Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 18: Rắc Rối Tại Lớp Học Bay





Lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám được rất nhiều học sinh năm nhất mong đợi. Chỉ là giáo sư dạy học năm nay có hơi thơm ngát mùi tỏi và mấy bài giảng của anh rất nực cười. Người ta đồn là anh xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng anh đã gặp ở Rumani mà bây giờ anh vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của anh là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn anh đã giúp hoàn thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Nghe câu chuyện rất phi lý, nhưng nhóm trẻ Slytherin lại không rãnh để ý đến việc anh có nói dối không, họ chỉ mong anh có thể dạy được một bài gì đó ra trò.
Harry đung đưa chân nhìn người đàn ông trẻ tuổi năm phút lại nói lấp một lần trên bục, cậu đang suy nghĩ nên làm gì để ngăn cản Voldemort mà vẫn không khiến hắn nghi ngờ. Đang đắn đo nên cậu không biết có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu từ lúc vào đến giờ.
Khi tiết học kết thúc, bọn trẻ Slytherin chạy như bay ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại một mình Harry và Quirrell. Không biết ma xui quỷ khiến gì Harry lại làm liều, cậu lấy lọ nước hoa do chính cậu nghiên cứu ra, cậu bất ngờ đưa cho Quirrell, anh có vẻ ngạc nhiên lắm, anh lấp bấp hỏi: "Trò... Malfoy... trò đang làm gì?"
"Em nghĩ nó rất hợp với thầy." Harry chuyển lọ nước hoa sang tay Quirrell rồi nhanh chóng đi khỏi phòng.
Trong phòng là một mảng tĩnh lặng, chợt, một chất giọng lạnh lẽo rít lên: "Về phòng..."
"Yes My Lord." Quirrell vào trong phòng, anh khoá kĩ cửa, tiếp đó là từ từ tháo cái khăn vành quấn đầu xuống, một gương mặt trắng nhợt xuất hiện, hắn ra lệnh: "Mau sử dụng nó."
Anh cũng không mấy hi vọng với lọ nước hoa này, bởi anh đã thử qua biết bao nhiêu loại nhưng vẫn không khử được mùi thối rửa, chỉ có mùi tỏi là sử dụng được. Nhưng khi mùi hương nhè nhẹ thoảng qua mũi suy nghĩ của anh liền thay đổi, xịt thêm một chút, hương thơm tưởng như dịu nhẹ này có thể lấn át cả mùi tỏi. Quirrell giơ lọ nước hoa lên xem kĩ, trên đó là một dòng chữ được khắc rất tinh tế "Harry Malfoy."
Voldemort mừng vì bản thân sắp thoát khỏi cái mùi tỏi nồng nặc này nhưng cũng buồn bực vì Harry tặng nước hoa cho người khác. Quirrell bị tâm trạng thay đổi chóng mặt của Voldemort làm cho toát mồ hôi. Anh lại lấp ba lấp bấp hỏi: "Bầy tôi... có thể dùng nó... không?"

"Dùng đi!" Voldemort rít lên, nhất định sau này hắn phải đòi bé con tặng cho hắn một thùng nước hoa, nếu không thì có mà tức chết hắn.
Đến ngày hôm sau, mọi người phải mồm chữ O vì vị giáo sư nào đó đã không còn mùi tỏi mà thay vào đó là mùi nước hoa thơm nức mũi. Anh vui vẻ đến mức cười tít mắt, thiếu điều muốn hát tại bàn giáo sư.
Cụ Dumbledore nhìn Quirrell, cụ cười hỏi: "Nước hoa thơm đấy. Anh mua ở đâu vậy?"
"Tôi được tặng. Độc nhất vô nhị luôn." Anh ghim một miếng thịt bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Sau buổi sáng, nhóm Slytherin có tiết học Bay cùng với Năm nhất Gryffindor, bà Hooch từ xa đã quát: "Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!" Harry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao.
Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh: "Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN."
Mọi người gào to: "LÊN."
Vừa hô, cán chổi đã nhấc lên, Harry hơi rụt tay lại, cán chổi lại nằm xuống, cậu đợi cho vài đứa đã cầm được chổi mới vươn tay ra, cây chổi ngay lập tức lọt vào tay cậu, tốc độ rất nhanh. Hành động của Harry rơi vào mắt bà Hooch, một học trò năm nhất có thể điều khiển chổi theo ý muốn của mình thì rất không tầm thường, bà gật gù khen ngợi: "Được đấy trò Malfoy, cộng 10 điểm cho Slytherin."

Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Harry, đa phần là tò mò không biết vì sao cách cầm chổi không có bao nhiêu khác biệt mà cậu lại được cộng điểm. Vài người thì tỏ vẻ không hài lòng lắm, họ cho rằng bà Hooch thiên vị Slytherin.
Kế đến, bà Hooch chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa tư thế cho lũ học trò.
"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai..." Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát: "Quay lại, trò kia!"
Nhưng Neville lại không thể làm cho chổi dừng lại, nó hốt hoảng nhìn xuống bên dưới, tay vô thức buông lỏng rồi nó rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất. Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé.
Harry nghe bà lẩm bẩm:
"Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào." Bà quay lại nói với cả lớp: "Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy."
Bóng dáng bà vừa biến mất, Harry kéo Draco qua một bên tránh đụng chuyện với Gryffindor, đứng chưa được lâu thì chân cậu đụng phải một vật gì đó, hoá ra đó là quả cầu gợi nhớ của Neville. Cậu có chút buồn bực, sao lại xuất hiện ở đây rồi. Vừa định thần không biết quỷ không hay đá quả cầu đi, ai ngờ cậu còn chưa kịp chạm vào thì quả cầu đã nứt ra làm mấy mảnh, mà buồn cười ở chỗ... chân cậu đang giơ ngay nó.
Thế là, "Malfoy! Sao cậu lại làm vậy!"

