Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 338: Bí mật thương nghiệp rất đáng giá




Cuối cùng, Tề Tiểu Tô không biết làm sao đành gọi điện cho cô Dương, mình lái xe qua thành phố J trước, có thể sẽ đến sớm hơn bọn họ chút.
Đợi cô gặp hai vị kia xong rồi mới đến bờ biển tìm bọn họ.
Dương Linh Linh đương nhiên sẽ không làm khó cô.
Có điều cô đoán Khưu Tuyết Phương sẽ có chút buồn bực, ba bốn giờ đi xe, không có cô làm bạn.
Tô Vận Đạt cũng ngồi xe đi cùng cô luôn.
Bọn họ đưa Tô Á Thiên đến cổng trường Nhất Trung trước, rồi mới lái xe đến cao ốc Hách Uy đón Văn Nhĩ Định.
“Văn tổng, vừa mới điều xe riêng cho anh, anh còn muốn chen với tôi làm gì.” Tề Tiểu Tô không nhịn được cằn nhằn.
Văn Nhĩ Định không khỏi bật cười: “Tề tổng, chuyện của công ty bây giờ cô phải tham gia nhiều hơn mới được, dù sao cũng tiện đường mà. Nếu không phải như vậy, tôi cũng sẽ không bắt cô cùng đi đâu.”
Thật ra Tề Tiểu Tô quá bận, không thường đi làm, mà công ty lại mới mở, anh ta nghĩ đến hơn ba tiếng đi đường này có thể báo cáo tiến độ công việc của công ty và thảo luận kế hoạch tiếp theo với Tề Tiểu Tô, liền cảm thấy sóng lòng dâng trào.
Tề Tiểu Tô nhìn ra được, Văn Nhĩ Định này thật sự là một người cuồng công việc, tất cả tâm tư đều đặt hết lên công việc.
Người hiệu trưởng Dương giới thiệu cho cô đúng là tốt nhất.
Tô Vận Đạt ở trước mặt Văn Nhĩ Định tuyệt đối giống như thuộc hạ thấp bé, vẫn chưa thả lỏng được, ngồi ở trong xe cũng ngồi nghiêm chỉnh. Mà Tề Tiểu Tô bây giờ là bà chủ của anh ta, loại cảm giác này cũng khiến cho anh ta cảm thấy rất kỳ diệu.
Đi suốt dọc đường, Tề Tiểu Tô và Văn Nhĩ Định gần như nói chuyện công việc không ngừng nghỉ, Tô Vận Đạt còn lấy sổ tay ra ghi chép lại.
“Vốn dĩ tôi muốn dẫn trợ lý theo, Tô tổng nói muốn đi cùng nên bảo Tô tổng tạm thời làm trợ lý của tôi, Tề tổng không để ý chứ?”
Văn Nhĩ Định cuối cùng nói xong chuyện công việc, liếc nhìn ghi chép chằng chịt của Tô Vận Đạt, áy náy cười với Tề Tiểu Tô.
Tô Vận Đạt vội nói: “Không trách Văn tổng, tôi biết chức vị này không như nhau, chức vụ không giống nhau, vốn dĩ tôi không nên đi, nhưng tôi cảm thấy Văn tổng có rất nhiều chỗ đáng để học tập, đặc biệt là chức vụ của tôi bây giờ cũng phải giao thiệp với người khác, Văn tổng qua đây cũng để bàn chuyện, nên tôi nghĩ nhất định phải đi theo để học hỏi thôi…”
Tề Tiểu Tô và Văn Nhĩ Định nhìn nhau cười.
Thật ra Văn Nhĩ Định bằng lòng dẫn anh ta theo, hơn nữa nói với Tề Tiểu Tô một câu như vậy, chính là đã đồng ý Tô Vận Đạt, cũng coi như khiến Tề Tiểu Tô yên tâm rồi, một mặt nói rõ Tô Vận Đạt chịu học tập, một mặt nói rõ thái độ của anh ta, sẽ không vì quan hệ của Tề Tiểu Tô mà không dám dùng Tô Vận Đạt.
Mà Tề Tiểu Tô nghe hiểu ý của anh ta, cũng coi như hài lòng với Tô Vận Đạt.
Nếu như Tô gia không có trụ cột, Tề Tiểu Tô cũng sẽ cảm thấy rất phiền muộn, hơn nữa sau này mặc dù cô cũng có thể chăm sóc ông bà ngoại, nhưng mấy người con trai đều không tài giỏi, tâm tình của ông ngoại nhất định sẽ không tốt, người già quá uất ức, tóm lại sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Cho nên Tề Tiểu Tô thật sự là ôm hy vọng rất lớn với Tô Vận Đạt.
Nếu như Tô Vận Đạt có thể hăng hái tiến thủ, Tô gia mới coi là có hy vọng được.
Cậu cả Tô Vận Thông coi như người lọc lõi của xã hội, nhưng tính cách thì bỉ ổi, cô ngược lại là muốn dẫn dắt Tô Á Thiên hơn.
Trước kia ai đã từng nói, sự hưng vượng của một gia tộc, không thể chỉ dựa vào một người.
Ném những suy nghĩ này đi, cô cố ý thở dài nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến thành phố J, mọi người nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi. Văn tổng, anh đúng là người cuồng công việc, nói suốt dọc đường cũng không thấy mệt hả.”
Văn Nhĩ Định cười to.
Thành phố J, Tề Tiểu Tô đã từng theo Nghiêm lão đến nơi này rồi, đây cũng là địa bàn của Hồng lão đại. Còn có Hoàng Nhược Quân, có điều, sau khi điều tra Tiểu Nhất phát hiện Hoàng Nhược Quân vẫn còn ở thành phố D chưa trở về, nếu không cũng không biết cô ta liệu có làm vướng chân cô không nữa.
