Khác Thủ Tiên Quy

Chương 212: Người trong lòng 2




Phương Khác không ngủ quá lâu, sau khi tỉnh lại không lập tức đứng lên mà nhắm mắt chậm rãi thanh lý lại tất cả những chuyện phát sinh gần đây. Những ngày dài đăng đẳng từ sau khi vào đỉnh khiến y cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại chỉ cần y vừa mở mắt nhìn thấy người y đang nắm tay… những ngày dài đăng đẳng kia sẽ hóa thành thời gian ngắn ngủi trong sinh mạng lâu dài. 
Phương Khác mở mắt, Diệp Vu Thời nhìn lại y, biểu tình vốn lạnh nhạt khẽ biến đổi, con mắt đen kịt nhìn vào y, trong con ngươi phản chiếu thân ảnh y, vô cùng rõ ràng. 
Nếu là khi trước lúc này Phương Khác sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tại y không cảm thấy vui. Y đưa tay như muốn vuốt mắt Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời thuận theo nhắm mắt lại, cúi đầu xuống. Tóc hắn được buột chỉnh tề, đây không phải thói quen lúc trước của hắn, mà là Phương Khác buộc cho hắn. 
Ban đầu Phương Khác chỉ có thể vụng về buộc tóc cho hắn, đến bây giờ đã buộc rất đẹp. Cho dù y biết tu sĩ không cần mỗi ngày đều xõa tóc để xoa bóp da đầu, nhưng y vẫn làm thế. Ban đầu là cười làm, sau đó mặt không biểu cảm làm. 
Diệp Vu Thời nhắm mắt, lông mi cong lại vô cùng xinh đẹp. Ngón tay Phương Khác nhẹ chạm lên mí mắt hắn, Diệp Vu Thời càng dựa lại gần, chóp mũi hai người đụng vào nhau. 
“Chuyện Băng Lưu Diệm trước đó huynh đã phát giác rồi đúng không? Trước khi vào đỉnh huynh nói đừng sợ…” Phương Khác nhấn hai chữ ‘đừng sợ’ rất nhẹ, ngữ điệu hơi nâng lên. 
Diệp Vu Thời nhẹ cười một tiếng, hơi giãn khoảng cách ra, chậm rãi mở mắt. Đôi mắt âm trầm và thản nhiên tĩnh lặng nhìn y, “Ừ” một tiếng. 
Phương Khác nhướng mày, trực tiếp lật người đè Diệp Vu Thời dưới thân, y chống một tay bên tai Diệp Vu Thời dùng tư thế áp bách nhìn Diệp Vu Thời nói: “Có lẽ huynh có lời muốn nói với đệ? Về chuyện tại sao chúng ta sẽ vào trong đỉnh, về… cơ duyên của đệ?” 
Khi đó sư phụ thật sự không kịp cứu y và Diệp Vu Thời ra sao? Câu nói Trí Tiêu lưu lại bên tai y rõ ràng đã cho ra đáp án phủ định, ông hy vọng y có thể vào trong Định Châu cửu đỉnh. 
Mà Diệp Vu Thời có lẽ đã biết chuyện. 
Nói rồi Phương Khác híp mắt lại, khóe môi mang theo mấy phần ý cười. Y biểu hiện vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nhưng ngọn lửa trong mắt sáng rực khiến người ta không cách nào xem nhẹ. 
Lúc tin tức Diệp Vu Thời mất tích truyền tới, y biểu hiện bình tĩnh bao nhiêu, thì trong lòng sợ hãi bấy nhiêu. Sau đó y tìm được hắn, nhưng kỳ thật y không hề an tâm như y đã biểu hiện ra. Vì y chưa từng ý thức được rõ ràng rằng Diệp Vu Thời có thể sẽ chết, có thể sẽ vĩnh viễn rời khỏi y như thế. 
Khi Diệp Vu Thời ngủ say, hôn mê bất tỉnh không biết vì nguyên nhân gì. Y chưa từng sợ hãi như thế, nhưng trong thiên địa chỉ có âm sát cuồn cuộn không dứt. 
