Tại một nơi khác, trong chiếc kiệu đầy xa hoa mang nét họa tiết của Đại Tinh Hoàng Triều, Liêm Đào lười biếng nằm dựa vào một cái gối lớn cực kỳ êm, thần sắc cực kỳ thư giãn.
Chiếc kiệu này lớn hơn kiệu bình thường một chút, không gian trong ít nhất cũng rộng tầm mười mét vuông.
Trưởng công chúa ngồi tại vị trí chủ vị, bộ dáng cũng thư thái không khác gì Liêm Đào là bao, đúng là mẹ nào con nấy.
Ngoài ra thì trong kiệu còn có thêm hai nữ tỳ khác hầu hạ, nhìn vào dáng vẻ không có gì ngạc nhiên kia thì hiển nhiên hai người này là tâm phúc của trưởng công chúa rồi, đối với hình tượng này cũng không có chút gì hiếu kỳ.
Theo lời Khương Hy, tuổi tác của trưởng công chúa đã sớm sáu trăm nhưng dung mạo của nàng lại không khác gì tú nữ độ tuổi hai mươi cả, nàng rất đẹp, so với Chiêu Hồng Nan thì còn kém một điểm nhưng nàng thắng ở khí chất.
Khí tức tỏa ra rất cao sang, đồng thời cũng mang một cỗ khí khái của thượng vị giả nhìn xuống chúng sinh.
Người khác có thể cố gắng tu luyện để đạt đến cái ‘trang thái’ thượng vị giả nhưng nàng thì không, từ lúc sinh ra đến giờ nàng đã luôn là thượng vị giả.
Hoàng tộc không thượng vị thì ai dám thượng vị? Nực cười.
Trưởng công chúa nhìn qua Liêm Đào một chút rồi nói:
“Con có tâm sự gì sao?”.
Nghe vậy, sắc mặt của Liêm Đào liền có chút biến chuyển, từ thư giãn trở thành mệt mỏi, hắn đáp lại:
“Mẫu thân, sao chuyện gì người cũng biết vậy?”.
Liêm Đào là hoàng tử trên danh nghĩa nhưng từ nhỏ lại sống tại phủ tướng quân, hoàng cung hắn cũng chỉ mới qua lại những năm này mà thôi cho nên không thể nào bị nhiễm cách xưng hô đầy cung cách kia được.
Mà hiển nhiên, trưởng công chúa cũng không phải là người thực sự tuân theo cung cách ở trong cung. Nếu không phải địa vị của nàng quá cao không thể rời hoàng cung thì nàng đã sớm chạy đến phủ tướng quân ở rồi.
Trưởng công chúa nói:
“Con nghĩ ai là người sinh ra con? Ta không quản con nhận được gì ở Bắc Nguyên Vạn Dặm nhưng tính cách của con có biến chuyển, riêng điểm này thì ta quản”.
Liêm Đào thở dài rồi nằm nghiêng người lại hướng trưởng công chúa đáp lại:
“Mẫu thân, cảm giác nhìn thấy từng chiến hữu một ngã xuống trên chiến trường là như thế nào?”.
Nghe vậy, khóe miệng trưởng công chúa liền khẽ cong lên, nàng hướng ra bên ngoài nói:
“Chuyển hướng, đi về phía Tây”.
“Tuân lệnh, thưa điện hạ”, đám người ngoài kia cung kính đáp.
Liêm Đào nghe vậy liền biết ý của mẫu thân hắn là gì rồi, mẫu thân hắn là trưởng công chúa, chiến trường tự nhiên sẽ không đến lượt nàng đi.
Ngược lại, những người trong quân đội lại quen thuộc với hai chữ này hơn. Trùng hợp, phụ thân hắn cũng là đại tướng quân trấn thủ biên giới phía tây của Đại Tinh Hoàng Triều.
Chinh Tây đại tướng quân - Liêm Thương.
Trưởng công chúa nhìn qua Liêm Đào mỉm cười nói:
“Đã lâu không gặp phụ thân con, tranh thủ chuyến này đoàn tụ gia đình một chút. Nếu hắn biết con quan tâm đến vấn đề này thì không biết sẽ cao hứng đến đâu nha”.