Lần này đến đây, mặc dù Tề Tiểu Tô không nói gì, nhưng vẫn âm thầm đề cao cảnh giác. Cô không quên lúc đầu mình đắc tội Hồng lão đại thế nào, hơn nữa, ở thành phố K còn ép cho Hồng Tử Quân - em họ mà Hồng lão đại cài vào đến mức không thể thảm hại hơn chạy trốn khỏi thành phố K. Lần này lại đến thành phố J, cô quyết định phải hết sức khiêm tốn, có thể cố gắng hết mức không gây ra chuyện thì sẽ không gây ra chuyện.
Vừa vào ranh giới thành phố J, cô đột nhiên nghĩ đến nữ sinh Đan Ninh Ninh đáng yêu đó.
Sau khi mua điện thoại cô gọi điện cho Đan Ninh Ninh mấy lần, nhưng lần nào cũng tắt máy, gửi tin nhắn cũng chưa từng trả lời lại. Nghĩ đến cảnh Đan Ninh Ninh tận mắt thấy Vạn Phúc - bạn trai mình theo Hồng lão đại ở trong quán rượu Mộng Thiên Đường kia, Tề Tiểu Tô lại không nhịn được thở dài.
Trên đời này, phần lớn mọi người đều chỉ là con sâu cái kiến, hạnh phúc lớn nhất chính là có thể bình thản yên ổn mỗi ngày chỉ quan tâm đến củi gạo dầu muối. Rất nhiều người chê cuộc sống như vậy rất mệt mỏi rất nhàm chán, thật tình không biết, không mắc bệnh nặng, không động phải người không nên động vào, chưa từng thấy sự tàn khốc và đen tối của thế giới này, đã là may mắn lắm rồi.
“Đinh.”
Trong đầu “đinh” một tiếng, Tề Tiểu Tô lập tức mở mắt.
“Hôm qua bản Hệ thống không phải nói Mã Chí Thành muốn đốt công ty của cô sao? Bây giờ bọn chúng chuẩn bị ra tay rồi kìa.” Tiếng Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
Tề Tiểu Tô lập tức chấn động.
“Có thể chuyển hình ảnh ở camera công ty qua đây không?”
“Đương nhiên, chuyện nhỏ.” Rất nhanh, trong đầu Tề Tiểu Tô xuất hiện hình ảnh của bốn góc camera, đây là Hệ thống Tiểu Nhất đặc biệt điều qua đây, vừa vặn quay được hình ảnh của ba người đó.
Camera là Tề Tiểu Tô sau khi nghe lời của Hệ thống Tiểu Nhất kêu mấy người Đồng Xán lắp đặt sau giờ tan làm. Hệ thống Tiểu Nhất tính toán ra tuyến đường bọn chúng có thể đi qua, cho nên, Tề Tiểu Tô cũng sai người lắp đặt thiết bị dọc theo đường này, không chỉ thu hình, còn thu âm nữa. Tất cả chuẩn bị ổn thoả rồi, chỉ đợi đối phương hành động thôi.
Mã Chí Thành xem ra cũng không muốn gây ra án mạng, nếu không chuyện này sẽ quá ầm ĩ, cho nên đợi cuối tuần công ty không có ai đi làm mới hạ lệnh ra tay.
Trong camera có ba người, mặc đồng phục thợ sửa chữa, đội mũ, mũ cụp xuống rất thấp.
Ban đầu bọn chúng tụm lại với nhau, sau khi tiến vào cao ốc Hách Uy quả nhiên đúng như Hệ thống Tiểu Nhất đoán, bọn chúng làm hỏng mấy cái camera của cao ốc trước, bên chỗ quản lý cao ốc không còn camera nữa rồi, sau đó bọn chúng mới đi thang máy đến tầng mười bảy, lại đi đến cửa thang bộ.
Ba người tụm lại nhỏ giọng phân công.
“Ha ha ha.” Tề Tiểu Tô lập tức vui vẻ, “Tiểu Nhất, kết nối với trang mạng lớn nhất của thành phố D, chúng ta phát sóng trực tiếp đi.”
Mã Chí Thành muốn chơi sao?
Vậy thì xem xem ai chơi giỏi hơn ai!
Cái chủ ý này là Tề Tiểu Tô nghĩ ra, Hệ thống Tiểu Nhất sau khi nghe xong lại tán dương cô học thói xấu rồi, quá xấu. Loại tán dương này, Tề Tiểu Tô mặt dày nhận.
Trên diễn đàn lớn nhất thành phố D, rất nhanh có một video phát sóng trực tiếp, hơn nữa, hệ thống thiết lập ở đầu trang. Tỷ lệ click rất nhanh đã vượt quá mười nghìn.
Nhân viên quản lý diễn đàn vô cùng buồn bực, là ai ghim lên đầu trang thế?
Ba tên phóng hoả không hề biết mình đã trở thành nhân vật chính, đang nhỏ giọng thảo luận.
“Ông chủ Mã nói, phải đốt máy tính, đốt tài liệu, những thứ khác thì đừng động tay chân quá nhiều, rõ chưa hả?”
“Rõ rồi.”
“Hai người ra tay, tôi tìm phòng làm việc của tổng giám đốc lật xem có thứ gì có thể sử dụng không, đến lúc đó xem xem có thể bán đi không. Nghe nói, bí mật thương nghiệp rất đáng giá.”
Gần mười nghìn người đang xem bọn chúng bí mật thảo luận.
Tề Tiểu Tô bật cười. Thật có đầu óc, còn biết bí mật thương nghiệp rất đáng giá nữa cơ đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.