Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 11:




11.
Tôi bị khói làm cho ngạt thở.
Ngày hôm sau xuất viện, tôi trực tiếp chuyển đến ở nhà Giang Tự thì mới phát hiện nhà anh vậy mà ở ngay đối diện với nhà tôi!
Hay thật!
Anh chỉ cần đứng ở ban công là có thể thấy hết mọi nhất cử nhất động của tôi!
Nghĩ đến chuyện anh gặp tôi cũng không hỏi lý do vì sao tôi không tìm anh, mà tôi cũng không bị phạt, hóa ra là vì tôi luôn nằm trong tầm mắt anh!
Đúng là muốn chết mà!!
Tôi đột ngột bật dậy khỏi sô pha.
Vậy độc giả ở cùng khu, kiên trì theo dõi tiểu thuyết của tôi không phải cũng là anh đấy chứ!
Nếu phải, vậy chẳng phải anh có thể đoán được nam chính của các cuốn tiểu thuyết tôi viết đều là anh sao!
Đặc biệt là cuốn "365 cách dạy chồng", đúng là muốn dừng mà dừng không được!

Chuyện Giang Tự cứu hỏa truyền khắp nơi, dân cư mạng đều chỉ trích anh không hoàn thành chức trách của mình.
Ngày nào tôi cũng dùng acc clone mắng lại.
Không biết chuyện không có quyền phán xét.
Giang Tự rất bận, nhưng mỗi ngày anh đều quay về nấu cơm cho tôi, rồi sau đó lại bị điện thoại gọi đi mất.
Tôi làm món anh thích ăn nhất rồi chạy xe đến đồn cảnh sát nhưng lại bị một nữ cảnh sát cản lại.
Tôi biết cô ta. Cô ta là Lâm Nam, cấp dưới của Giang Tự. Người lần trước gọi Giang Tự đi chính là cô ta.
Lâm Nam nhìn rất khí khái, rất đẹp.
Cô ta nhìn tôi một lượt, vẻ mặt khó gần: “Không thể vào bên trong.”
Tôi lịch sự hỏi cô ta: “Cho hỏi Giang Tự đang ở đâu? Tôi có việc tìm anh ấy.”
Ánh mắt Lâm Nam lạnh xuống, giọng điệu hung hăng: “Cô tránh xa anh Giang ra được không, cô và anh ấy không hợp, đừng gây thêm rắc rối cho anh ấy nữa.”
Tôi nhướn mày, không khỏi cảm thấy buồn cười, giọng điệu cứng rắn lên: “Cô lấy tư cách gì nói tôi và anh ấy không hợp?”
Bầu không khí trong sảnh nháy mắt đông cứng lại.
Ánh mắt tôi và Lâm Nam giao chiến.
Tất nhiên là tôi chiếm ưu thế rồi.
Ai bảo mắt cô ta nhỏ hơn tôi, trừng không lại.
“Chị dâu!”
Chu Xuyên vui vẻ vẫy tay với tôi: “Chị dâu đến tìm anh Giang sao, muốn đưa bữa tối tình yêu cho anh ấy à?”
Tôi quay đầu lại: “Giang Tự không có ở đồn cảnh sát sao?”
Vẻ mặt Chu Xuyên có chút mất tự nhiên: “Anh Giang đang trực trên đường Cẩm Tú.”
Lúc tôi chạy xe đến, chỉ thấy Giang Tự mặc đồng phục cảnh sát giao thông đang điều khiển dòng xe qua lại dưới trời nóng 38 độ.
Giây tiếp theo, ánh mắt anh nhìn về hướng này, dùng đôi chân dài bước về phía tôi.
Đường nét khuôn mặt anh thanh tú sắc sảo, dáng người cao ráo, lưng thẳng, cả người toát ra khí thế uy nghiêm.
Giang Tự đi đến trước mặt tôi, hơi nóng phả vào mặt, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi.
Tôi khó chịu trong lòng, dường như hiểu được ý câu nói của Lâm Nam.
Vì dư luận, Giang Tự từ đội trưởng đội hình sự bị điều sang làm cảnh sát giao thông.
“Giang Tự, em nấu cho anh món anh thích nhất…”
Nhưng còn chưa nói xong, Giang Tự đã lạnh lùng nói:
“Lấy giấy tờ ra.”
"Muốn đi đâu?"
Giọng điệu nghiêm túc khiến tôi nuốt lại lời nói vào trong.
Sau đó, lấy giấy tờ ra đặt vào tay anh.
Anh nhíu mày liếc tôi một cái rồi cầm bút viết vào giấy phạt.
Tôi: …
Chó thật!
Tôi cố gắng làm nũng cho qua việc.
"Giang Tự…."
Anh ra hiệu cho tôi xuống xe: “Nói chuyện đàng hoàng.”
"Đi đâu đấy?"
Tôi nắm chặt tay lại, hung hăng nói: “Đi làm chứ đi đâu, không đi làm thì anh nuôi em à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.