Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 339: Lập tức dừng tay




Nói ra cũng không trách ba người này ngu xuẩn được, bởi vì bọn chúng đã xử lý xong camera rồi, bây giờ là cuối tuần, thỉnh thoảng vài công ty có người tăng ca, nhưng dù sao cũng là số ít, cả toà cao ốc Hách Uy rất yên tĩnh, theo lẽ thường mà nói, bây giờ bọn chúng thấp giọng nói mấy câu ở cửa thang bộ hẳn không có ai nghe thấy, không có nguy hiểm gì mới đúng.
Bọn chúng nào có ngờ Tề Tiểu Tô lại có Hệ thống ghê gớm như vậy?
Mà thủ pháp lắp camera nhìn trộm nghe lén của Đồng Xán lại rất cao tay, bọn chúng căn bản là không phát hiện ra được.
“Được, vậy nhanh hành động đi! Làm gọn chút, ông chủ Mã nói, sau chuyện này có thể còn có lần thứ hai thứ ba thứ tư nữa, lần đầu tiên chúng ta làm đẹp rồi, lần sau ông ấy sẽ lại tìm chúng ta.”
“Được! Nhưng mà đại ca, anh nói công ty Thịnh Tề này đắc tội ông chủ Mã chỗ nào chứ? Sao ông ta lại chỉnh người ta như vậy?”
“Liên quan gì đến mày? Chúng ta cầm tiền làm việc! Tưởng mình là ai chứ!” Người được gọi là đại ca kia giơ tay đập vào gáy gã kia một cái.
Phía dưới diễn đàn, bình luận vô cùng ầm ĩ.
Điểm nóng thảo luận lớn nhất là, chuyện này là thật sao? Cái này đang phát sóng trực tiếp đấy à? Chỗ này là ở đâu?
“Ông chủ Mã” đứng sau lưng điều khiển kế hoạch lần này xuất hiện nhiều lần trong cuộc đối thoại rốt cuộc là ai? Cư dân mạng tất nhiên lại càng sôi nổi, tra cứu điên cuồng, ông chủ Mã của thành phố D, lại có danh tiếng, vậy đương nhiên là Mã Chí Thành của bất động sản Hải Chí rồi.
Mã Chí Thành từ trước đến nay luôn khiến người ta cảm thấy u ám, hơn nữa phong cách làm việc của bất động sản Hải Chí cũng vô cùng ngang ngược, nhất thời, càng có nhiều dân mạng tung ra tài liệu đen về Mã Chí Thành.
“Mọi người đều tin là Mã Chí Thành rồi kìa.” Hệ thống Tiểu Nhất bày tỏ kinh ngạc.
Tề Tiểu Tô cười lạnh nói: “Điều này chứng minh Mã Chí Thành không được lòng người.”
Rất nhanh, lại có người nói: Đây không phải là cao ốc Hách Uy sao? Ôi chao mẹ kiếp, chị tôi làm việc ở cao ốc này, tôi có cần bảo chị ấy đi xem xem không?
Lầu trên đừng làm bậy, chị cậu đàn bà con gái làm sao có thể đi? Báo bảo vệ của cao ốc để bọn họ đi tra xem đi.
Đúng đúng đúng, lầu trên nói đúng, chỗ này cũng không nhìn ra là ở tầng mấy, kêu bảo vệ xem trước đã, nếu như có camera, bọn họ hẳn có thể rất nhanh tra ra được là tầng nào thôi.
Mọi người mọi người, tôi đang làm việc ở cao ốc Hách Uy, hôm nay vừa vặn xui xẻo bị thúc nên đang tăng ca! Nói chứ, vừa rồi lúc tôi vào cao ốc hình như có nhìn thấy ba người này vào thang máy! Tôi còn tưởng là đến bảo dưỡng thang máy nữa!
Ôi chao, lầu trên thân ái, cẩn thận chút, làm không ổn là ba kẻ đó sẽ làm cháy đến cả công ty các người đấy!
Tôi nói này, mấy người lầu trên có phải là điếc cả rồi không, vừa rồi ba kẻ đó nói là công ty Thịnh Tề! Tra xem công ty Thịnh Tề nằm ở tầng nào không phải sẽ biết rồi sao!
Tề Tiểu Tô cầm điện thoại lướt bình luận, yên lặng like cho người này. Cũng được, lần này cũng coi như là đề cao danh tiếng cho Thịnh Tề.
Lượng click càng lúc càng tăng cao, đã đạt đến tám mươi nghìn rồi.
Thật sự có người gọi điện thoại cho bảo vệ cao ốc, rất nhanh, Tề Tiểu Tô nhìn thấy có bảo vệ vào thang máy.
“Liệu bọn họ có đến nhanh quá rồi không? Lát mà ba kẻ kia vẫn chưa ra tay thì không vui rồi.” Tề Tiểu Tô nhíu mày.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Không đâu, bản Hệ thống tạm thời đã mở khoá mật mã ở cửa Thịnh Tề rồi, bớt thời gian mở cửa cho bọn chúng.”
“Cậu xấu thật đấy...” Tề Tiểu Tô không nhịn bật cười.
Quả nhiên, ba tên phóng hỏa kia phát hiện đẩy một cái đã mở được cửa Thịnh Tề.
“Bọn họ cũng lơ là quá rồi đấy? Không khóa cửa này?” Đại ca kia ngẩn ra.
