Khác Thủ Tiên Quy

Chương 211: Ô Đầu Bạch 3




Ô Đầu Bạch chết rồi? Ô Đầu Bạch cứ thế mà chết. Toàn thân Khoản Đông Nhiên căng chặt, như lâm đại địch nhìn Diệp Vu Thời. Sắc mặt Thương Nhược Tuyết trong lòng hắn càng thêm tái, nàng thấy Diệp Vu Thời nhìn về hướng họ, trong lòng mơ hồ có chút tuyệt vọng. 

Diệp Vu Thời ôm lấy Phương Khác, nhẹ nhàng nhìn sang bên này một cái. Sát khí âm lạnh ập thẳng vào mặt. Khoản Đông Nhiên cắn chặt môi cắn chặt răng, nhưng hắn chỉ hơi cong người, đầu gối cong lại rồi búng ra ôm Thương Nhược Tuyết chạy về một hướng. 
Hắn sớm đã không còn chiến ý, lúc này chỉ muốn chạy thoát khỏi đây như chó nhà có tang. 
Thương Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn hắn. Khoản Đông Nhiên tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Thương Nhược Tuyết, hắn chỉ mím chặt môi sau đó không quan tâm gì nữa nhếch nhác chạy trốn. 
Diệp Vu Thời không có động tác gì, hắn nhìn hai người Khoản Đông Nhiên một cái rồi cúi đầu nhìn Phương Khác. 
Khóe mắt Phương Khác tràn ra máu, mắt không tiêu cự đặt ở một điểm nào đó. Sát khí xâm nhập, mắt Phương Khác lúc này có lẽ đã không còn nhìn thấy. 
Hắn hơi chau mày đặt Phương Khác nằm thẳng xuống, nhanh chóng bố trí màn linh lực ngăn cách âm sát, rồi xử lý vết thương trên người Phương Khác. Nhưng phụng nhãn bồ đề đã hóa thành vô số lực chí dương tràn vào nội thể Phương Khác, mà khí âm sát Ô Đầu Bạch rót vào nội thể Phương Khác đã sớm đột phá phong tỏa. 
Vết thương trên người Phương Khác đã bắt đầu khép lại, năng lực lành vết thương của y còn mạnh hơn cả thể tu bình thường. Đây là hiệu quả sau khi những dị bảo của Phương Minh Viễn lưu lại tôi luyện qua thân thể này, kinh mạch trong người cũng thế. 
Nhưng bây giờ, thống khổ của Phương Khác cũng bắt nguồn từ năng lực lành lặn cường đại của y. 
Lực chí dương của phụng nhãn bồ đề và lực chí âm của âm sát không ngừng trùng kích kinh mạch y, sau khi đứt lìa lại lành lặn rồi tiếp tục bị chấn đứt. 
Phương Khác nhẹ động mi mắt gọi: “Vu Thời.” 
Diệp Vu Thời thấp giọng đáp, sau đó Phương Khác cười bình tĩnh nói: “Đệ nhớ nhẫn chứa đồ của huynh vẫn còn tốt.” 
Diệp Vu Thời sửng sốt nhất thời không thể lý giải Phương Khác có ý gì. 
Phương Khác nhìn về hướng Khoản Đông Nhiên chạy mất, sau đó lại nhíu mày nhìn Diệp Vu Thời nói: “Đệ đã rất nhiều ngày không nghỉ ngơi, cảm thấy hơi mệt, trong nhẫn chứa đồ của huynh có giường có chăn không? Đệ muốn ngủ một lát.” 
Nói xong Phương Khác liền chậm rãi khép mắt lại, hô hấp bình ổn, thế nhưng thật sự ngủ mất. 
Diệp Vu Thời trợn to mắt, ôm Phương Khác thoáng cái không biết làm sao. Nhưng sau đó hắn lại thản nhiên cúi đầu mang theo vô hạn ôn nhu nhẹ hôn lên khóe mắt Phương Khác. Kiểm tra tình huống trong người Phương Khác đã bắt đầu chuyển tốt dưới tác dụng của đan dược. Hắn bèn lấy ra giường và chăn, ôm Phương Khác đặt lên. 
Vừa mới buông Phương Khác xuống, mắt Phương Khác đột nhiên mở ra, túm tay hắn nhíu mày nói: “Đừng động, để đệ ngủ.” 
Nói xong, thấy hắn không động, Phương Khác lại túm tay hắn ngủ say. 
Diệp Vu Thời liền không động nữa, mà ngồi ở mép giường, nhìn Phương Khác, thèm ngủ và thèm ăn đối với người tu chân như họ là không cần thiết, nhưng Phương Khác thích. 
