Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 183: Ý niệm?




"Này Dark, nhờ một chuyện được không?"

"Chuyện gì?"

Cậu chưa bao giờ thất hứa với em cậu, nên bây giờ chắc chắn cũng không, cậu luôn tìm mọi cách để không khiến em cậu buồn, đơn giản cô bé là người đã ở bên cạnh cậu từ rất lâu, đã giúp cậu rất nhiều, thất hứa với cô bé là một nỗi thất vọng với cậu.

"Hãy thành tôi trong mấy ngày tôi đi vắng."

Cậu không sợ bị phát hiện, vì Dark là cậu, nên hắn biết tính cách cậu cũng như cách ứng xử, cậu sẽ đi một thời gian nên đành phải để hắn thay cậu trong khoảng thời gian đó, chỉ sợ hắn không muốn cư xử giống cậu thôi.

"Tại sao ngươi cứ chú trọng vào mấy cái lời hứa nhảm nhí đó nhỉ?"

Nếu cậu không gặp một cô gái tộc Elf từ lâu về trước, có lẽ cậu cũng không mấy chú trọng lời hứa đâu, vì nó không có cơ sở. Nhưng đối với tộc Elf, lời hứa là thứ gì đó rất quan trọng, một khi đã hứa thì không nên phá vỡ nó.

Cô đã dạy cậu như vậy, cô cũng là cô gái Elf đẹp nhất mà cậu từng gặp, cũng là người cậu chuẩn bị gặp, nếu cô chưa chết.

Cô là một cô gái tộc Elf thời xưa, được cậu giao cho quyền bảo vệ lăng mộ của sáu phù thuỷ. Lúc đó cô cũng chỉ mới là cô gái trẻ trạc tuổi 16 thôi, tộc Elf có sức sống rất cao, có thể nói là cao hơn rất nhiều so với Vampire hạ cấp lẫn trung cấp.

Chưa kể, cậu còn tăng sức sống cho dòng sông kế cạnh, nên có lẽ sẽ giúp họ kéo dài tuổi thọ ra rất nhiều, mảnh đất của họ cũng đã được phù thuỷ và tinh linh ban phước nên phát triển rất mạnh mẽ. Cậu hi vọng cô vẫn còn sống sao mấy nghìn năm.

(P/s : Một Elf nữ có thể sống đến 2000 năm trong khi Elf nam có sức sống chỉ khoảng 1400 năm, đó là lý do tộc Elf ít khi sinh con.)

"Được thôi, ta không phiền, dù sao cũng chán khi làm thanh kiếm rồi."

Hắn biến sang cơ thể người, biến đổi mái tóc lẫn màu mắt sao cho giống cậu.

"Thế ổn chưa?"

"Tạm ổn? Tôi mong thái độ của quý ngài bệnh hoạn đây đoàng hoàng lại."

"Biết rồi!"

Hắn hét lên tỏ vẻ tức giận, sau đó thả lỏng cơ thể mình ra.

Cậu mở ra cánh cổng dẫn hắn đến chỗ Arin ở sau toa tàu, nơi có lẽ chuẩn bị tiến tới giúp các nước láng giềng. 

"Thế ta đi đây."

"ừm."

Hắn phóng qua cánh cổng để lại cậu giữa đống rừng rú này.

Viên pha lê cậu phát sáng, Zebel xuất hiện dưới cơ thể người, đứng cạnh cậu.

"Nếu không có con, họ có lẽ không tin papa đâu nên con sẽ đi theo."

"Ngoan."

Cậu xoa đầu Zebel, cô tận hưởng điều đó rồi cả hai cùng nhau bước đi qua một cánh cổng mới.

Ký ức của cậu vẫn còn nhớ nơi này, nằm ở tận cùng của hành tinh nơi nằm phía sau một lục địa lạnh giá bao quanh, một vùng đất xanh hiện ra trước mặt cả hai.