“Huynh biết rõ huynh vào đỉnh Băng Lưu Diệm sẽ xảy ra vấn đề, tại sao còn phải vào?” Phương Khác hỏi, y áp chế phẫn nộ không tên trong lòng, bản thân y cũng không rõ rốt cuộc là sợ hãi áp chế trong nhiều ngày hóa thành lửa giận, hay lửa giận sinh ra vì Diệp Vu Thời dồn bản thân vào hiểm cảnh? Hay cả hai thứ đều có, hoặc cả hai đều không phải. 
Y chậm rãi thẳng người dậy, rút tay đang chống bên tai Diệp Vu Thời về. 
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, tóc y xõa ra, sắc mặt còn hơi tái, ánh mắt hơi híp lại, khóe môi mang theo ý cười hơi giả tạo, từ cao cúi nhìn hắn. Mang theo mười phần áp bách và mấy phần khí tức nguy hiểm… vô cùng mê người. 
Nhưng bản thân y hiển nhiên không ý thức được điểm này, Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, màu con ngươi chuyển đậm. Hắn nhìn Phương Khác thật sâu không nói. 
Vì xử lý vết thương trên người Phương Khác, y phục trên người y đã bị thoát ra từ lâu, chỉ có một kiện tiết y mỏng rộng rãi treo trên người. Xương quai xanh rất tinh xảo, vết thương ở bụng từ bề ngoài nhìn cũng thấy đã lành chỉ còn lớn cỡ đồng tiền. Đường cơ trên bụng vô cùng đẹp, không có một chút thịt thừa nào, hẹp nhưng cực có tính đàn hồi. 
Còn hai chân thẳng tắp đang tách ra đặt hai bên người hắn. 
Phương Khác nhíu mày, đợi Diệp Vu Thời cho y đáp án, không hề phát giác biến hóa nhỏ bé diễn ra trong đáy mắt Diệp Vu Thời. 
“Vì huynh không an tâm, nếu đệ gặp chuyện trong đỉnh thì phải làm sao? Nếu chưởng môn tính toán sai lầm thì phải làm sao? Huynh làm sao yên tâm để đệ vào đỉnh một mình?” Diệp Vu Thời chậm rãi nói, ngữ điệu của hắn cực chậm, chậm như không hề để ý. Nhưng ngữ khí càng bâng quơ, màu tối trong mắt lại càng đậm. 
Phương Khác hơi ngẩn ra, ngọn lửa trong mắt sau khi nghe thấy những lời này thì thoáng cái tan biến sạch sẽ. Nhưng sau đó y lại nhướng mày, phát ra một tiếng cười nhẹ. Màu mắt cũng trở nên tối vô cùng, trong mắt y, phản chiếu thân ảnh Diệp Vu Thời nằm ngửa trên giường. 
Diệp Vu Thời thấy rõ trên gương mặt tái nhợt của Phương Khác hiện lên màu đỏ. Nhưng lần này Phương Khác không chút tránh né nhìn chằm chằm vào hắn. 
“Diệp sư huynh, nhưng đệ vẫn cảm thấy rất tức giận. Làm sao đây?” Phương Khác cúi người xuống, ấn một nụ hôn lên môi Diệp Vu Thời. Sau khi nói xong, Phương Khác luồn một tay vào tóc Diệp Vu Thời rồi hung hãn hôn lên. 
… 
“Lần sau huynh còn dám làm thế nữa, bất luận… là vì cái gì…” 
Hơi thở ấm nóng của Phương Khác phả vào tai Diệp Vu Thời, sau đó y ngậm lấy tai hắn, cánh tay còn lại đã cởi thắt lưng Diệp Vu Thời, tỉ mỉ ma sát phần eo. 
“Vào lúc huynh hôn mê bất tỉnh, đệ sẽ thật sự, làm huynh.” 
Con ngươi Diệp Vu Thời đột nhiên co rút, hắn phối hợp hơi ngửa đầu để nụ hôn của y đặt lên cổ. Một cánh tay đè lên eo Phương Khác, tay kia được chăn phủ lên, ở nơi Phương Khác không thấy được, trên tay quấn một sợi xích mảnh. 