Trước khi vào đỉnh hắn đã biết có thể hắn sẽ gặp chuyện, vì trước đó lúc hắn và chưởng môn cùng vào đỉnh chưởng môn từng nói một câu, sát khí trong đỉnh này có khả năng là khắc tinh của hắn. Khi đó hắn đã phát giác được Băng Lưu Diệm dị thường. Chỉ là chưởng môn tu vi cao thâm, hoàn toàn ngăn cách được âm sát, hắn mới không bị ảnh hưởng. 
Khi hôn mê có lúc hắn hoàn toàn vô ý thức, có lúc lại có ý thức. Hắn biết hắn hôn mê rất lâu rất lâu. Có lúc dường như nghe được Phương Khác đang nói chuyện với hắn. Hình như nói rất nhiều, nhưng nói gì hắn lại nghe không rõ lắm. Nhưng có một khoảng thời gian hắn không nghe thấy Phương Khác nói gì với hắn nữa. Phương Khác bắt đầu trầm mặc, chính sự trầm mặc này khiến hắn đang hôn mê cảm thấy rất đau. Không biết tại sao đau, cũng không biết chỗ nào đau. 
Diệp Vu Thời rũ mắt, khóe môi chợt cong lên, dứt khoát nằm xuống. Khi hắn vừa nằm xuống định nhắm mắt lại, Phương Khác chợt quay đầu qua, con mắt đã dần hồi phục màu đen trừng hắn, ngữ khí bất thiện nói: “Đệ ngủ, huynh không được phép ngủ, huynh còn ngủ chưa đủ sao?” 
“…” Diệp Vu Thời trầm mặc nhìn Phương Khác, hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Vu Thời thỏa hiệp: “Huynh không ngủ.” 
Phương Khác dường như thỏa mãn nhướng mày, rồi mới nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. 
Trên một vùng biển đen, âm sát sôi sục, trên một đài sen đặt một chiếc giường gỗ hoàn toàn không cân xứng, trên giường có hai người, một người ngủ say, một người mở mắt nhìn tới nơi không biết tên. 
Một thi thể nổi nổi chìm chìm cách đài sen không xa, mang theo không cam lòng và oán hận mà chết. 
… 
Bên kia Khoản Đông Nhiên chạy trốn đột nhiên thấp giọng nói: “Ngươi có thể xem thường ta.” 
Sắc mặt Thương Nhược Tuyết vẫn tái nhợt, tay nàng vòng qua cổ Khoản Đông Nhiên ôm chặt, nhưng ánh mắt nàng đã bình tĩnh lại, nàng lắc đầu dịu giọng nói: “Không.” 
Khoản Đông Nhiên siết chặt tay cầm dù đến mức gân xanh cũng nổi lên. Ánh mắt tuyệt vọng của Ô Đầu Bạch khi đó như một thanh đao chém vào tim hắn, cay, khổ, đắng, chua đến mức hắn muốn rơi lệ. 
Sẽ không có ai hiểu bằng hắn Ô Đầu Bạch đi đến hôm nay phải vất vả thế nào, nói là nằm gai nếm mật cũng không quá. Hắn từng khinh thường, từng chán ghét, từng không cam tâm cũng từng có ghen tỵ và kính phục với Ô Đầu Bạch. 
Vì thế vừa rồi hắn phất tay bàng quan, tùy ý Ô Đầu Bạch và Phương Khác liều sống chết. Cho đến lúc Ô Đầu Bạch chết, hắn mới hiểu thì ra Ô Đầu Bạch chết rồi hắn sẽ khó chịu như thế. Mà sự kính phục hắn dành cho gã đã nhiều hơn ghen tỵ. 
“Ta và Ô Đầu Bạch bất hòa, trong yêu phủ mọi người đều biết.” Khoản Đông Nhiên khàn giọng nói: “Phụng nhãn bồ đề trong tay gã là của sư phụ ta. Gã vào đỉnh ít nhất có một phần nguyên nhân là muốn đón ta ra ngoài. Nhưng gã chết thảm ngay trước mặt ta, ta vậy mà lại chạy trốn.” 
Khi Khoản Đông Nhiên nói những lời này, ngạo khí và lãnh duệ trên mặt sớm đã tan biết sạch sẽ chỉ còn lại vẻ tầm thường. Sự tầm thường này khiến ngũ quan xuất sắc của hắn cũng trở nên tầm thường. 
“Lấy trứng chọi đá không phải là hành vi của người thông minh.” Thương Nhược Tuyết nói, nói xong nàng thấy Khoản Đông Nhiên không có hành động gì, nhíu mày nói tiếp: “Đánh không lại đương nhiên phải chạy, tình trạng của Phương Khác có vẻ không tốt, Diệp Vu Thời chắc sẽ không bận tâm truy kích chúng ta. Nếu ngươi cảm thấy hổ thẹn, về sau chờ thời cơ hành động là được. Huống chi Ô Đầu Bạch đã chết rồi, cho dù ngươi lưu lại thì có thể làm gì? Báo thù cho gã sao?” 