Vùng đất rất tươi đẹp, cùng với những con người của nó cũng vậy, họ sống tách liền mình với con người cũng như các loài khác. Họ sống ẩn dật, hoà mình với cây cỏ, một tồn tại thuộc về thiên nhiên, trong sáng và đẹp đẽ.

Cả hai dần bước vào bên trong mảnh đất đó, cậu cùng Zebel có thể nghe thấy tiếng di chuyển rất nhanh nhạy của hai người tộc Elf đang chậm rãi chạy về mà không để cậu và Zebel phát hiện.

Cậu không có ý định cản hai người đó, họ trở về báo tin, kiểu gì cũng sẽ có nhiều người ra đón, lúc đó cậu có thể dễ dàng tìm cô gái đó hơn.

Đi một lúc cậu có thể thấy ngôi làng to lớn của tộc Elf, một số xây ở trên cây, cây ở đây rất to lớn hơn nhiều so cây ở bên ngoài, cũng phải, vì nơi đây tập hợp rất nhiều tinh linh cũng như đang giữ xác của các phù thuỷ, họ có lẽ cũng đã phù hộ rất nhiều ở mảnh đất to lớn này.

Mọi chuyện có vẻ đúng nhưng cũng không đúng lắm theo dự đoán của cậu. Một binh đoàn Elf cầm giáo và cung đang đưa thẳng chĩa thẳng về phía cả hai.

Cậu biết họ sẽ cảnh giác, nhưng không ngờ họ lại cảnh giác như vậy.

"Dwadss Limeas Mako!?"

Thứ tiếng đó là của tộc Elf, thật may mắn khi thời xưa cậu cũng đã học nhiều thứ tiếng, còn không thì nhờ Zebel cũng được vì cô am hiểu rất nhiều về ngôn ngữ Elf, nhưng theo cậu nhớ thời xưa, tộc Elf vẫn đa phần dùng chung một thứ tiếng với loài người, nhưng có lẽ bấy giờ khi tách biệt mình khỏi loài người, họ quyết sử dụng tiếng của mình một cách chính thống..

"Chúng tôi không hại các bạn."

Cậu đáp lại họ bằng tiếng tộc Elf khiến họ bất ngờ, họ không ngờ lại có người ngoài có thể học được tiếng Elf, nhưng có lẽ do một số Elf ngoại ban trốn khỏi đây đã dạy cả hai để cố tình thâm nhập vào đây, dù sao họ không thể lơ là được.

"Các người đến đây làm gì?!"

"Chúng tôi muốn vào lăng mộ."

"!?"

Có lẽ câu nói đó đã kích động họ, khiến họ bắt đầu đưa gươm giáo, bắn cung về phía cậu.

Những bỗng vô số những đớm sáng nhỏ tạo thành lá chắn bảo vệ cậu và Zebel khỏi những đòn tấn công đó.

"Tại sao tinh linh lại bảo vệ hắn!? Hắn chẳng phải kẻ muốn cướp mộ giống những tên lúc trước sao!?"

Tộc Elf có vẻ bất ngờ khi tinh linh đứng về phía tên kia, tinh linh là một tồn tại có thể cảm nhận được cái xấu và cái tốt nên nó không bao giờ tiến gần cái xấu cả, chưa kể tinh linh ở đây có tâm trí mạnh hơn nhiều so với các tinh linh bên ngoài.

"Tộc Elf các ngươi biết các ngươi đáng đối đầu với ai không?"

Zebel xem ra khá tức giận khi tộc Elf lại dám đưa vũ khí về phía người đã cho chúng mảnh đất lẫn cuộc sống suôn sẻ ở đây. 

"Nếu không có papa ta, các ngươi có lẽ đã trở thành nồi chứa tinh cho lũ Orc rồi, vậy mà đây là cách các ngươi trả ơn sao?"

"Thôi thôi Zebel.."

Xem ra cô khá tức giận, lời nói của cậu không có tác dụng nữa, những lời cô bé nói ra lúc này khiến cậu có chút 'sợ', cậu không biết cô bé lôi đầu ra các từ 'nồi chứa tinh cho lũ orc' nữa.

