Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 42: Bức Thư Tay Gửi Đến Người Bạn Đời





Ngày Valentine, cả Sảnh đường chìm trong sắc hồng sặc sỡ, ai cũng choáng váng khi thấy những khóm hoa hồng đỏ rực treo lủng lẳng trên khắp các bức tường, mùi hương nước hoa tràn ngặp từng ngóc ngách sộc vào cánh mũi của từng người khiến nhiều học trò không nhịn được phải dùng bùa che mũi. Và hung thủ biến Sảnh đường thành như vậy không ai khác chính là Gilderoy Lockhart - người đang khoác trên mình áo chùng màu hồng đậm.
Severus ngồi bên cạnh Gilderoy đã phải tự nhủ thầm trong lòng là không được đánh người, anh phải tỏ vẻ chấn định nhất có thể nhưng chẳng được lâu thì Severus cũng phải đứng bật dậy đi khỏi Sảnh đường thơm ngát cái mùi kinh khủng của "tình yêu".
Tuy bị ám bởi màu hồng lãng mạn nhưng nhóm học trò vẫn rất vui vẻ ở lại Sảnh đường, vì những đứa trẻ bị hoá đá đã được chữa khỏi vào đêm hôm qua.
Đợi cho mọi người ăn xong phần ăn của mình, Gilderoy - giáo sư duy nhất còn ngồi lại bàn dài bắt đầu phát biểu: "Hôm nay ta đã xin ngài Hiệu trưởng Dumbledore cho các trò nghỉ một ngày để thực hiện một kế hoạch vô cùng ý nghĩa. Nó liên quan đến tương lai sau này của các trò đấy."
Ở phía dưới bàn Gryffindor, nhóm học sinh ồn ào hẳn lên, Ron nói nhỏ với Fleamont: "Tin mình đi ổng sẽ lấy ra một cái gì đó rất nhảm nhí."

Gilderoy quơ đũa phép, một cái hộp hình trái tim hiện ra, ở giữa trái tim có dòng chữ màu đỏ, "Gửi người thân yêu nhất."
"Ý nghĩa như tên. Khi các trò viết một bức thư tình và đặt vào hộp thư này, đến thời hạn nhất định nó sẽ gửi đi cho bạn đời trong tương lai của các trò. Và một điều quan trọng nữa là người nhận sẽ không biết được người gửi thư là ai. Bí mật luôn khiến mọi thứ trở nên thú vị mà. Tuy là không được ghi tên nhưng các trò có thể trang trí hoặc làm một kí hiệu gì đó. Nghe hấp dẫn chưa, có ai thấy háo hức không? Còn ta thì đang rất muốn thử nghiệm. Hộp thư này ta mới được tặng từ một người bạn bên Ý, cậu ta giỏi nghiên cứu lắm, tuy nhiên vẫn thua ta một chút. Xem nào..." Gilderoy bắt đầu điều chỉnh thanh thời gian đến 10 giờ tối.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào của nhóm học trò, chúng không ngừng bàn tán về mức độ tin cậy của hộp thư, Fred và George xin giấy bút từ Hermione rồi hí hoáy viết, hai người trong ánh mắt tò mò của mọi người chạy lên bỏ vào hộp thư. Có người khởi đầu nên những đứa trẻ khác cũng bắt đầu làm theo, dần dần khắp Sảnh đường đều chen chúc nhau tìm chỗ kín đáo để viết thư tình. Có đứa chòm qua chòm lại để ngó thư của bạn, có đứa xoay xoay bút suy nghĩ nội dung thư. Ồn ào náo nhiệt một hồi, bốn nhà chẳng còn phân biệt đâu là vàng đâu là xanh nữa, mỗi đứa chạy một nơi để che chắn cho bức thư tay của mình.
Harry chóng cằm ngó nghiêng, Draco cũng bỏ cậu mà lẩn sang chỗ khác, suy nghĩ một hồi, một ý nghĩ chợt loé qua, cậu liền ghi vào tờ giấy: "Chúng ta hãy cùng nhau làm tất cả mọi thứ. Cùng nhau ăn hết tất cả những món ngon, cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông và cùng nhau già đi. Thương mến!"
Viết xong dòng chữ mà cậu hài lòng, Harry chuyển sang trang trí, cậu vẽ kí hiệu của ba món bảo bối tử thần ở mặt sau của bức thư, mọi thứ đã hoàn thành, cậu bắt đầu đến chỗ hộp thư. Cùng lúc với cậu có Nathalie, cô nàng trông rất tự tin nói: "Mình có thể chắc chắn bạn đời yêu dấu của mình chính là nữ thần. Cho nên mình đã dồn hết tâm tư tình cảm vào bức thư này, nó sẽ đến tay nữ thần... và rồi nữ thần yêu quý của mình nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt cho mà coi..."
"Chúc cậu may mắn." Cả hai người cùng bỏ thư vào trong hộp, xong xuôi còn đập tay nhau một cái đầy hào hứng rồi mới về chỗ.
Fleamont luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Harry thấy vậy cũng chú tâm vào viết bức thư của mình, Honor đi ngang qua còn không quên cười khẩy: "Xem kìa, chắc mày đang mong chờ phong thư này được gửi đến tay thằng Malfoy lắm đúng không? Đừng tưởng tao không thấy mày nhìn trộm thằng đó."
"Mày có thể câm miệng và cút ngay lập tức trước khi tao cho mày biết thế nào là chừng mực." Fleamont ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho Honor. Chứng kiến sự thờ ơ của Fleamont dành cho mình càng khiến Honor thêm tức giận, mấy đứa trẻ thấy không khí bất ổn giữa hai người liền tiến lên can ngăn, có đứa nhanh tay kéo Honor rời đi.

