Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 2:




2.
Tôi đang tức ngực do đến tháng, lại bị đẩy mạnh làm cho đau đến ch ảy nước mắt.
Có chuyện gì vậy chứ?
Thời gian trước gần khu này hay có bọn côn đồ giả danh cảnh sát xông vào nhà cướp của.
Chẳng lẽ tôi lại gặp phải!
Đám côn đồ xông vào nhà tôi là muốn cướp tiền hay cướp sắc đây?
Khi trước, bạn thân còn khuyên tôi rằng khu nhà cũ này không an toàn đâu nên chuyển qua ở cùng cô ấy đi.
Tôi thấy căn phòng này hướng về phía nam, trước cửa sổ của các phòng đều có cây cổ thụ, đúng là không gian hoàn hảo để sáng tác.
Cho nên tôi bất chấp lời can ngăn, mua luôn căn nhà cũ này.
Giờ hối hận cũng không kịp, chỉ có thể giữ mạng mình.
“Đại ca, anh hùng, anh… anh muốn tiền phải không.”
“Tất cả tiền đều ở trong phòng ngủ, anh cầm hết đi, không cần khách sáo với tôi đâu…”
Đoạn sau, tôi nói ra không được.
Vì tôi cảm giác như có một ánh mắt nóng rực muốn đâm xuyên qua người tôi.
Tôi cố gắng thoát khỏi sự giam cầm.
“Thành thật chút, đừng nhúc nhích!” Người nọ quát.
Dễ dàng cảm nhận được anh ta rất tức giận.
Tôi căng thẳng đến mức nấc cụt và nói lắp: “Anh trai, tôi…. Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, anh….”
“Lục soát tất cả các phòng.” Mặc kệ những lời tôi nói, anh ta tiếp tục ra lệnh.
Cổ tay tôi lạnh lẽo, phía sau eo bị một vật gì đó dí mạnh vào.
Tôi!!!!
Trong đầu tràn đầy tin tức trộm cướp xông vào nhà.
Tôi tự thuyết phục mình không được hoảng sợ, tôi có giấu dụng cụ phòng thân phía sau bồn cầu trong phòng tắm.
Lực trói buộc sau eo không còn.
Tôi trốn qua một bên.
Khi sờ được vũ khí.
Một loạt giọng nói vang lên bên tai.
"Trong phòng ngủ không có."
"Trong phòng bếp không có.”
"Dưới gầm giường không có."
...
Ngay đúng lúc tôi định đánh trả thì có người kéo lấy khăn tắm quấn quanh người tôi lại.
Sau đó, xách tôi lên ném lên sô pha.
"Đưa về đồn cảnh sát."
Theo bản năng, tôi nhìn về phía giọng nói trầm thấp kia.
Chưa kịp nhìn rõ đã bị người khiêng lên, nhét vào một chiếc xe hạng sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.