Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 30: Phòng Chứa Bí Mật





Dạo gần đây mọi người để ý thấy Nathalie có vẻ rất buồn bực, ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc, các nam sinh vô cùng lo lắng, nữ thần của họ là làm sao vậy. Mà ở bên nhà Slytherin, cậu chủ nhỏ Malfoy cũng đồng dạng không vui. Đây là loại trùng hợp gì a. Nhất định có gian tình.
Những ai đó vô cùng khó chịu nghĩ: "Không thể để Harry lại gần Nathalie nữa!!! Đây chính xác là dấu hiệu của sầu muộn khi yêu mà."
Hai người không hề biết được mọi người đang bàn tán về cả hai mà chỉ lo mỗi người một góc ngồi thở dài. Nathalie đã đợi chờ quyển nhật kí Tom Riddle, cô còn sợ ban đêm quyển nhật kí đến nên không dám ngủ sợ bỏ quên ông chồng của Harry ai ngờ Tom Riddle không thấy đâu mà chỉ thấy Halloween đã đến sát mông.
Nathalie tức giận nghĩ: "Cầu nam chính công xuất hiện. Để nam chính thụ một mình vậy mà coi được đó hỏ!"
Harry đồng dạng nghĩ: "Cái tên xẻ linh hồn kia còn không mau xuất hiện. Giỡn với tôi đó hả???"
"Haizz!" Hai cái bóng u uất thở dài thườn thượt.
"Mình hết chờ nổi rồi đó." Nathalie đứng bật dậy, kéo lấy Harry đang ngồi xoay lưng về phía cô, "Chúng ta mau đi tìm quyển nhật kí đi. Địch không đến nhà vậy chúng ta đi kiếm địch."

"Được thôi. Nhưng cách nói của cậu có gì đó sai lắm."
"Merlin trên cao ơi, giờ phút này mà cậu còn bắt bẻ lời nói của mình." Nathalie nhíu mày cau có.
"Cho mình xin lỗi, cô hai." Tỏ vẻ hối lỗi với Nathalie, Harry nói tiếp: "Mình nghĩ cốt truyện đã vì chúng ta mà thay đổi rồi."
Nathalie xoa cằm suy nghĩ, một lúc sau cô vỗ tay một cái, mắt mở to đầy quyết tâm: "Mình sẽ tiếp cận Ginny. Nếu theo nguyên tác Harry Potter, thì cô ấy nhất định sẽ có vài biểu hiện kì lạ. Đặc biệt là đêm Halloween."
Mấy ngày sau đó, Nathalie dồn hết tâm trí lên người Ginny, cô cố tình đến làm quen với Ginny còn nói chuyện với cô bé, từ bạn bình thường đến thân thiết mà không thu được thông tin gì hữu ích. Theo quan sát, Nathalie chú ý thấy Ginny tinh thần rất phấn chấn, ăn ngon miệng còn hơn cả cô. Ừm, hôm nay ăn nhiều hơn hôm qua một phần. Cô bắt đầu hoài nghi liệu quyển nhật kí có nằm trong tay Ginny hay không. Hay có nên đánh ngất người rồi lục xoát không.
Gương mặt xinh đẹp của Nathalie lộ ra sự lo lắng, bao nhiêu người xuyên không vào sách đều nắm giữ cốt truyện mà xưng bá một phương nhưng cô không cần quyền lực gì cả chỉ muốn một điều nhỏ nhoi là đẩy thuyền cp mình thích thế sao lại khó khăn đến vậy.
Cuối cùng, Halloween cũng đến, bên dãy bàn Gryffindor thiếu mất mấy người bao gồm nhóm ba người Fleamont, Honor và Lavender. Nhìn thấy vậy Harry bất giác nhíu mày, bóng dáng Ginny ngồi trên dãy bàn ăn uống cùng các bạn càng khiến cậu thấy lạ.

Diễn biến tiếp theo giống hệt như trong nguyên tác. Trên bức tường trước mặt tất cả học trò Hogwarts có cái gì đó sáng ngời lên. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.
Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.
Mọi người tập trung nhìn thông điệp bằng máu trên tường và bà Norris đã hoá đá, giọng thầy Filch giống như rống lên chỉ vào ba người Cứu thế chủ Fleamont, sau đó Dumbledore đến và đem những người liên qua rời đi. Các giáo sư giải tán nhóm học trò đang tụ tập buộc chúng trở về kí túc xá.
Trong phòng giáo sư Lockhart khi mọi người vừa bước vào thì lập tức một loạt chuyển động lao xao qua các bức tường. Fleamont thấy nhiều bức chân dung thầy Lockhart hấp tấp lỉnh ra khỏi vùng ánh sáng với các đầu đầy cuộn tóc. Lockhart thiệt thì thắp đèn đặt lên bàn giấy rồi lùi lại đứng phía sau. Cụ Dumbledore đặt Bà Noris lên mặt bàn bóng láng, bắt đầu xem xét con vật.
"Nhất định là có một lời nguyền đã giết chết nó... Có lẽ câu thần chú Khổ hình Biến thể Kỳ ảo... Tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu lần, thật không may là lần này tôi lại không có mặt kịp thời. Tôi biết hết mọi câu thần chú hóa giải lời nguyền có thể cứu được nó..." Những lời lải nhải của thầy Lockhart bị những tiếng nấc thổn thức đau khổ của thầy Filch cắt ngang.
Cụ Dumbledore lúc này đang thầm thì những lời lạ lùng trong khi tay cầm đũa phép gõ gõ vào Bà Noris, nhưng mãi vẫn chẳng có phép màu nào xảy ra hết. Con mèo cứ ngay đơ bất động như một con thú vừa mới bị nhồi bông xong. Trong khi Lockhart tiếp tục lảm nhảm về những hiểu biết của mình thì cụ Dumbledore đã đứng thẳng lên, cụ nói nhỏ nhẹ: "Nó chưa chết đâu, thầy Filch à. Nó bị hóa đá."

