Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 287: Có quan hệ thế nào với anh ta?




Nhưng mà có không ít nam sinh lại đứng về phía Tề Tiểu Tô.
Bởi vì chuyện cô xinh đẹp chẳng liên quan gì tới hai chữ “lẳng lơ” cả. Tề Tiểu Tô xinh đẹp kiểu trong sáng, mấy ngày không gặp mà nước da của cô dường như cũng trắng lên, hơn nữa đôi mắt sáng ngời làm người ta cảm thấy như có cả trời sao ở trong đó.
Đương nhiên, nếu Hệ thống Tiểu Nhất mà biết cảm giác của bọn họ thì chắc chắn sẽ đáp lại họ một câu rằng: “Đây chính là sức mạnh của tình yêu mà loài người hay nói đấy!”
Sau đó Tề Tiểu Tô sẽ đáp lại nó một chữ: “Cút!”
Khưu Tuyết Phương tức không chịu nổi, Tề Tiểu Tô vừa nhàm chán lật mấy trang sách tiếng Anh vừa nói với cô: “Tiểu Tuyết, ngồi xuống đi, lẳng lơ hay không lẳng lơ chúng ta tạm thời không bàn, nhưng cậu đừng có học người ta mang cái sắc mặt như ả đàn bà chanh chua như thế, xấu lắm!”
“Phì!”
Mọi người theo phản xạ đều nhìn về phía Cảnh Giai Giai. Cô ta đang đứng, một tay chống nạnh, con mắt trợn trừng nhìn Tề Tiểu Tô và Khưu Tuyết Phương, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chửi ầm lên, quả thực là một người đàn bà đanh đá.
Hình tượng, quá hình tượng!
Không ít nam sinh đều không nhịn được bật cười thành tiếng.
Một câu này của Tề Tiểu Tô có thể nói là tuyệt sát.
Mặt Cảnh Giai Giai đỏ bừng, giờ mà cô ta vỗ bàn chửi ầm lên thì quả đúng là người đàn bà chanh chua như lời Tề Tiểu Tô nói rồi còn gì. Nhưng nếu không chửi thì cô ta lại cảm thấy tức không chịu được, vì thế cô ta nhịn tới mức toàn thân run lên.
Cũng may, chuông vào lớp reo lên, cô giáo cũng theo tiếng chuông tiến vào lớp nên cô ta mới có bậc thang để leo xuống.
“Được rồi, cả lớp, tiết hôm nay chúng ta sẽ làm bài mini test, lần này coi như củng cố các bài học trước, hy vọng mọi người đều làm bài nghiêm túc.”
Chủ nhiệm Dương Linh Linh chính là giáo viên tiếng Anh của bọn họ. Cô thấy Tề Tiểu Tô có mặt thì khẽ thở phào, hôm qua cô đã gọi điện thoại để báo cho cô bé biết hôm nay có bài kiểm tra, có điều điện thoại của Tề Tiểu Tô cứ tắt máy suốt, cô tưởng cô có chuyện quan trọng nên không dám gọi lại nữa.
Không ngờ, hôm nay Tề Tiểu Tô lại tự mình tới lớp.
Có điều, nghĩ tới trừng phạt nhỏ mà mình đã đề ra trước đó, cô lại thấy lo lắng. Thành tích thi cử lúc trước của Tề Tiểu Tô giảm sút rất nhiều, hơn nữa thời gian gần đây cũng không tới lớp, nếu cô bé đội sổ...
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào mắt Dương Linh Linh, cô hơi ngẩn ra rồi cười đáp lại cho cô chủ nhiệm bằng một ánh mắt yên tâm.
Trong lòng Dương Linh Linh thầm đoán.
Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô tự học rồi?
Bài thi phát ra, mọi người đều vùi đầu vào làm bài.
Khưu Tuyết Phương được Tề Tiểu Tô trấn an nên hiện tại đều đặt hết mọi sự chú ý vào bài kiểm tra, nhưng hai người Cảnh Giai Giai và Vương Tiểu Mẫn không mắng chửi lại được nên vẫn nghẹn một bụng tức, nhìn đề bài chẳng khác nào cái mặt của Tề Tiểu Tô nên càng hận tới ngứa răng, chỉ muốn chọc nát luôn cho rồi.
Tề Tiểu Tô nghiêm túc đọc đề bài.
“Này, Tiểu Tô, cô có làm được không thế, có muốn vận dụng vũ khí gian lận siêu cao cấp như bản Hệ thống không?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.
“Cút.”
Tề Tiểu Tô cáu.
Lúc này cô đã nhớ ra bài mini test này, còn nhớ cả lần trừng phạt đó nữa.
Lúc ấy, cô đúng là làm bài không tốt, nhưng kiến thức gốc thì vẫn còn, tuy rằng làm bài không tốt nhưng chưa tới mức đội sổ, xếp hạng thứ 18 từ dưới lên, cô vẫn tránh được một kiếp không lọt vào danh sách bảy người phải trực nhật lớp.
Theo lý mà nói, đời này thời gian đi học của cô rất ít, hẳn là kỳ thi quốc gia sẽ càng kém, nhưng trên thực tế không phải vậy. Suy cho cùng thực tế thì cô vẫn là một người đã tốt nghiệp đại học, năm lớp 12 cô cũng đã rất cố gắng học tập. Tuy rằng vì chuyện ở Tề gia nên cuối cùng không đỗ được vào trường đại học mình thích, nhưng một năm đó cô cũng đã nắm vững được hết kiến thức cơ bản rồi.