Âm thanh khàn khàn: “Làm huynh?” 
Âm thanh thấp trầm mang theo điệu khàn, hai chữ này phản phất như kích thích Phương Khác. Y tiếp tục hung mãnh hôn hắn, cho đến khi giữa môi hai người nếm được vị máu tanh, Phương Khác dán vào môi Diệp Vu Thời thấp giọng nói: “Làm huynh.” 
Tiếng thở dốc của hai người giao vào nhau. 
Mắt Diệp Vu Thời cuồn cuộn ám lưu. 
… 
Cho đến khi tay Phương Khác thò vào khu vực nguy hiểm, y thở dốc thật mạnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Vu Thời, khàn giọng nói: “Đệ yêu huynh.” 
Ai biết giây tiếp theo liền đất trời đảo lộn, gần như thoáng cái, vị trí của Phương Khác và Diệp Vu Thời đã chuyển đổi. Tay Phương Khác bị Diệp Vu Thời dùng xích không biết lấy ra từ lúc nào khóa lại, mà xích được quấn ở đầu giường. 
Diệp Vu Thời cúi người nhìn Phương Khác, cười nhẹ một tiếng: “Yêu huynh?” 
Phương Khác trợn to mắt, có chút không dám tin nhìn Diệp Vu Thời. Nhưng cảm giác bị xâm nhập ở nơi khó thể mở miệng lại vô cùng chân thật. 
Ngón tay Diệp Vu Thời cong lên, đưa vào càng sâu. 
Phương Khác hít ngược một hơi, cổ họng không thể khắc chế phát ra tiếng thở dốc. Diệp Vu Thời nhìn y chằm chằm, ghé lại hôn lên khóe môi y, như đang an ủi. Nhưng cánh tay kia của hắn lại ấn sau eo Phương Khác, đầu gối đỉnh vào tách hai chân y ra, hoàn toàn không cho phép cự tuyệt. 
Phương Khác muốn lùi về sau, nhưng vô pháp giãy thoát, cũng vô pháp thoát khỏi khoái cảm cường liệt này. 
“Nếu còn phát sinh tình huống như thế, huynh vẫn sẽ làm như vậy.” Diệp Vu Thời nhìn chằm chằm Phương Khác nói. 
Theo lời nói của Diệp Vu Thời, một cơn đau đớn ập đến khiến mắt y tối đi. 
Phương Khác mông lung nhìn Diệp Vu Thời, hắn ghé lại hôn y, dừng động tác. Đây là một nụ hôn rất khắc chế, y cũng có thể cảm giác được ngón tay Diệp Vu Thời nhẹ run. Tóc Diệp Vu Thời đã xõa ra, mái tóc đen tô điểm cho làn da trắng, chỗ xương quai xanh còn có ấn ký màu đỏ y lưu lại. 
Đau đớn dần trôi đi, Diệp Vu Thời phản phất như cảm giác được, hắn nâng một chân y lên, sau đó cắn một cái lên miệng y, thấp giọng hỏi: “Còn yêu huynh không?” 
“Nhân lúc người… gặp nguy… a…” 
Lời Phương Khác bị va chạm vỡ vụn. 
Nhưng Diệp Vu Thời vẫn quyết không tha hỏi cùng một vấn đề. 
Không biết qua bao lâu. 
“Yêu huynh không?” 
… 
“Cho huynh biết, còn yêu huynh không?” 
“Yêu không?” 
“… Yêu.” Phương Khác khàn giọng đáp, một tay y bị Diệp Vu Thời giữ chặt, nói là bị giữ không bằng nói là giữ lấy nhau. Mười ngón giao triền, mà sợi xích kia sớm đã bị ném sang một bên. 
Diệp Vu Thời dừng lại một chốc, sau đó nghẹn cười ra tiếng. 
“A Khác…, thật muốn làm chết đệ trên chiếc giường này.” Diệp Vu Thời vừa thực hiện lời hắn nói, vừa thấp giọng nói: “A Khác, đệ biết lúc đệ đi địa cung huynh đang nghĩ gì không? Địa cung hung hiểm ra sao huynh nghĩ sơ là biết, nhưng huynh càng không thể chịu đựng Thái A và đệ còn thân mật hơn đệ và huynh. Cũng không thể chịu đựng đệ lưu lại mầm họa này. Nếu đệ không đi địa cung giải trừ quan hệ giữa hai người, sớm muộn huynh cũng sẽ động thủ với hắn. Huynh sẽ nghĩ mọi biện pháp… giết chết hắn. 