Nghe thế, Liêm Đào liền cười cười rồi nằm ngửa lại mà nhìn lên trần kiệu, ánh mắt có chút hơi mơ mơ màng màng không biết đang nghĩ gì.
...
...
Tại một nơi khác ở Bắc Nguyên, không khí nơi này rất thoáng đãng, gió lộng trời quang, thảm cỏ xanh ngát.
Loại quang cảnh như vậy cũng chỉ thường thấy ở thảo nguyên mà thôi, Khương Hy có hơi ngẩng đầu cao lên mà hít vào một hơi nhẹ rồi thở ra một cách thoải mái.
Số của hắn cũng còn may, được truyền tống ra ngay giữa thảo nguyên. Cảnh quang đặc trưng của Bắc Nguyên không phải là thảo nguyên thì cũng là đồng tuyết, chỉ cần được truyền tống ra đây thôi thì an toàn.
Coi như có vô tình nằm trong khu vực nội vi của thế lực nào đó thì cũng không can hệ, chỉ cần lươn lẹo một chút là tán tu đi lạc thôi là sẽ được hộ tống ra bên ngoài.
Khương Hy vốn đã ra được gần một canh giờ nhưng hắn vẫn không di chuyển đi đâu cả, bởi hắn đang đợi Tuyết Lam đến đây.
Vị trí truyền tống ra bên ngoài thì song phương cùng may mắn, Tuyết Lam được truyền tống ra giữa đồng tuyết. Nhưng đen đủi là đồng tuyết cùng thảo nguyên lại là hai khái niệm cực kỳ đau đầu.
Đồng tuyết ở phía bắc, còn thảo nguyên ở phía nam.
Thông qua Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, Khương Hy đương nhiên có thể biết được khoảng cách của hắn với Tuyết Lam là bao nhiêu.
Đáp án là hơn ngàn dặm.
Khoảng cách này phải nói là rất xa, Khương Hy chỉ mới là Trúc Cơ cảnh trung kỳ, muốn vượt ngàn dặm chí ít cũng phải mất mấy ngày dùng Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù liên tục.
Cho nên hắn liền lựa chọn đứng yên một chỗ để Tuyết Lam đến đây. Cái thằng kia là Hóa Nguyên cảnh, ra bên ngoài này tự nhiên sẽ lấy lại trạng thái đỉnh phong, thương thế trong chốc lát sẽ khôi phục lại ngay.
Đồng thời lấy tốc độ của hắn, Khương Hy ước chừng khoảng hơn một, hai canh giờ là hắn có thể đến được đây.
Mặt khác, Khương Hy bây giờ đã sớm quay trở lại bộ trường bào màu đen có điểm xuyết họa tiết đỏ kia rồi, trên mặt cũng đã mang lên lớp dịch dung ‘suy giảm dung mạo’ của Vô Nhai.
Cái thân phận Lâm Thanh Đình kia dùng xong rồi thì vứt đi thôi, về sau hắn sẽ không dùng lại nữa.
Trong lúc chờ đợi Tuyết Lam đến đây, Khương Hy liền vận Võng Phù lên mà tập hợp thông tin trong một tháng qua xem có chuyện gì phát sinh ở tu chân giới không.
...
Một đoạn thời gian ngắn trôi qua, Khương Hy liền trầm ngâm một chỗ.
Ngoại trừ một số tin liên quan đến các buổi đấu giá cùng tin Dạ Ma ám sát ra thì cũng chẳng có thêm tin gì đáng để chú ý cả.
Dạ Ma ám sát thì đúng là ngày nào cũng có nhưng trong một tháng Khương Hy vắng mặt này thì đúng là có chút hoạt động năng nổ hơn so với bình thường thật.
Đơn cử như Nguyệt Hải Thành thôi thì một tháng qua đã có mười hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh bỏ mạng, gần năm trăm tu sĩ Luyện Khí cảnh bị ám sát. Mà đây còn là ngay dưới mí mắt của Mặc Hiên chứ chẳng đùa.
