Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 288: Nước mắt đàn ông là diễn kịch hết




Tề Tiểu Tô phục hồi lại tinh thần.
“Xem như... bạn bè đi.”
Đối với câu trả lời này, Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được phản bác: “Chắc chắn là anh ta muốn đào góc tường của Thiếu soái! Nhưng cô cứ cân nhắc mà xem, giá trị nhan sắc của anh ta không cao như Thiếu soái, công phu không mạnh bằng Thiếu soái, mở ngoặc đơn chỗ này tí, công phu bao gồm cả võ công và công phu trên giường...”
“Cút.” Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen, cô cảm thấy hơi hối hận vì lúc trước không hỏi Vệ Thường Khuynh cách đóng tạm thời Hệ thống này.
Nhưng cho dù có thì chưa chắc Thiếu soái đã chịu nói cho cô biết.
Thật đau đầu quá đi! Gặp phải một chủ nhân và một Hệ thống thế này, cô thấy quá đau đầu!
Cô nhìn Bạch Dư Tây.
Bạch Dư Tây xoay người đi về phía cầu thang, xuống dưới lầu.
Tề Tiểu Tô cảm thấy có lẽ anh ta tới tìm mình.
“Vậy chắc em cũng biết chuyện Bạch Dư Tây là con trai của chủ tịch Bạch Thế Tuấn của tập đoàn Thế Giai chứ?”
“Vâng.”
Hồ Tu Trạch thở phào một cái: “Biết là được rồi. Anh muốn nói với em là em cũng nên cẩn thận Bạch Thế Tuấn một chút. Tuy Bạch Dư Tây là bạn của em nhưng bố cậu ta lại không phải là người tốt lành gì. Hơn nữa, Bạch Thế Tuấn có quan hệ không đơn giản với bà Vu, kiểu gì Bạch Thế Tuấn cũng sẽ nhúng tay vào chuyện nhà hàng Minh Phủ Tư Gia. Con người lão ta lòng dạ khôn lường, anh nhớ rõ Bí thư còn đánh giá lão ta là hổ sau lưng nữa đấy.”
Hổ sau lưng?
Bản thân hổ đã là mãnh thú, nếu còn biết dùng mưu kế nữa, âm hiểm tránh sau lưng kẻ khác chuẩn bị đánh lén thì loại địch nhân này quá đáng sợ rồi.
Tề Tiểu Tô hiểu ý trong lời này nên nói cảm ơn Hồ Tu Trạch: “Là Bí thư bảo anh nhắc nhở em sao?”
Không ngờ, khi cô hỏi cái này, Hồ Tu Trạch lại yên lặng.
Sự trầm mặc của anh ta làm cho Tề Tiểu Tô bỗng phải ngồi thẳng dậy, lông tơ không khỏi dựng lên. Cô không hiểu tại sao mình lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có sự lạnh lẽo đánh thẳng vào trong lòng.
Hiện tại, cô có rất nhiều chuyện phải dựa vào Long Đào, đương nhiên, Long Đào cũng không giúp cô đơn thuần như thế, giữa hai người là quan hệ hợp tác, bỏ qua những điều này, có thể coi cô là ân nhân cứu mạng của anh ta. Nếu Long Đào phản bội cô thì cô thật sự cảm thấy lòng người quá đáng sợ rồi.
Mọi kế hoạch sau đó của cô đều có liên quan lớn tới vị trí của Long Đào. Nếu Long Đào có lòng khác thì sẽ là một đả kích rất lớn đối với cô.
“Anh Tu Trạch?”
Hồ Tu Trạch không ngờ Tề Tiểu Tô lại mẫn cảm như thế, càng không nghĩ cô lại suy nghĩ sâu xa như vậy. Anh ta chỉ muốn nhắc nhở Tề Tiểu Tô một chút nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Dù sao anh ta cũng chẳng có chứng cớ gì, chỉ thấy Đỗ Tử Nhân tới gặp Long Đào nên trực giác mách bảo anh ta rằng có gì đó không đúng lắm.
Anh ta không biết phải nói thế nào, cũng chỉ sợ mình chỉ là sợ bóng sợ gió, đến lúc đó có khi còn ảnh hưởng tới quan hệ giữa Long Đào và Tề Tiểu Tô. Trong lúc anh ta còn đang do dự thì có người đã đi tới và nói rằng Bí thư Long đang tìm anh ta nhưng gọi mãi không được, anh ta đành chào Tề Tiểu Tô một câu rồi dập máy, đi vào văn phòng.
Tóm lại, anh ta chỉ dặn cô phải cẩn thận một chút trong mọi việc.
Tề Tiểu Tô còn chưa nhấm nuốt xong những lời này của Hồ Tu Trạch thì một bóng người đã đi tới trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của Bạch Dư Tây.
Lần đầu tiên khi gặp Bạch Dư Tây, Tề Tiểu Tô đã từng bị anh làm cho ngây ngẩn. Khí chất của anh rất xuất chúng, đôi mắt sáng ngời, môi mắt đều biết cười, là một người đàn ông vô cùng gợi cảm.
Hơn nữa, trong thời gian này, anh ta cũng đã cho cô một cảm giác rất ấm áp.
Nhưng giờ nhìn Bạch Dư Tây lại có vẻ gì đó đau thương.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
“Thầy Bạch, thầy...”
