Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 17: Tiết Học Đầu Tiên





Lúc hai anh em ra ngoài phòng sinh hoạt thì các học sinh năm nhất cũng đã có mặt đầy đủ, không khí giữa họ có phần câu nệ, tuy là ngồi cùng một phòng nhưng ai cũng làm công việc riêng, ngay cả cậu bạn thân da màu cũng có vẻ im lặng bất thường. Âm thầm thở dài xong Harry nở một nụ cười tươi, lên tiếng chào hỏi: "Chào các cậu, đêm qua ngủ có ngon không?"
Blaise như được lên dây cót, nó nhìn cậu như thể trước mắt nó là mặt trời sáng rọi, nó vui vẻ đáp lời: "Sẽ rất ngon nếu không tính cái đạp nhẹ nhàng của Theodore vào lúc khuya."
Mặt Theodore hơi đỏ lên, nó ngại ngùng nói: "Xin lỗi Blaise."
Draco cười trêu: "Cậu không cần xin lỗi đâu Nott, tối hôm sau hãy đạp nhiều một chút, với cái da cứng rắn đó tôi tin chắc rằng cậu ta sẽ không có hề gì." Blaise ngay tức thì làm vẻ mặt đau khổ tay trái đè lên trái tim, gương mặt nó chọc cho nhóm trẻ bất giác mỉm cười. Mấy đứa trẻ biết Harry đang cho tụi nó cơ hội nên liền vui vẻ xuống một bậc thang mà Harry dọn ra.

So với Draco thì Harry nhanh chóng bắt được thiện cảm của mọi người hơn, Draco có nguyên tắc của nó, nó cho rằng mối quan hệ giữa bọn họ chỉ dừng lại ở mức lợi ích nhưng Harry lại không nghĩ như thế, cho nên khi đối xử với bạn bè cùng nhà Harry vẫn cho họ thấy được sự chân thành và tôn trọng. Chính vì điểm này của Harry đã khiến cho hai vợ chồng Malfoy vô cùng lo lắng, họ luôn sợ con trai nhỏ sẽ bị lừa gạt. Draco cũng nghĩ giống cha mẹ, nhưng lại nghĩ đến từ nhỏ em trai yếu ớt hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đồng trang lứa nên lời khuyên răn gì đó đều nuốt ngược vào trong.
Dù trời có sập xuống anh vẫn có thể bảo vệ em, nếu họ dối em một anh có cách khiến họ phải trả giá gấp nhiều lần.
Môn khởi đầu cho buổi học đầu tiên chính là Tiết độc dược của Severus Snape, khi cả nhóm theo Draco từ Sảnh đường xuống hầm để học lớp độc dược, Harry nhìn Hermione đã ngồi sẵn từ trước liền thắp một cây nến cho Cứu thế chủ. Kiểu gì thì cũng sẽ bị chủ nhiệm nhà cậu quật lên quật xuống cho mà coi.
Không lâu sau, các học sinh Gryffindor lục tục vào, bọn trẻ thậm chí chỉ tập trung ánh mắt vào sách hận không thể có thêm chục cái não nữa để nhồi nhét hết kiến thức, Harry chú ý thấy Fleamont và Ron cũng đặc biệt đến sớm, vẻ mặt Cứu thế chủ cứng đờ như sắp đi đánh trận. Bên nhà Rắn thoải mái hơn, cả bọn đang ngồi tán gẫu với nhau và người tạo tiếng cười nhiều nhất chính là Blaise Zabini.
Thời gian vừa điểm 9:30, cửa hầm mở toang ra, Severus bước vào, anh bắt đầu điểm danh, như dự liệu anh dừng ở cái tên của Fleamont Potter, "À phải rồi, Fleamont Potter, một cái tên lẫy lừng mới của chúng ta." Giáo sư Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp, anh bắt đầu nói: "Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường các trò không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng, cũng chẳng mong gì các trò hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu các trò không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy." Giọng anh không to, chẳng lớn hơn tiếng thì thầm là mấy nhưng bọn trẻ vẫn nghe không sót một từ. Bài diễn văn nho nhỏ kết thúc, lớp học càng im lặng hơn, Hermione chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ bản thân không phải lũ đầu bò mà anh nói.
Thình lình giáo sư Snape nạt: "Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"
Fleamont nhìn cánh tay vươn cao của Hermione, nó ấp úng trả lời: "Thưa thầy... Con không biết."
"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo trò tìm cho ta một be – zoar thì trò sẽ tìm ở đâu?" Nó tiếp tục không biết câu trả lời và cô bạn Hermione thì vẫn giơ tay.

Giáo sư Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione, "Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"
Fleamont lặng lẽ nói: "Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?" Nó vô tình bắt gặp ánh mắt chế giễu của cậu bé tóc bạch kim và hai kẻ bên Slytherin mà nó không biết tên đang che miệng cười.
"Potter, trò tưởng là trò có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao? Trò Draco Malfoy. Cho ta câu trả lời." Anh quay sang kêu Draco, nó tự tin đáp: "Thưa thầy, nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử."
"Slytherin cộng 5 điểm. Các trò còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi." Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trỗi lên. Giọng Severus Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó: "Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của trò đấy, Potter."
Tiếp đến, Severus chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Anh đi qua đi lại coi từng nhóm cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, rất nhanh nhóm Draco và Blaise đã nộp sản phẩm lên, nhóm kế tiếp là Harry và Theodore, cậu có vẻ tiếc nuối nói: "Anh lại thắng rồi."
Harry quay sang nhìn các nhóm bên Gryffindor bị phun nọc độc, khẽ thở dài vì số phận xui xẻo của họ, ai ngờ hành động này của cậu rơi vào mí mắt của ai đó lại thành ra là đang khinh bỉ bọn họ.

Tiết độc dược kết thúc. Nhóm Gryffindor ra khỏi hầm, Fleamont trông buồn thiu vì nó làm mất hai điểm của nhà, Ron phải an ủi nó mới vực dậy tinh thần được một chút. Nó lại chạm mặt thằng nhóc tên Draco Malfoy, Draco trông thật đáng ghét với cái giọng châm chọc người nhà Ron, Fleamont lạnh nhạt nói lại: "Đừng có quá đáng, Malfoy."
"Không phải chuyện của mày! Potter." Draco cũng không ưa thích Cứu thế chủ, chính là vừa gặp đã ghét.
Đợi đến khi Harry từ trong hầm độc dược đi ra thì hai bên thiếu điều muốn rút đũa phép ra và cho đối phương mấy cái thần chú. Cậu phải khuyên giải một lúc Draco mới chịu rời đi.
Ở đằng sau, Fleamont nhìn theo bóng lưng của cả hai, môi bất giác mím lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.