất cả những cái đó lại. Anh ấy đủ thông mình để giữ những cảm xúc của mình dưới sự kiểm soát. Nhưng bây giờ… anh ấy đánh nhau ngẫu hứng với những đứa trẻ khác và lăng mạ người khác… lăng mạ tôi. Và anh ấy thậm chí còn không biết tôi. Anh ấy như thể không nhận ra tôi là ai, thậm chí cả giọng nói của tôi. Nếu anh ấy đã thực sự yêu tôi… giọng nói của tôi sẽ phải trở nên thân quen với anh ấy, cho dù là anh ấy không có ý tưởng nào trông tôi ra sao. Và thậm chí nếu anh ấy không nhớ ra tôi, không biết sao Hunter có thể trở nên khó chịu như thế với tôi được. Cái cách anh ấy nhìn vào tôi… nói với tôi… như thể anh ấy chán ghét tôi. Anh ấy khiến cho tôi cảm thậy thật bé nhỏ, thật xấu xí, thật tầm thường.
“Cậu ổn chứ?” Chaise hỏi, sự lo âu tràn ngập giọng cậu ấy.
Tôi gật đầu, “Mình đã nghĩ là cậu sẽ đánh nhau với anh ấy. Mình thấy sợ. Anh ấy mới có một cuộc giải phẫu ghép mắt, và mình đã thấy cậu đánh nhau rồi. Nó sẽ không tốt cho ca mổ của anh ấy.”
Chaise nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu. Rồi cậu ấy cười khoái trá. “Chà… mình không quan tâm nếu như anh ta có bị mù trở lại. Anh ta không có quyền lăng mạ cậu như thế. Cậu biết là mình sẽ luôn luôn bảo vệ cậu, đúng không? Sau hết thì mình là Thiên thần hộ mệnh của cậu cơ mà.”
Tôi mỉm cười với cậu. Tôi có lẽ đã vĩnh viễn mất đi tình yêu của Hunter… nhưng ít nhất thì tôi thấy biết ơn rằng giờ đây… tôi có tình bạn của Chaise thay vào đấy. Điều đó có lẽ không công bằng với Chaise rằng cậu ấy chỉ là một người bạn… một người bảo vệ… một Thiên thần hộ mệnh của tôi. Nhưng tôi đã hy vọng rằng mọi thứ sẽ đâu vào đấy vào một ngày nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.