"Đó! Tôi đã nghĩ thế mà!"
Cụ Dumbledore nói tiếp: "Nhưng tại sao lại hóa đá thì ta không thể nói được..."
Thầy Filch quay bộ mặt tèm lem nước mắt về phía Fleamont mà gào: "Hỏi thằng ấy đấy!"
Cụ Dumbledore bèn nói, như đinh đóng cột: "Không một học sinh năm thứ hai nào có thể làm nổi điều đó. Phải cần đến Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất..."
Thầy Filch vẫn không tin: "Chính nó làm! Chính thằng đó gây ra mọi chuyện. Mọi người đã thấy nó viết gì trên tường mà! Chính nó đã phát hiện trong văn phòng tôi... Nó biết tôi là... Tôi là..." Mặt thầy Filch trông thật là khủng khiếp khi ông cố nói ra câu cuối cùng: "Nó biết tôi là một Squib!"
Fleamont cảm thấy rất oan uổng, nó cố giải thích nhưng giáo sư Snape và Filch lại không tin nó, tim nó đập dồn dập, có điều gì đó mách bảo rằng sẽ không ai thèm tin là nó đuổi theo tiếng nói của một kẻ vô hình nào đó – tiếng nói mà chỉ có nó nghe được thôi. Sau một hồi, Fleamont liền im lặng, vẻ mặt nó xụ xuống, Snape nở nụ cười khẩy đầy sự mỉa mai.
Tiếp theo đó, Fleamont chẳng nói chẳng rằng gì nữa, nó hờ hững quay đi nơi khác, cụ Dumbledore luôn chú ý đến nó liền bắt gặp được vẻ mặt lạnh nhạt từ Fleamont. Thấy thời gian đã muộn cụ không giữ người lại lâu và cho mọi người trở về.
Về tới văn phòng Hiệu trưởng, cụ Dumbledore thẫn thờ nhìn bầu trời đêm, tiếng thở dài mệt mỏi vang lên, cụ lấy từ ngăn tủ ra một chiếc khăn choàng mềm mại như tơ lụa cầm chặt trong tay.

Đáng lẽ ra, cụ đã quyết định trao lại cho Fleamont chiếc khăn choàng tàng hình này nhưng những biểu hiện của Fleamont lại khiến cụ chần chừ, nó có tính cách rất khác lạ, sự quan tâm không hợp lẽ thường dành cho đứa con trai út nhà Malfoy, nó không đi theo sự sắp xếp và nó còn có vẻ chống đối lại bản thân cụ. Dù không biết vấn đề của Fleamont nằm ở đâu nhưng kết quả mà nó mang lại khiến cụ rất lo lắng. Chẳng ai mong muốn bản thân sẽ tạo ra hai chúa tể hắc ám...
Vài ngày sau, tại tiết Lịch sử Pháp thuật, Hermione liền nói ra nghi vấn của mình về Phòng chứa bí mật cho giáo sư Binns. Ông nhìn Hermione với vẻ ngạc nhiên đến nỗi Fleamont tin rằng xưa nay chắc chưa từng có một học sinh nào dám làm ngưng bài giảng của giáo sư Binns, dù là khi ông còn sống hay đã chết.
Giọng giáo sư chậm rãi: "À, phải. Ta nghĩ cũng có người cho là như vậy." Rồi ông ngó chăm chăm Hermione như thể đây là lần đầu tiên ông mới nhìn thấy một đứa học trò thật sự: "Tuy nhiên, cái huyền thoại mà trò nói tới chỉ là một câu chuyện giật gân, thậm chí quái dị lố bịch."
Cả lớp bây giờ đang dỏng tai nghe từng lời giáo sư Binns. Giáo sư lờ mờ ngó cả đám, thấy mọi gương mặt đều ngước lên nhìn mình. Fleamont dám cá là giáo sư hoàn toàn bất ngờ trước một cảnh tượng thú vị bất thường như vậy. Ông từ tốn nói: "Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem... Phòng chứa Bí mật... Các trò ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do bốn vị phù thuỷ vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm... Chính xác ngày nào thì không rõ... Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, hành hạ. Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông ta cho rằng việc dạy học chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi."
Giáo sư Binns lại ngừng nói, dẫu môi ra, trông như một con rùa già nhăn nheo: "Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm cho mờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết. Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật."
Khi câu chuyện chấm dứt, lớp học im lặng như tờ nhưng không phải sự im lặng ngái ngủ như ngày thường trong các buổi học của giáo sư Binns. Có cái gì đó rất khó chịu vẫn lơ lửng trong không trung khi bọn trẻ cứ ngước mắt nhìn giáo sư Binns, chờ đợi giáo sư nói thêm điều gì nữa. Trông giáo sư Binns đã hơi bực mình: "Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí. Thực tế là nhà trường đã nhiều lần cử những phù thủy thông thái nhất tiến hành tìm kiếm chứng cứ về một căn phòng bí mật như thế. Nhưng căn phòng đó không hề có. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện để hù dọa những kẻ khờ dại cả tin mà thôi."
Bàn tay của Hermione giơ cao lên không trung: "Thưa thầy, chính xác thì cái gọi là nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong phòng bí mật ấy, là cái gì ạ?"
Vẫn bằng giọng nói khô khan, giáo sư Binns nói: "Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi. Ta đã nói rồi, cái đó không hề có. Chẳng có một Phòng chứa Bí mật nào cả và cũng chẳng có con quái vật nào cả. Vì cho đến giờ chưa ai tìm ra nó."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.