Ron nhìn vẻ mặt không vui không giận của Fleamont mà bất giác thở dài, nó quay sang nói với Hermione: "Cậu nói xem, chúng ta chỉ vắng mặt một chút mà cậu ấy đã thay đổi đến vậy rồi. Mình còn nghe nói cậu ấy đã đọc sách suốt kì nghỉ đông."
Hermione lộ vẻ tiếc nuối, cô nàng buồn rầu nói: "Thật là tiếc, giá mà mình cũng có thời gian đọc sách như cậu ấy. Mình đã phải tiêu tốn một khoảng thời gian vô bổ cho việc bị hoá đá trong Bệnh thất."
"Merlin ở trên cao! Chúng tôi không bắt cùng sóng não rồi!!!" Ron gục mặt xuống bàn than thở, âm thầm suy ngẫm tại sao hai người bạn thân của nó lại mê sách đến vậy.
Đến thời hạn đã định, hộp thư bắt đầu xoay chuyển, từng phong thư trong hộp loé sáng rồi biến mất. Trong tay của một đứa nhỏ nhà Ravenclaw bỗng nhiên xuất hiện một phong thư, khi bỡ ngỡ qua đi nó liền nói với chúng bạn trong phòng sinh hoạt chung của nhà. Rồi dần dần có nhiều đứa trẻ bắt đầu nhận được bức thư định mệnh của mình.
Khoảng nửa tiếng sau, nhóm trẻ tụ lại rù rì xem ai là người gửi, Nathalie không có hứng thú liền liếc qua liếc lại tìm kiếm bóng hình nữ thần, không thấy đâu cả, cô bèn đứng dậy đi tìm.
Rất nhanh, Nathalie đã tìm được người mình muốn gặp, cô vươn tay lấy cái khăn choàng vắt trên ghế rồi khoác lên vai gầy của người phía trước. Bóng lưng người nọ hơi run lên rồi bình tĩnh trở lại, Nathalie cười hỏi: "Cho Chang yêu quý, chị để cửa sổ mở toang như vậy, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?"
"Natha, em cứ cằn nhằn như bà cụ ấy." Cho Chang cười khúc khích, tay chỉnh lại khăn choàng trên vai, Nathalie bĩu môi: "Không phải tại lo cho chị sao. Nếu chị biết yêu bản thân mình hơn thì em cũng sẽ không cằn nhằn."

Luôn để ý từng nhất cử nhất động của Cho Chang nên Nathalie liền nhận ra vẻ mặt của Cho Chang mang đầy nỗi ưu phiền, đôi mắt xinh đẹp hơi rũ xuống, "Chị có tâm sự à?"
Câu hỏi bất ngờ đến từ Nathalie khiến Cho Chang hơi ngạc nhiên, im lặng một lúc lâu cô mới gật đầu, tiếp đó giọng đều đều vang lên: "Thật ra chị đã thích một người. Lần đầu tiên gặp gỡ anh ấy chị đã biết mình rất thích người này. Nụ cười dịu dàng đó vẫn còn in đậm trong tâm trí chị. Lúc ấy chị đã tự hỏi rằng, tại sao trên đời này lại có người ôn nhu đến vậy..." Nói đến đây, Cho Chang dừng lại, gương mặt đều mang vẻ hoài niệm, rồi cô cúi gầm mặt xuống, buồn bã nói tiếp: "Chị đã chờ đợi bức thư của anh ấy nhưng..." Nước mắt long lanh ấy rơi xuống, kéo theo tâm trạng của Nathalie cũng trầm xuống theo, "Chắc là bức thư đến muộn. Em ngồi đợi cùng chị nhé."
Sau đó, Nathalie cũng im lặng, tâm tình vui vẻ lúc ban đầu chẳng còn đâu, nhìn đến bàn tay trống trơn của Cho Chang, Nathalie bất giác mím chặt môi, trong lòng thầm nhủ: "Hộp thư tình của Gilderoy đúng là thứ đồ nhảm nhí nhất trên đời." Dù đã tự thôi miên chính mình, Nathlie vẫn cảm thấy sự hụt hẫng len lỏi trong tim. Rõ ràng người mình thích đang kế bên đấy nhưng vẫn cứ thấy xa xôi lạ kì, ta ngước nhìn về phía ấy nước mắt bất giác lăn dài.
Cuối cùng cả hai chờ suốt đêm dài, không một phong thư nào được gửi đến Cho Chang, của Nathalie cũng không, của Cedric lại càng không...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.