Tại Tinh Sơn Thành thì đỡ hơn, người chết thì vẫn nhiều nhưng đại đa số là rơi vào tu sĩ Luyện Khí cảnh là chính. Dù sao tòa thành này cũng chỉ mới vừa trải qua một cuộc đại thanh lọc mà thôi.
Thời gian quá ngắn không kịp khôi phục nguyên khí nên Dạ Ma cũng không làm quá căng tại nơi này.
Nếu không lại trực tiếp chọc giận đến tận trung ương Hoàng Thành thì lại khổ.
Cũng vì Dạ Ma hoạt động sôi nổi một cách bất thường như vậy nên sau khi xác nhận tin tức xong, Khương Hy liền kiểm tra tấm ngọc bài của Dạ Ma một chút.
Kết quả liền khiến hắn giật mình không thôi, số lượng nhiệm vụ tại Ngân Bảng vậy mà lại tăng lên một cách chóng mặt như vậy.
Không quản tiền thưởng nhiều hay ít, số lượng nhiệm vụ này nhiều đến độ Khương Hy làm sát thủ hơn chục năm rồi cũng nhìn không quen.
Mà nhất là cái nhiệm vụ truy sát hắn kia, vốn đã thiếu hụt thông tin rồi bị đánh trôi xuống dưới đáy nay đột nhiên lại trồi lại bên trên, tiền thưởng cũng đã tăng lên đến một trăm vạn linh thạch.
Mặc dù thông tin không có gì thay đổi nhưng mấu chốt là đã có người nhận nhiệm vụ rồi. Phiền phức hơn là những người này đều là sát thủ tự do như hắn.
Quả nhiên là người chết vì tiền, ba mươi vạn không đủ động lòng thì trực tiếp nâng lên trăm vạn. Nếu không phải vì thông tin quá độ thiếu hụt thì có khi con số cũng không kém so với La Huyền Tử đâu.
Nhắc đến La Huyền Tử, một tháng này hắn cũng nhận được không ít các đợt ám sát đâu, mà đáng sợ hơn là trận ám sát này diễn ra ngay trong Cổ Linh Môn.
Khương Hy cảm thấy cái đám người này bị điên rồi, coi như thành công giết được La Huyền Tử đi bọn hắn nghĩ có thể thoát khỏi cảm ứng của mấy cường giả trong Cổ Linh Môn sao?
Vì tôn trọng quy định của Dạ Ma, mấy cường giả này có thể trước mắt không động thủ nhưng đợi cái tấm Ngân Diện kia tháo xuống thì mấy lão quái vật này còn ngại chắc.
Lại nói, mệnh số của La Huyền Tử vẫn rất cao, đến nay vẫn còn sống tốt chán.
La Huyền Tử hiện nay là Trúc Cơ cảnh Hợp Nhị Kiều, người đi giết hắn nhiều nhất cũng chỉ là Hợp Ngũ Kiều hoặc Hợp Lục Kiều mà thôi và khoảng cách này đối với người bình thường thì rất xa.
Khương Hy đương nhiên không nhìn đến cái khoảng cách này, hắn tự tin vào thực lực của mình nhưng hắn cũng phải ngạc nhiên là La Huyền Tử lại có thể một người chém rụng hết toàn bộ số sát thủ đến ám sát hắn.
Trong vòng một tháng, số tiền thưởng cho cái đầu của La Huyền Tử đã tăng thêm năm mươi vạn rồi. Nếu lại thêm năm mươi vạn nữa thì có khi đến Khương Hy cũng động lòng đi Nam Vực một chuyến mất.
Bất quá, chuyện của La Huyền Tử là một phần nhỏ trong số vấn đề Khương Hy đang quan tâm nên hắn cũng chỉ xem qua để nắm thông tin thôi.
Hắn cần phải tìm hiểu một chút nguyên do tại sao số lượng nhiệm vụ lại tăng đến mức đột biến như thế này.