Bạch Dư Tây ngồi xuống cạnh cô, ngẩng đầu nhìn những tán lá rậm rạp trên đỉnh đầu, giọng nói có chút xa cách: “Trước kia nếu có người nói với tôi rằng, chỉ trong thời gian nửa tháng tôi sẽ yêu thích một cô gái thì tôi sẽ cảm thấy đây chẳng khác nào chuyện cười.”
Anh ta không quan tâm tới ánh mắt của cô, cũng không nhìn cô, chỉ nói những lời mình muốn nói: “Nhưng mà chuyện cười đó quả thực đã xảy ra với tôi rồi.”
Tề Tiểu Tô thực sự không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cũng may anh ta cũng không hề có ý bảo cô phải nói gì, chỉ tự nói một mình: “Tôi chẳng cảm thấy buồn cười chút nào cả. Tiểu Tô, thực ra tôi là một cảnh sát, trước kia tôi làm việc ở thành phố J, tôi tới Nhất Trung làm thầy giáo là vì muốn tìm một người trong trường này.”
Tề Tiểu Tô ngây ngẩn cả người.
Thực ra thì cô đã sớm nghi ngờ chuyện Bạch Dư Tây tới đây dạy học là có mục đích, cũng đoán được thân phận thật sự của anh ta, dù sao lúc trước chính anh ta cũng tham gia vào chuyện bắt người sau núi ở thị trấn Minh Quang, hơn nữa biểu hiện bên ngoài cũng không giống như là đi với Úc Hà Tâm, rõ ràng anh ta là một cảnh sát hình sự.
Nhưng anh ta không nói nên cô cũng chưa bao giờ hỏi cả.
Nhưng tại sao giờ anh ta lại nói ra?
“Người này có liên quan tới một vụ án, bọn tôi đã tìm suốt ba năm. Ba năm trước, bởi vì hắn mà đội của tôi hy sinh mất bốn người, trong đó còn có một bạn học cùng khóa với tôi từ thời đại học và cũng là đồng sự của tôi nữa, là anh em của tôi, còn có một...” Bạch Dư Tây hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Còn có một đàn em khóa dưới cực kỳ hoạt bát và xinh đẹp. Tôi đã từng nói với cô ấy rằng, nếu tôi làm đội trưởng thì sẽ luôn bảo vệ cô ấy trong tất cả các nhiệm vụ. Nhưng mà, lần đó, cô ấy lại vì cứu tôi mà...”
Nói tới đây, anh ta nhắm hai mắt lại, trong khóe mắt có nước chảy ra, hai giọt nước mắt trượt trên gò má anh ta và rơi xuống.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra nhìn anh ta.
Hệ thống Tiểu Nhất hoảng hốt kêu lên: “Này này này, lúc này cô không được cảm động hay đau lòng đâu nhé, diễn kịch, đây là diễn kịch hết đấy, nếu giờ cô mà đau lòng rồi ôm anh ta thì cô sẽ xong đời đó, chắc chắn Thiếu soái sẽ băm tay cô liền...”
“Cậu câm miệng lại.”
Trong lồng ngực Tề Tiểu Tô vừa mới nhét đầy đau buồn đã lập tức bị nó xóa sạch. Tuy Hệ thống là trí thông minh nhân tạo cao cấp nhưng nó vẫn không hiểu lắm về tình cảm của con người, nó chỉ biết diễn kịch, không biết lòng người.
Tề Tiểu Tô nghe được sự nghẹn ngào trong giọng nói của Bạch Dư Tây. Cô biết anh ta không diễn kịch bởi vì anh ta vốn không phải người như thế, không mang sự hy sinh của đồng đội ra ngụy trang cho mình, nước mắt của anh ta là thật lòng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự đau xót trong lòng anh ta.
Một tiểu sư muội mà anh ta nói sẽ che chở cuối cùng lại hy sinh vì che chở anh ta, điều này đối với một người kiêu ngạo và theo chủ nghĩa đàn ông như Bạch Dư Tây mà nói quả thực là một đả kích trí mạng.
Huống chi, cả người anh em tốt nhất của anh ta cũng hy sinh.
Rốt cuộc là vụ án gì mà lại khiến cho nhiều cảnh sát phải hy sinh như thế.
Cô vỗ tay lên bờ vai anh ta.
Không biết phải an ủi thế nào.
Bạch Dư Tây giơ tay đè lại bàn tay đang vỗ vai mình của cô, lòng bàn tay anh ta hơi lạnh: “Tôi nhất định phải bắt được kẻ đó, em có hiểu không?”
“Em hiểu.”
“Bạch Thế Tuấn biết một chút chuyện năm đó.” Bạch Dư Tây đột nhiên chuyển sang chuyện khác, “Mà điều kiện của ông ấy với tôi là...”
“Đính hôn với Úc Hà Tâm.”
Tề Tiểu Tô sửng sốt, sau đó lại nhíu mày, cô thực sự không thể hiểu nổi một người cha như vậy, lại lấy chuyện đó để bức ép con trai mình đính hôn. Điều này chứng tỏ ông ta biết vụ án ấy quan trọng thế nào với Bạch Dư Tây, mà biết rõ nhưng lại vẫn lấy nó ra làm điều kiện, ông ta có coi Bạch Dư Tây là con trai mình hay không?
“Nên thầy đã đồng ý rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.