Cục gạch của Merlin! Xui thật sự! Harry thầm than trong lòng tuy vậy bên ngoài vẫn nói: "Tôi xin lỗi."
Các ánh mắt lia đến chỗ cậu, Lavender Brown giữ bộ dáng tức không nhẹ trừng cậu, nó lớn giọng: "Cậu làm hư quả cầu của Neville rồi mà còn nói với giọng đó sao."
Tôi làm vỡ quả cầu của Neville chứ có phải của cô đâu. Harry gặng cười khi thấy có vài ba người đứng kế bên Lavender, chúng hướng ánh mắt chán ghét đến chỗ cậu. Draco kéo Harry về phía sau lưng mình, nó hếch cằm: "Sao? Chỉ là một quả cầu thôi mà. Mắc quá thì mua lại thôi."
"Cậu nói đơn giản thật, vậy thì mau đền đi. Tưởng giàu là ngon lắm hả." Một thằng nhóc tóc nâu lên tiếng, Harry nhìn qua nó, xin thề có Merlin, trong nguyên tác làm gì có thằng nhóc này.
Nghe vậy, Draco trái lại không hề tức giận, nó nhếch môi cười: "Chính là như mày nói, kẻ có tiền luôn ngon hơn người khác mà. Chỉ là nếu nhà mày cần tiền thì Malfoy sẽ mở lòng làm việc tốt." Nhóm trẻ Slytherin đã đứng lại thành một vòng lớn quanh Harry và Draco bày tỏ thái độ, Draco vừa dứt lời thì cả bọn đều nở nụ cười mỉa mai.
"Mày! Đừng có quá đáng." Nó nghiến răng nghiến lợi trừng Draco. Nó chuẩn bị nhào qua thì Dean và Seamus cản lại, hai đứa cũng không mấy vui vẻ nhìn mấy đứa trẻ bên Slytherin.
Ở cách đó không xa, Fleamont nắm lấy tay áo Ron, nó lắc đầu, nói nhỏ: "Đừng có nhiều chuyện."
Từ lúc bắt đầu, Ron đã muốn đi qua nhưng người bạn thân này cứ níu lấy nó miết, nó nghe lời cảnh cáo vô cùng nghiêm túc của Fleamont liền im lặng, nó mắng nhỏ: "Malfoy chẳng bao giờ tốt đẹp."
Fleamont lên tiếng phản bác: "Không phải như cậu nó-"
"Các trò đang làm gì?" Giáo sư Quirrell bước đến chỗ bọn trẻ, anh mỉm cười nhìn mấy đứa trẻ, bên Slytherin chỉ lên tiếng chào rồi không nói gì nhưng không có nghĩa Gryffindor sẽ im lặng, có đứa cất giọng mách: "Thưa giáo sư, Malfoy vừa mới cố ý làm hư quả cầu của Neville."

"Thế sao trò Malfoy?" Quirrell mỉm cười nhìn Harry, cậu phiền muộn nói: "Em không cố ý thưa thầy."
"Được rồi. Chuyện này cũng không có gì to tác, nên tôi nghiêm cấm các trò không được cãi nhau nữa. Và để công bằng thì sau giờ học trò Malfoy sẽ bị cấm túc ở chỗ tôi." Giáo sư Quirrell gật đầu với Harry một cái, sau đó trong sự ngạc nhiên của mọi người mà rời đi.
Lúc này, bà Hooch cũng đã quay lại, hai phía liền tách ra, chỉ là có người vẫn không cam lòng.
"Thật là đáng ghét." Brown ngồi trên chổi nhìn về phía xa xa.
Parvati lại nói: "Dù sao cậu ta cũng bị cấm túc tại chỗ Giáo sư Quirrel rồi còn gì."
Bên Slytherin, Draco bực bội nói: "Tại sao bọn nó gây sự trước mà em lại phải bị cấm túc chứ."
"Thôi bỏ qua đi anh. Mà em muốn hỏi đứa trẻ tóc nâu hồi nãy là ai vậy?"
"Đứa con thứ của nhà Honor, Sage Honor. Ông cố của nó đã phản bội gia tộc Lestrange nên bị trục xuất, sau đó ông ta đổi họ mình thành Honor." Trong lời nói của Draco chứa đựng sự chán ghét không chút che dấu, nó nói tiếp: "Mấy năm trước khi Rodolphus và Bellatrix vừa bị bắt vào Azkaban, gia đình đó lại chạy về đòi tiếp nhận gia tộc. Nhưng cấm chú tổ tiên đặt trước cổng nhà quá mức cường đại, kết quả bị đánh cho một thân trọng thương đi về."
Nghe vậy, Harry chỉ cười cười cho qua chuyện nhưng trong lòng lại không quên quẹt một nét mực ghi mấy đứa gây chuyện hôm nay vào sổ đen.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.