Khoản Đông Nhiên dừng bước, hắn nhìn Thương Nhược Tuyết một cái thật sâu, chậm rãi nói: “Ngươi không hiểu.” Có vài chuyện không phải đơn thuần là lợi ích được mất có thể tính toán. Lúc nhìn thấy ánh mắt Diệp Vu Thời trong lòng hắn chỉ trào lên một suy nghĩ, chạy! Khi đó hắn nào có nghĩ đến sẽ báo thù cho Ô Đầu Bạch? 
Sau đó hắn hoang mang chạy trốn, cái gì cũng không kịp nghĩ chỉ lo chạy đi. Nhưng nếu Diệp Vu Thời muốn giết hắn, hắn còn có thể chạy được sao? Không phải hắn chạy thoát khỏi tay Diệp Vu Thời mà là Diệp Vu Thời căn bản khinh thường giết hắn. Vào lúc hắn xoay người muốn chạy, Diệp Vu Thời đã khinh thường giết hắn rồi. 
Trên mặt Thương Nhược Tuyết xuất hiện một tầng đỏ không bình thường, nàng cắn môi dưới. Chỉ cảm thấy trên mặt đau nóng rát. Ánh mắt vừa rồi của Khoản Đông Nhiên cùng với câu nói ‘ngươi không hiểu’ phản phất như câu có ngu hay không của Phương Khác, đánh thẳng vào mặt nàng. 
Nhưng nàng lại cười ra tiếng, nhẹ giọng nói: “Ít nhất ngươi còn sống. Con người bất kể đã đưa ra quyết định gì, quan trọng nhất chính là đừng hối hận. Vì hối hận vô dụng, ngươi còn tiếp tục hối hận, chỉ khiến ta xem thường ngươi.” 
… 
Ngoài cung điện, một thiếu niên tóc xanh cầm đao mà đứng. Nó nghiêng tai lắng nghe tiếng bàn luận truyền đến trong cung điện. Chỉ thấy vị yêu vương trẻ tuổi chất vấn Lục La dưới điện. 
“Ô Đầu Bạch đã chết. Cho ta biết, ngươi đã làm gì?” 
Sau đó một giọng nữ kinh ngạc mà tràn đầy vô tội nói: “Ô Đầu Bạch không phải tự xin vào đỉnh sao? Sao gã lại chết?” 
Sau đó chính là âm thanh thứ gì ném xuống đất. 
Thiếu niên tóc xanh nghe âm thành truyền ra, âm thầm chỉnh lại cả chuyện. Nó cúi đầu, nghĩ nếu Ô Đầu Bạch đã chết, vậy sư thúc tất nhiên không đáng ngại. Nghĩ nghĩ, mái tóc xanh trên vai đập vào mắt nó, nó nhíu mày ghét bỏ nhìn một cái. Hách Liên Đồng không thể giành được công việc này liền tìm vài chỗ phát tiết y như tiểu hài tử. 
Chẳng qua Dương đỉnh kia thời thời khắc khắc đều có người canh chừng, nếu sư phụ ra từ Dương đỉnh tất nhiên sẽ kinh động người trong yêu phủ, quan hệ của họ và Côn Luân vốn đã không ra sao. 
Nghĩ đến thành tựu to lớn của Diệp sư bá và sư thúc ở đại lục Thanh Hoa mà nó nghe được mấy hôm nay, Vương Lạc Dương bất giác cười cười. 
Lại nghe đến cuối, Vương Lạc Dương nhìn ra xa. Nó nghĩ, yêu vương này có hơi do dự thiếu quyết đoán. Biết rõ trong chuyện Ô Đầu Bạch tất nhiên có Lục La xúi bẩy, nhưng hắn vẫn để Ô Đầu Bạch vào đỉnh. Ô Đầu Bạch chết, hắn lại phát hỏa với Lục La, nhưng hỏa này phát chẳng có chứng cứ gì, bị Lục La đôi câu vài lời chặn trở về. 
Đối với nó mà nói, một là đừng phát hỏa, hai là phát tác rồi thì không thể bị dội về. Nếu không về lâu về dài, người dưới trướng làm sao còn chút sợ hãi nào với yêu vương? 
Lúc này, Lục La nhẹ nhàng ra khỏi điện, sắc mặt có chút khó coi. 
Vương Lạc Dương nhìn Lục La đi xa, sau đó chậm rãi thu lại đường nhìn. 
Địch lão tổ sau khi Phương Hiền Thanh chết đã không biết tin tức, ai ngờ ông ta lại đến đại lục Thanh Hoa? Hơn nữa còn bắt tay với Lục La. Nhưng có thể nhờ chuyện này tìm được nơi ở của Dương đỉnh cũng là niềm vui bất ngờ. Nếu không sư thúc ra khỏi đỉnh, đối diện với hai người rình mò kiếm quyết của ngài không phải sẽ là thế đơn lực bạc sao? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.