Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 29: Mảnh Hồn Tom Riddle





Đội Quidditch của nhà Slytherin nhờ vào sự hào phóng của Lucius Malfoy mà năm nay họ được trang bị thêm những cán chổi mới toanh cực kỳ bóng loáng có nạm dòng chữ bằng vàng ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh. Họ nhanh chóng đem cán chổi ra ngoài sân tập trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nhà còn lại. Draco - một thành viên mới của đội sau khi ăn uống xong liền theo mấy thành viên xuất phát ra sân tập. Trước lúc đó, nó quay sang hỏi Harry với vẻ mong chờ: "Harry. Em đến xem anh tập đi."
"Em xin lỗi nhưng em thấy hơi mệt." Harry mở to mắt đầy đáng thương nhìn Draco, ai kia chưa đầy 1 phút liền giơ cờ trắng, nó nhu tóc Harry rồi dặn dò: "Về ký túc xá nghỉ ngơi ngoan nhé. Anh có mới đặt hàng trái cây khô cho em, anh để trên bàn nhưng em ăn ít thôi, sẽ đau họng."
"Dạ em biết rồi. Cảm ơn anh. Anh đi tập vui vẻ nha." Harry cười vẫy tay với Draco.
Đội Slytherin vừa đi xa, Harry liền chạy đến chỗ hẹn với Nathalie, khi cậu đẩy cửa phòng yêu cầu ra cô nàng đã ngồi ngay ngăn trên ghế sofa, hướng ánh nhìn xa xăm ra các bức tranh treo trên tường.
"Mình hơi bị sợ mấy cái sở thích của cậu rồi đó, Nathalie."
"Úi giời, cậu chẳng biết cái gì là nghệ thuật cả." Nathalie tiếc nuối lắc đầu.
Harry nhún vai chịu thua, "Cậu hẹn mình ra có gì không?"
"Có chứ. Cậu có phải là quên cái gì rồi không?" Nathalie nhìn cậu với thần sắc nghiêm túc, Harry xoa cằm suy nghĩ, rồi lắc đầu.
"Thật sự không nhớ?" Nathalie gặn hỏi.
Lại lắc đầu.
Cô nàng chật lưỡi, vẻ mặt đã chuyển sang tuyệt vọng, cô thì thầm: "Tội nghiệp V đại, vợ quên anh mất tiêu luôn. Đường truy vợ của anh sao mà chông gai thía."

"Hả, cậu nói gì vậy?" Harry không nghe rõ cô nàng nói gì, muốn hỏi lại thì Nathalie đã cướp lời: "Cậu quên năm nay là năm có Tử xà à?"
"Ừ cho nên là..."
"Thì quyển nhật kí chứ sao. Chồng mình mà cũng quên. Sao khổ vậy hổng biết." Nathalie nhảy dựng lên, cô lay mạnh bả vai của Harry với vẻ tức giận.
Nghe vậy, Harry liền phản bác:"Không phải chồng mà là ba đỡ đầu của mình."
"Hử? Ba đỡ đầu?" Nathalie há miệng kinh ngạc, "Cậu nói lại xem. Hình như mình mới nghe nhầm." Harry vô cùng phối hợp, cậu kiên nhẫn nói: "Voldemort tức Chúa tể Hắc ám là ba đỡ đầu của mình."
"Cái quần bay trong gió! Trong truyện V đại từ chối làm ba đỡ đầu của Harry Malfoy vì cậu ta trông yếu đuối khi lần đầu gặp hắn chỉ biết chui rúc trong cổ áo của Lucius Malfoy. Cái lý do củ chuối."
Chớp mắt với vẻ vô tội, giọng Harry nhỏ bất thường, "Ờ thì, hồi mới gặp, mình có trừng hắn. Một chút xíu à. Và mình còn khiến áo hắn ờm có chút nước mắt pha lẫn nước mũi." Harry âm thầm lược bỏ mấy lần mình chọi bình sữa vào mặt Voldemort.
Từ trạng thái hoá đá Nathalie chuyển sang mừng rỡ: "Mịa! Cậu trâu bò thật. Cậu đã làm những việc mà người khác có nghĩ cũng không dám a. Tố chất của Chúa tể phu nhân phải vậy chớ." Như nghĩ đến gì đó Nathalie làm vẻ ghét bỏ bổ sung thêm một câu: "Ai đâu như cái bịch nước mắt kia. Ăn cũng khóc, ngủ cũng khóc, té một chút cũng khóc."
"Ể. Nếu nói vậy. Cậu xuyên không từ khi còn bé cơ á!" Gương mặt trái xoan căng ra đầy ngạc nhiên, thấy Harry gật đầu, cô nàng liền bật ra tiếng cười: "Haha. Như vậy cũng tốt, bỏ qua giai đoạn bẻ cong."
"Bẻ cái gì cơ?" Harry cảm thấy não của mình không đủ lớn để hiểu được mấy lời của Nathalie.

