Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 12:




12
Khóe môi anh cong lên, vừa viết vừa chỉ về phía camera ngay biển báo, giọng điệu còn cứng rắn hơn cả tôi: "Không biết đoạn đường này cấm xe máy sao?"
"Hửm?"
Thanh máu của tôi cạn sạch, không còn sức phản bác.
Anh nhét giấy phạt vào tay tôi, hơi cúi xuống nhìn tôi.
Đôi mắt sáng ngời đến kinh ngạc, giọng nói còn mang theo sự dụ dỗ độc nhất vô nhị của anh: "Tôi nuôi em, em ngoan ngoãn chạy xe về nhà đi."
Giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai tôi.
"Nghe lời."
Tôi không nhịn được nghiêng đầu, hôn lên môi anh, hung hăng cắn nhẹ: "Anh đã nói nuôi em, không cho đổi ý."
Anh lập tức đứng thẳng người, mặt nghiêm túc: "Đang ở nơi công cộng, còn ra thể thống gì."
Tôi cười phá lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc với vành tai đỏ bừng của anh, trong lòng tôi như được chờm một túi nước nóng, ấm áp khó tả.
"Để xe lại đây."
Tôi??
Phép lịch sự của anh đâu?
Tôi lạnh mặt, cầm lấy giấy phạt leo lên xe buýt.
Qua cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên người Giang Tự khiến anh có vẻ thần thánh hóa, không thể mạo phạm.
Trên xe, đám học sinh bàn tán ríu rít về anh cảnh sát giao thông kia đẹp trai quá.
Cầm giấy phạt trong tay, tôi thầm nghĩ, đúng là đẹp trai thật.
He he. Anh ấy là của tôi!
Tôi mở giấy phạt ra, trên đó viết số tiền phạt, bên dưới còn có một dòng chữ.
"Được, Giang Tự sẽ nuôi Tô Dĩ, đời này không hối hận."
Mắt tôi nóng lên, mũi cay cay, một tờ giấy mỏng lại đáng giá ngàn vàng.
Tôi mở cửa sổ, quay về phía anh hét lớn: "Giang Tự!"
Anh đột ngột xoay người lại, ánh mắt tìm được ngay bóng dáng của tôi.
Tôi cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, cầm tờ giấy phạt vẫy tay với anh: "Đời này không hối hận!"
Anh ngày thường nghiêm túc như thế mà giờ lại đứng đó cười như thằng khờ.
Ánh mặt trời dọc theo bóng cây, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đập vào mắt tôi, bóng dáng thẳng tắp kia dần biến mất trong tầm mắt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.