"Đáng trừng phạt !"

Cô vung tay mình khắp xung quanh đám người tộc Elf, một làn sóng xanh ảo lan ra khắp nơi, những kẻ trúng phải đầu óc đều đau đến mức không đứng nổi. Xem ra cậu không xen vào được rồi, cậu muốn giúp họ thoát khỏi thứ đó lắm, nhưng một khi cô bé này tức giận, khó lòng cậu làm nguôi được, vì vậy nên cậu đành chơi với mấy bé tinh linh nhỏ đợi cô hết giận.

"Cái gì đang xảy ra vậy!?" 

Một cô gái tiến đến từ phía sâu bên trong rừng, khi thấy cả tộc mình bị như vậy khiến cô bất ngờ đưa mắt nhìn về phía kẻ làm nên.

Trước mắt cô là hai người, một người thì đang được các tinh linh quây quanh, trong khi một người là một cô gái đang mặc bộ váy lolita gothic đưa ánh mắt lạnh lùng liếc quanh khắp tộc Elf.

Cô có chút quen thuộc với cô gái có ánh mắt lạnh lùng đó, nhưng vì quá lâu khiến cô rằng như sắp quên đi cô gái đấy.

"Zebel-chan!?"

"Nếu bây là bây giờ, thì thêm -sama vào Centaur-san."

"Đúng là em sao!?"

Cô dần chậm rãi tiến tới sờ vào đôi má của Zebel.

"Chị không ngờ.. lại có cái ngày gặp lại em.."

Cô ngồi quỳ xuống ôm Zebel vào lòng.

"B-Buông ra."

Cô buông Zebel ra, đứng lên nhìn cậu.

"Thế người đi cùng em là? Chị hiểu rồi.. Em đã tìm được chủ mới nhỉ..?"

Cô trông có vẻ buồn bã khi biết được điều này, nhưng cũng phải thôi, không ai trung thành với ai mãi mãi cả.

"Chị nói gì vậy? papa đó. Không nhận ra sao?"

"Hả? Đừng đùa như thế, không vui đâu Zebel-chan, như thế là xúc phạm đó!"

"Là tôi đây, Centaur."

"Với tư cách là đại diện của tộc Elf, dù cho anh là chủ nhân của Zebel-chan, nhưng không đồng nghĩa với việc anh có thể bỏ kính ngữ đâu đấy? Chúng ta cũng chưa gặp nhau lần nào.."

Cậu có vẻ khó hiểu, có vẻ cô chưa biết về vụ việc luân hồi mặc dù lúc đó cô cũng đã ở đó xem trận chiến giữa cậu và vị thần kia.

"Là tôi đây, Owari."

"Nghiêm túc, làm ơn đừng lấy cái tên đó ra để đùa."

Xem ra có nói cô cũng không nghe, cậu đành dùng đến phương pháp cuối cùng. Bắt lấy cô trong khi cô chưa kịp làm gì, cậu đặt ngón tay mình lên giữa trán cô, kích hoạt Solomon, cậu truyền tất cả kí ức cần thiết cho cô.

Sau khi nhận rất nhiều kí ức đó vào đầu cô, cô cũng biết được những chuyện đã xảy ra.

"Không ngờ.. Anh lại có thể sử dụng sức mạnh luân hồi của vị thần đó đấy.."

"Không gì là không thể, chỉ sợ lý trí con người không bền thôi."

"Người được phép nói câu đó cũng chỉ có mình anh thôi, Owari.. em xin lỗi vì đã không nhận ra anh."

Cô ôm lấy cậu vào lòng, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi ra khiến tộc Elf phía sau bỡ ngỡ.

--------------------------

Cậu và Zebel được dẫn vào trong một căn phòng riêng để trò chuyện với cô, hiện tại có quá nhiều điều để nói, nhưng cậu muốn tập trung vào vấn đề chính hơn.