"Cậu chỉ cần biết mình thẳng không nổi nữa."
"Nói tiếng người, Nathalie!"
"Mình vẫn đang nói đây. Chỉ là cậu chưa hiểu hết được sự kì diệu của ngôn ngữ thôi."
"Vâng. Mình không hiểu được sự kì diệu đó."
Nathalie không tiếp tục vấn đề này, cô nói về chủ đề ban đầu: "Mình muốn nhắc cậu về quyển nhật kí thôi. Mà cậu cứ yên tâm. Nếu theo cốt truyện thì Quyển nhật kí sẽ tới tay mình. Tuy là mình qua Ravenclaw rồi nhưng chắc cũng phải biết tự chạy tới mà ha. Rồi mình sẽ đóng gói và chuyển phát nhanh cho cậu."
"Vậy cũng được." Trong đầu chợt xuất hiện đến mấy thứ đồ đột ngột xuất hiện của Nathalie, cậu bèn nói ra nghi vấn: "Cậu có không gian tuỳ thân hả?"
"Có chứ. Nhưng mình nói cậu nghe, không gian tuỳ thân của tác giả miêu tả chỉ là lời lừa gạt, cái gì mà suối không gian bách độc bất xâm, sự thật nó chỉ là một cái hộp đen bự thôi. Còn cái vụ vô ra thoải mái, mình nhét đồ vào được, chứ có nhét bản thân vào được đâu." Cô lấy từ không gian ra một bịch bánh Snack và đưa nó cho Harry, "Nhãn hiệu quen thuộc. Chỉ tiếc là năm nay chưa ra mấy nhãn bánh khác."
"Cảm ơn cậu."
Cả hai quyết định xong liền giải tán, Nathalie chuẩn bị dây thừng trong không gian chỉ cần nhật kí vừa tới tay cô nhất định sẽ bó lại thành cái bánh tét và trao tận tay cho Harry, nghĩ đến cô liền nở nụ cười mãn nguyện khiến Cho Chang ngồi kế bên khó hiểu hỏi: "Em cười cái gì?"
"Cười vì..." Nathalie nhích lại gần Cho Chang, gương mặt cả hai chỉ cách nhau trong gang tấc, "Vì sự dễ thương của chị."