Đúng lúc này, trợ lý của Mã Chí Thành gào lên, vội vàng ôm laptop lao vào, gấp đến mức quên cả gõ cửa.
“Ông chủ! Không xong rồi…”
Mã Chí Thành nhanh chóng kéo váy của Hoàng Nhược Quân xuống, cũng che đi chỗ nào đó của mình, mặt u ám như sắp nhỏ ra mực, cầm cái chặn sứ ném về phía hắn.
“Cút ra ngoài!”
Trợ lý của hắn đỏ mặt, vội vàng lui ra ngoài, kéo cửa lại, tiếng đóng cửa vang lên khiến cho hắn chấn động.
Hắn khóc không ra nước mắt.
Cái này có thể trách hắn sao? Ai biết ông chủ cuối tuần ở công ty, không phải đang nói chuyện công việc trong phòng làm việc với Hoàng tổng mà là đứng ở trước bàn làm việc làm cái loại chuyện kia chứ?
Bọn họ không phải, không phải loại quan hệ này đấy chứ?
Hoàng Nhược Quân thoải mái hơn Mã Chí Thành, cô ta đứng lên, xoay người đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo: “Xem ra anh chưa từng chơi ở trong phòng làm việc rồi.”
Nếu không, trợ lý của hắn sẽ tuyệt đối không dám chưa gõ cửa mà đẩy cửa vào.
“Cô tưởng tôi là cô à.”
Mặt Mã Chí Thành vẫn đen sì, bất kể người đàn ông nào lúc đang làm loại chuyện đó bị người khác cắt ngang đều rất thống khổ. Nhưng hắn và Hoàng Nhược Quân đều biết, nhất định là có chuyện gì lớn, thì mới có thể làm cho trợ lý hoảng đến mất lý trí như vậy.
Giờ bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng mà tiếp tục nữa.
Chỉnh lại quần áo xong, Hoàng Nhược Quân mềm nhũn như không xương dựa vào sô pha, Mã Chí Thành quét qua cô ta rồi trầm giọng quát lên: “Lăn vào đây!”
Trợ lý xui xẻo run rẩy tiến vào, ánh mắt căn bản không dám liếc qua chỗ Hoàng Nhược Quân.
“Chuyện gì?”
“Ông, ông chủ, trên mạng xuất hiện một cái video, có người nhắc đến ngài, ngài xem xem…”
“Có người nhắc đến tôi thì tôi phải lập tức xem sao?” Mã Chí Thành giận dữ, đang định nổi giận, trợ lý đã vội vàng mở laptop ra, nhanh chóng nói: “Là ba người muốn đi đốt một công ty tên là Thịnh Tề, nói là ngài sai khiến, toàn bộ đều bị quay lại rồi!”
“Cái gì?”
Mã Chí Thành kinh hãi, Hoàng Nhược Quân cũng giật mình, giẫm đôi giày cao gót cao tám phân chạy tới bên cạnh hắn xem.
Trong video, ba người kia đang đi về phía cửa Thịnh Tề.
Trong nháy mắt Mã Chí Thành biết là không ổn rồi, lập tức cầm điện thoại lên bấm một số gọi đi: “Bảo bọn chúng lập tức dừng tay! Ngay lập tức!”
Trong video, đại ca kia đã đeo găng tay đẩy cửa vào.
Cửa lại cứ bị đẩy ra dễ dàng như vậy.
Sắc mặt Mã Chí Thành vô cùng khó coi.
Hắn tận mắt nhìn ba người kia vào Thịnh Tề, động tác rất nhanh bắt đầu hành động, rưới một chút xăng lên chỗ gần mấy cây máy tính, sau đó lấy bật lửa ra…
Văn Nhĩ Định không biết từ lúc nào đã thò đầu qua nhìn điện thoại của Tề Tiểu Tô.
Anh ta kinh hãi há to miệng đến nỗi có thể nhét được cả quả trứng gà vào.
“Tề tổng, đây không phải là công ty chúng ta sao?”
Tô Vận Đạt ngồi ở ghế phụ tỉnh dậy, quay đầu lại, “Công ty làm sao? Sao thế?”
“Đúng, công ty chúng ta.” Tề Tiểu Tô bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là thu hút mấy con côn trùng thôi.” Nhân cơ hội này, cô cũng thuận tiện nói ra chuyện của bất động sản Hải Chí.
“Sau này chúng ta chỉ có quan hệ đối địch với bất động sản Hải Chí, bất kể ở nơi nào, dưới tình hình nào, Thịnh Tề cũng đều đối đầu với Hải Chí,” Cô dừng một chút nói tiếp: “Có thể làm mất mặt bọn họ trước công chúng thì phải cố gắng làm, không giành được lợi ích gì trước mọi người thì nói riêng với tôi, chúng ta yên lặng đánh!”
Đều nói trên thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn, trước lợi ích, những thứ khác đều có thể hy sinh, nhưng đối với cô mà nói thì không phải như vậy. Có một số thứ, vĩnh viễn quan trọng hơn lợi ích, ví dụ như tôn nghiêm.
“Cho nên, mấy người này là Mã Chí Thành sai tới?” Văn Nhĩ Định lập tức bắt được trọng điểm.
Lúc này, trong video đã có ánh lửa bốc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.