Nhưng trước khi tập trung vào vấn đề chính, cậu có điều cần hỏi cô, người đang pha trà cho cả ba uống.

"Tại sao, cô không già đi?"

Đó là một câu hỏi khá là xúc phạm, nhưng cậu vẫn thắc mắc, vì nhiều lý do, một số người trong tộc Elf sẽ vĩnh viễn giữ vẻ đẹp mình ở một thời điểm nào đó trong đời, một số thì vẫn sẽ già đi.

Có người nói những người Elf vẫn giữ mãi nét đẹp của mình qua bao năm tháng là do họ biết yêu, có một số nói là do cá thể đặc biệt hoặc trường hợp đặc biệt.

Theo cậu lần đầu gặp gỡ, cô chẳng phải là một cô gái Elf nổi trội gì cả, mà đúng hơn thì rất yếu đến mức dân làng còn ghét cô đem cô so sánh với Dark Elf. Ấy vậy mà bây giờ lúc nãy, cậu nghe ai đó gọi cô với cái danh 'Tộc Trưởng', chứng tỏ cô bấy giờ là người dẫn đầu tộc Elf này.

Nhưng cái cậu không ngờ, một cô gái bị cả tộc chửi vì vô dụng đến mức ra khóc cạnh bờ sông để gặp cậu, không ngờ cô lại phát triển như vậy.

Câu hỏi của cậu khiến cô khựng lại, xém tí đã làm đổ trà.

"Vì em đã biết yêu."

Mắt cô có vẻ đượm buồn sao câu nói đó.

"Chúc mừng. Vậy, người cô yêu đang ở đâu?"

"Người em yêu đã có tình yêu của riêng mình rồi, em không muốn nói tới.."

"à.. xin lỗi."

Cô lắc đầu, sau đó đưa tách trà cho cậu. Khi đưa xong, xem ra cô có nét đượm buồn gì đó nhưng vội phai đi, cậu thì chỉ lo uống trà nên không để ý, nhưng biểu cảm của cô vô tình đã để Zebel thấy.

"Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng tôi cần vào vấn đề chính."

"Anh muốn vào lăng mộ đúng chứ? Em có nghe một số người bên em nói."

Cậu gật đầu, sau đó cô nói tiếp.

"Nơi đó vốn là của anh, chúng em chỉ giữ hộ thôi, anh cứ tự nhiên."

"Có ai đã bước vào lăng mộ chưa?"

"Chưa ai có thể bước vào ạ, lăng mộ được thứ gì đó rất mạnh mẽ bảo vệ. Có lần những kẻ ngoại lai đã bước vào mảnh đất này và cố tình tấn công dân làng, nhưng đã bị thứ vô hình nào đó đẩy ra khỏi mảnh đất này."

"Chúng tự xưng mình là phù thuỷ đúng không?"

"Đúng vậy, vì thấy chúng rất nguy hiểm, chúng em đã định đánh trả, nhưng chưa kịp làm gì, bọn chúng đã bị đẩy bay khỏi đây khi cố tình tấn công chúng em."

Cũng phải thôi,[Nhân Từ] là một kĩ năng phản đòn hoàn toàn các Đại Tội, nếu có bất kì Đại Tội nào có ý nghĩ tấn công hay những ý nghĩ tiêu cực trong phạm vi Nhân Từ, kẻ đó sẽ bị phong ấn sức mạnh mình trong một khoảng thời gian và đánh bay ra khỏi phạm vi Nhân Từ. Còn những kẻ bình thường khi có ý định tấn công [Nhân Từ] sẽ bị mất đi lý trí và bắt buộc tôn sùng [Nhân Từ].

Một kĩ năng mạnh mẽ giúp bảo vệ Lăng mộ khỏi những tên phù thuỷ. Nhưng theo cậu biết, đáng lý nó phải thuộc về một kẻ khác thay vì bảo vệ ngôi mộ, cậu đã cố tình sắp đặt như vậy, tại sao nó lại bảo vệ ngôi mộ? Có lẽ đã có người thao túng quyền năng Nhân Từ.

