Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 1:




1.
Tôi là tác giả chuyên viết truyện ngọt ngào, lần đầu tôi viết về đề tài trinh thám. Khi tôi đang bí từ giữa đêm khuya thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Xin hỏi có phải cô Tô không? Chúng tôi phát hiện cô có liên quan đến một vụ án nghiêm trọng…”
Tôi bực mình.
Trước đó, bạn tôi từng bị lừa mấy trăm ngàn qua điện thoại, hại cô ấy bị chồng ly hôn.
Bây giờ lại dùng giọng người dẫn chương trình lừa tôi!
Không biết người này đã lừa bao nhiêu chị em mê giọng nói nữa. Nhất định phải làm anh ta hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này cho tôi!
Nhìn thấy nội dung tiểu thuyết đang viết dở trên màn hình, tôi hỏi:
"Có phải là chuyện tôi giết người không?"
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít sâu.
Tôi cười khẩy, đám người này cũng chỉ biết lừa đảo qua mạng, giống như mấy con rệp trốn trong cống rãnh vậy.
Bên kia trầm giọng nói: "Cô giết ai?"
Tôi dùng một chiếc điện thoại khác mở app đổi giọng.
Sau khi bấm nút đổi giọng, tôi dùng giọng phụ nữ điên rồ cười: "Là chồng tôi đó~"
"Tôi bỏ anh ấy vào tủ lạnh, nhưng anh ấy không ngoan gì cả, làm rơi những thứ trong bụng ra, làm sàn nhà người ta dơ mất rồi.”
Tôi nghe được tiếng nuốt nước bọt ở phía bên kia.
Anh ta lại hỏi: "Sao cô lại hận chồng cô như vậy, anh ta có người tình bên ngoài sao?"
Tôi kéo dài âm điệu: "Không phải mấy người biết rồi sao? Còn hỏi tôi làm gì?"
Anh ta do dự vài giây: “Cô Tô…”
Tôi trực tiếp ngắt lời anh ta: “Anh mà còn gọi nữa, tôi cũng giết anh bỏ vào tủ lạnh.”
“Hãy làm người đi, đồ rác rưởi!”
Sau đó, tôi cúp điện thoại. Vừa nhìn đoạn đầu tiểu thuyết trinh thám đang bí, tôi lại cảm thấy đau đầu.​
Tôi quyết định đi tắm để tìm cảm hứng.
Nhân tiện gọi cho bạn thân tôi để kể chuyện vừa rồi.
Đang lúc nói đến đoạn cao trào.
Tôi và bạn thân cùng nhau diễn và lồ ng tiếng một đoạn.
Tiếng cười điên dại vang lên khắp phòng:
"Trong phòng thúi quá đi."
"Đợi đến buổi tối, cậu bỏ vào túi rác rồi đem đi vứt đi.”
“Mình sợ sẽ bị lộ.”
...
Trong phòng vang lên một tiếng động lớn.
Tôi đang mặc một bộ váy ngủ hai dây, đầu dính đầy bọt xà phòng, mắt thì bị dầu gội làm cho khó chịu nên không mở ra được.
Tôi còn chưa kịp xối nước để mở mắt ra, chợt một cơn gió mạnh ập đến.
"Mẹ..."
Chữ kiếp còn chưa kịp nói ra thì tôi đã bị đ è xuống sàn.
"Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.