Hai má Cho Chang bằng mắt thường có thể thấy bắt đầu ửng đỏ lên, cô ngại ngùng quay sang nơi khác, bên tai là tiếng cười êm tai của Nathalie.
...
Ai Cập, Kim Tự Tháp...
Trong không gian tĩnh lặng, trên các bức tường đầy vết tích cổ xưa, dòng lịch sử của nền văn minh cổ đại được tái hiện trên những viên gạch kề sát nhau, trần nhà được nạm vàng ròng sáng chói, ở giữa phòng đặt một quan tài bằng bạc, quanh quan tài là một trận pháp hình thập giác bằng máu.
Lúc này, nắp quan tài khẽ động, rồi một nguồn sức mạnh vô hình đẩy mạnh nắp lệt sang một bên, lộ ra diện mạo điển trai của người nằm trong đấy. Đôi mắt hé mở, sắc đỏ lạnh lẽo như viên Ruby khiến lòng người rét lạnh, người nọ từ từ đứng dậy và đi khỏi quan tài bạc, đuôi áo choàng rũ xuống trên nền đất theo cử động của hắn vang lên tiếng xoạt xoạt.
Khi hắn đang nhìn những ngón tay trắng bệch của mình thì từ trong góc phòng một chiếc vòng nguyệt quế bay đến gần hắn rồi loé sáng lên. Một người thanh niên xuất hiện đứng đối diện với hắn, cả hai giống y hệt nhau như đứng trước chiếc gương phản chiếu bóng hình nhau.
"Voldemort." Người thanh niên mặc đồng phục Hogwarts mở miệng trước tiên.
Voldemort nhướn mày, "Ngươi muốn nói gì với ta, Tom."
Tom Riddle nói: "Quyền lực thống trị thế giới không thể giúp gì cho ngươi cả."
"Ta biết."
"Ngươi biết?" Tom có vẻ ngạc nhiên
"Từ khi ta yêu em ấy, ta đã biết rằng trên đời này có thứ còn đáng để đánh đổi hơn cả quyền lực." Ánh mắt của Voldemort dịu dàng một cách lạ kì khi nhắc đến người kia.
"Ngươi yêu? Cũng tuyệt đấy." Dứt lời, linh hồn của Tom dần phai nhạt, trước khi hoàn toàn dung nhập vào chủ hồn, Tom nói: "Tôi không thể phủ nhận rằng lão ông mật nói đúng. Ta chỉ sống khi ta biết yêu thương. Tôi thật lòng muốn gặp người mà khiến tôi của sau này chấp nhận buông bỏ cả quyền lực mà bản thân coi trọng nhất."
"Ngươi sẽ biết em ấy tuyệt cỡ nào." Voldemort nhắm mắt lại bắt đầu dung nhập mảnh hồn trong vòng nguyệt quế, khiến hắn có phần kinh ngạc chính là mảnh hồn đã có ý thức riêng của nó từ lâu nhưng vì nó tiếp thụ những tri thức của Ravenclaw nên đối với nó thứ quyền lực vĩ đại đã chẳng còn là điều nó muốn hướng đến nữa. Nếu không thì Voldemort phải đánh một trận với chính bản thân mình, nghĩ tới thôi là hắn đã cảm thấy đau ruột rồi. Hắn bỗng hối hận về việc làm trước kia của mình.

Sức mạnh dần hồi phục lại, Voldemort vung tay, ánh sáng bạc xuất hiện trên không trung rất nhanh liền vụt tắt, hắn nhíu mày không hài lòng. Vẫn là chưa được. Hắn đến Ai Cập đã lâu, khám phá được cách thức cải tạo thân thể của phù thuỷ Ai cập cổ, hắn cũng không ngại thử, chỉ là thời gian cải tạo khá lâu, đến hôm nay hắn mới thức tỉnh, điều khiến hắn hài lòng nhất là thân thể đã trở về dáng vẻ Tom Riddle thời niên thiếu không còn cái dáng vẻ bán linh hồn nữa.
Quirrell bước vào trong phòng thì thấy Voldemort đã tỉnh, anh vui vẻ quỳ xuống: "Chúc mừng ngài đã tỉnh."
"Quirrell. Vất vả cho ngươi rồi."
Quirrell mừng rỡ trong lòng, Chúa tể khen mình, vậy mình được nghỉ phép rồi đúng không.
"Sẵn đây, ở Brazil có một khu rừng nhiệt đới Amazon."
Quirrell gật đầu, đến đó thám hiểm là một ý kiến không tồi.
"Ngươi đi bắt rắn cho ta."
"Vâng... Ngài nói sao ạ?" Quirrell trố mắt nhìn Voldemort với vẻ ngỡ ngàng. Anh không nghe lầm đó chứ.
Voldemort phất phất tay áo choàng, hắn lặp lại: "Chúng ta đến Amazon, ngươi phải bắt một con rắn có thân hình đẹp nhất."
"Nhưng thưa ngài, chẳng phải ngài đã có một con rồi sao, nó tên là Nagini. Lần trước ngài còn nói sẽ đến đón nó sau khi cơ thể ngài được cải tạo xong."
"Con rắn ngươi chuẩn bị bắt sẽ là món quà dành cho Harry của ta. Em ấy cần luyện tập Xà khẩu. Không nói nhiều nữa, chuẩn bị xuất phát." Voldemort cười như nắng xuân, Quirrell tuyệt vọng quay mặt sang nơi khác, âm thầm rơi lệ trong tim.
Làm Tử Thần Thực Tử không có dễ đâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.