Hơn nữa, qua mấy năm đại học, cô biết học giỏi tiếng Anh sẽ có hỗ trợ rất lớn cho công việc sau này, vì thế đã đặt hết mọi tâm trí vào việc học môn tiếng Anh.
Hiện tại quay về làm bài thi của lớp 11...
Được rồi, cô thừa nhận lúc trước kêu rên một tiếng “toi rồi” kia là quá coi thường bản thân mình.
Trước khi lật giở sách giáo khoa thì đúng là cô đã quên mất tình trạng của mình thật, nhưng sau khi lật sách mấy phút thì lại phát hiện ra vẫn ổn nên mới yên lòng.
Trong lớp học cực kỳ yên tĩnh.
Dương Linh Linh đi dọc theo các dãy bàn học, cô theo phản xạ đi tới chỗ Tề Tiểu Tô, lúc cúi đầu nhìn bài thi của cô, Dương Linh Linh kinh ngạc tới tròn mắt.
Ái chà! Cũng được đấy!
Nửa tiếng sau, Tề Tiểu Tô điền xong đáp án, còn mười lăm phút nữa mới tan học, cô nộp bài rồi lấy điện thoại ra, rời khỏi phòng học trong ánh mắt khiếp sợ của bạn học.
Vì đang trong giờ học nên vườn trường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trong phòng học nào đó lại vọng ra tiếng giảng bài lớn của giáo viên nào đó, hoặc là có đoạn giảng rất hài hước khiến cả lớp cùng cười ầm lên.
Tề Tiểu Tô đi xuống cầu thang, bước trên con đường rợp bóng cây ngang qua sân thể dục rồi ngồi xuống một góc vườn hoa, lấy điện thoại ra.
Không có cuộc gọi, không có tin nhắn.
Cô mím chặt môi, tay siết lấy điện thoại.
“Có phải nhớ Thiếu soái rồi không? Có muốn bản Hệ thống tìm vị trí của Thiếu soái cho cô không?” Hệ thống Tiểu Nhất bán đứng chủ nhân của mình một cách rất tự nhiên.
Tề Tiểu Tô thì lại rất vui vẻ.
Hệ thống Tiểu Nhất rốt cuộc càng ngày càng ngả về phía cô, thật là không uổng công cô cho nó ăn nhiều khoáng thạch năng lượng như thế. Vừa định khen ngợi vài câu thì Hệ thống Tiểu Nhất lại bổ sung: “Cho bản Hệ thống hai viên phỉ thúy trong không gian nhé?”
Tề Tiểu Tô: “...”
Cô thu lại những nhận xét ban nãy.
Tiếng chuông di động vang lên.
Cô vội vàng nhìn hiển thị trên màn hình rồi lại thở dài. Hồ Tu Trạch.
Hồ Tu Trạch giờ là trợ lý của Long Đào nên vừa thấy anh ta gọi là cô biết Long Đào có việc tìm mình. Tề Tiểu Tô thở dài, cô cảm thấy mình có quá nhiều việc, xem ra cũng chẳng có nhiều thời gian để mà buồn bực vì chuyện người nào đó phải đi.
“Tiểu Tô, hiện tại có tiện nghe điện thoại không?” Giọng Hồ Tu Trạch nhẹ nhàng và chậm rãi mang theo một chút mệt mỏi.
“Vâng, tiện ạ! Anh Tu Trạch, tối hôm qua anh đi làm chuyện xấu xa gì đấy à?” Sau chuyện tới núi ở thị trấn Minh Quang nhặt khoáng thạch, Tề Tiểu Tô luôn rất niệm tình Hồ Tu Trạch.
“Ôi, đừng nói nữa, gần đây việc nhiều tới mức mấy ngày rồi anh chẳng được ngủ ngon giấc. Em đang ở trường đấy à?”
“Vâng.”
“Hiếm thấy ghê. Anh cũng nghe nói chuyện của em rồi, em trâu bò thật đấy.”
Tề Tiểu Tô hơi ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng lại, chắc anh đang nói tới chuyện giữa cô với đám cảnh sát và Đỗ gia rồi. Cô cười khổ một tiếng: “Cái này chẳng phải là do em hết cách sao?”
“Hiện tại Đỗ gia và cảnh sát đều chẳng dám làm gì em, nhưng anh muốn nhắc em một chút, còn có Vu gia nữa. Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia đến giờ vẫn chưa thể khai trương lại, dù có khai trương thì lời lãi cũng không thể như cũ được, bọn họ vẫn đang nhìn em chằm chặp đấy.” Hồ Tu Trạch nói tới đây lại hơi dừng rồi nói tiếp: “Anh có một chuyện này tính hỏi em đây.”
“Vâng, anh hỏi đi ạ!”
“Em có quan hệ thế nào với Bạch Dư Tây thế?”
Bạch Dư Tây?
Tề Tiểu Tô theo phản xạ quay đầu nhìn về phía khu dạy học rồi lập tức ngẩn người.
Trên lan can tầng ba có một người đàn ông đang đứng đó, áo trắng quần xanh, chẳng phải là Bạch Dư Tây sao?
Anh ta đứng ở đó từ lúc nào?
Hai người nhìn nhau từ xa.
“A lô, Tiểu Tô?” Không nghe thấy cô trả lời, Hồ Tu Trạch lại gọi một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.