Nhưng sau khi Triệu Lịch Duyệt cho huynh biết về quẻ bói kia, huynh cảm thấy cho dù Thái A vĩnh viễn là kiếm linh của đệ thì có can hệ gì đâu.” 
… 
“Sau khi biết mối họa ngầm của Sâm La kiếm quyết, huynh từng suy nghĩ, huynh nghĩ nếu từ đó tu vi của đệ không thể tăng tiến, đệ còn có thể bầu bạn với huynh bao lâu? Khi đó huynh vô cùng hối hận, hối hận tại sao phải nói với đệ kết anh sẽ kết làm đạo lữ. Người nóng ruột, không phải đệ mà là huynh. Nếu đệ chung quy không cách nào kết thành nguyên anh… huynh liền nghĩ đến chuyện sau khi tất cả kết thúc. Tu vi cách biệt càng lớn càng không cách nào trở thành ‘đạo’ lữ.” 
Phương Khác muốn lắng nghe lời Diệp Vu Thời nói, nhưng kích thích thân thể mang đến khiến y không cách nào tập trung tinh thần. Mồ hôi thấm ướt tóc y, khóe mắt phiếm đỏ, ẩm ướt lại dễ nhìn. 
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, nhíu mày, nhẹ hôn lên. Âm thanh ám khàn vang vọng không ngừng trong đầu Phương Khác, nhưng dường như lại có hiệu quả trì hoãn, khi y nghe được câu sau mới có thể phản ứng được câu trước Diệp Vu Thời nói cái gì. 
“Huynh nghĩ lúc đầu huynh tu chân là vì muốn mình trở nên cường đại, vì báo thù. Hiện nay nếu đã báo được thù. Ý nghĩa của tu chân đối với huynh mà nói chính là vì trở nên càng cường đại… bất luận là tu vi hay quyền lực. Đợi sau khi loạn thế kết thúc, huynh đạt được tất cả những gì mình muốn, thì sẽ càng thêm không có ý nghĩa. Quyền lực cũng có thể mất đi.” 
“Khi nghĩ đến đây, huynh kinh ngạc phát hiện huynh thế mà hoàn toàn chưa từng nghĩ về đạo mình truy cầu. Bất luận là phù đạo hay đạo thuật pháp… sau đó huynh đột nhiên hiểu ra, ‘đạo’ chính là ‘đạo’, huynh chính là huynh, huynh không phải vì truy cầu ‘đạo’ mà trở thành huynh, mà vì huynh là huynh, huynh mới đi truy tìm ‘đạo’. Thứ đạo này là một cảnh giới, cũng là một loại giác ngộ. Nhưng nó không quý trọng bằng huynh, sở dĩ huynh truy tìm đạo, chính là hy vọng đạo phục vụ cho huynh. Huynh mới là gốc đạo mới là ngọn.” 
… 
Phương Khác gần như sắp bị quấn đến choáng váng. 
“Xuất phát từ ý nguyện của chính huynh, ‘đạo’ cũng có thể không cần suy nghĩ nữa. Vậy thì ý nghĩa của tu chân đối với huynh chỉ còn lại tuổi thọ lâu dài. Nếu vậy huynh nguyện ý vì đệ từ bỏ thọ mệnh ngàn vạn năm không?” 
Diệp Vu Thời nhìn vào mắt Phương Khác, tựa như muốn nhìn vào đáy lòng y. 
“Huynh nguyện ý.” 
Giọng Diệp Vu Thời rất thấp nhưng lại mang theo sự quyết tâm khiến người ta vô pháp chống cự.
===============
Hai bạn này đúng là không biết phân biệt hoàn cảnh gì hết nhỉ. Dạo này sao toàn vớ phải bộ hiếm H thế này. Cảnh duy nhất đó. T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.