Cậu không biết là ai và tại sao, nhưng thao túng nó để bảo vệ lăng mộ thì chỉ có thể là người tốt thôi.

"Được rồi, tôi sẽ tiến vào lăng mộ, cả hai cứ ngồi ở đây đi."

"Để em kêu người dẫn anh đi."

Cô gọi một người canh thì thầm với gã một lúc, sau đó gã bắt đầu dẫn cậu đi để lại hai người con gái.

"Chị vẫn chưa từ bỏ?"

Nghe Zebel nói khiến cô ngạc nhiên.

"Chị không hiểu em nói gì cả Zebel-cha..--"

"Chị vẫn chưa từ bỏ papa em?"

Giờ cô không thể tránh né được câu hỏi từ Zebel nữa rồi.

"Anh ấy đã đến bên chị lúc chị cần ai đó nhất, dù cho anh ấy có chết, chị cũng không thể tìm được ai để trao tình yêu cả..

Chưa kể, chị đã hứa rằng sẽ không yêu ai ngoài anh ấy.."

"Nhưng chỉ là lời hứa từ một phía thôi, chị nhanh chóng từ bỏ đi."

"Em nghĩ.. Tình yêu của chị không với tới anh ấy sao..?"

Zebel đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn cô một lúc.

"Chị mãi không chạm tới được tình yêu của papa em đâu, không chỉ riêng chị, những người con gái khác cũng vậy. Dù cho em biết rằng cha em đã làm biết bao cô gái đau khổ dù bản thân cha không biết, nhưng, so với các chị, 'người đó' của cha em nằm ở một nơi hoàn toàn khác trong trái tim.

Và.. Khi chiến đấu với 'chị cả'.. Em biết chị ấy sẽ tước đi thứ gì của cha để làm giao ước trận chiến rồi.. Vô vọng thôi.."

"Em biết Alice-chan sẽ tước đi thứ gì sao?"

"Thứ khiến con người ngu muội và mù quáng.
Hoặc.Mọi thứ."

---------------------------------------

Ở trên nơi có rất nhiều tầng mây, nơi đã từng có trận chiến khốc liệt diễn ra ở đây, nhưng bấy giờ ở đây chỉ là một mảnh đất đầy hoa lơ lững giữa bầu trời mây, giữa những đống hoa đó, một cơ thể mảnh khảnh, xinh đẹp một vẻ đẹp khác lạ, mái tóc vàng ngân rất dài, cơ thể tựa như đang ngủ, một giấc ngủ đã rất lâu, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười mỉm. Kế bên cơ thể đó, một thanh kiếm vàng ngân sáng chói sắc vòng đang toả hương thơm xoa dịu.

Ở đó, hiện đang có một cô gái với mái tóc vàng ngân đưa ánh mắt buồn bã nhìn vào cơ thể đang ngủ sâu đó mà không có giấu hiệu tỉnh lại, trên tay cô cũng là một thanh kiếm vàng ngân, nhưng nó không toả ra ánh sáng đẹp đẽ như thanh kiếm kế cạnh cơ thể đang ngủ kia. Thanh kiếm cô cầm đang nhuốm đầy màu máu, một màu máu đã từ rất lâu rồi, dù cho cô rửa như thế nào, nó vẫn không tẩy sạch ra, đó là màu máu của hai người thân thương nhất cuộc đời cô. Máu của họ mãi dính trên thanh kiếm tựa như bằng chứng cho những tội lỗi cô đã làm.

"Làm ơn tỉnh dậy, làm ơn nhớ lại, làm ơn cản con lại, con cầu xin mẹ.. Nếu mẹ không tỉnh dậy.. Con sẽ giết cha thêm một lần nữa mất.."

Nước mắt cô nhẹ tuôn xuống cơ thể không có giấu hiệu tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.