Tiêu tốn khoảng tầm ba mươi phút, Khương Hy rốt cuộc cũng tìm ra được nguyên nhân mà mấu chốt là lại nằm ở một nhiệm vụ chung.
Nhiệm vụ của Dạ Ma về cơ bản sẽ phân ra cấp bậc theo tấm mặt nạ như Thiết Bảng, Ngân Bảng hay Kim Bảng nhưng cơ bản cũng chỉ là cơ bản thôi.
Nhiệm vụ của Dạ Ma ngoài cách chia đó ra thì còn một cách chia khác, đó là chia theo mục đích.
Mỗi mục đích chung khác nhau thì nhiệm vụ được phân ra sẽ khác nhau, Dạ Ma là một thế lực sát thủ, nhiệm vụ chính là ám sát nhưng cũng không phải chỉ có mỗi một nhiệm vụ ám sát là xong.
Nếu phân theo mục đích thì Dạ Ma tổng cộng sẽ có bốn nhóm nhiệm vụ chính.
Đầu tiên là nhiệm vụ ám sát và cũng là nhiệm vụ phổ biến nhất của Dạ Ma hiện này. Sát thủ nhận nhiệm vụ ám sát tự nhiên chỉ cần giết được người cần chỉ định là được. Đương nhiên, đây cũng là nhiệm vụ Khương Hy nhận nhiều nhất.
Thứ hai là nhiệm vụ tình báo, Khương Hy đã được chứng kiến hệ thống tình báo nhanh đến chóng mặt của Dạ Ma rồi, năng lực của cái thế lực này cũng không thua Quan Nhân Các là bao đâu.
Nhiệm vụ này không liên quan đến giết chóc gì cả, chỉ cần thu thập càng nhiều thông tin sự kiện rồi trình lên cho Dạ Ma là được. Cao tầng Dạ Ma sẽ cân nhắc đến tính quan trọng của thông tin mà ra giá tiền thưởng.
Thi thoảng người ngoài cũng sẽ ban nhiệm vụ tình báo với số tiền thưởng nhất định để làm.
Khương Hy có hệ thống nhãn tuyến riêng của mình, hắn cũng có thể lợi dụng điểm này mà cung cấp tình báo để lấy thêm tài nguyên tu luyện.
Thứ ba là nhiệm vụ bảo hộ, Dạ Ma là thế lực sát thủ nhưng nếu hiểu theo một nghĩa ‘chợ búa’ thì nó giống một tiệm bán đao, mỗi một sát thủ là một thanh đao riêng.
Người ủy thác có thể thuê đao để giết người, và cũng có thể thuê đao để bạo hộ chính bản thân mình.
Người ủy thác chỉ cần trả một nửa số tiền thưởng trước thôi là Dạ Ma sẽ tuyển người âm thầm đi theo bảo vệ, hoàn thành nhiệm vụ xong thì trả tiếp một nửa còn lại.
Tốt nhất trong trường hợp này là không nên quỵt tiền, nếu không đám sát thủ đang làm nhiệm vụ bảo hộ kia sẽ chuyển sang làm nhiệm vụ ám sát ngay tại chỗ cũng không chừng.
Nhìn chung thì cái nhiệm vụ bảo hộ này sẽ có hơi chút mâu thuẫn với nhiệm vụ ám sát. Chẳng hạn như Dạ Ma phái người đi giết một người nào đó nhưng trùng hợp thay người đó cũng thuê Dạ Ma đi bảo vệ mình.
Vậy tình huống này sẽ giải quyết thế nào?
Câu trả lời là dựa vào bản sự của sát thủ, Dạ Ma sẽ không quản bên nào thắng được, là giết được hay bảo hộ được thì cũng không có quan hệ gì.
Dù giết hay bảo hộ thì Dạ Ma đều sẽ thu tiền được thôi, quản nhiều như vậy làm gì.
Đương nhiên, cũng vì tính chất như thế này cho nên nhiệm vụ bảo hộ tại Dạ Ma cũng ít ỏi đến thảm thương. Thậm chí trong chục năm qua Khương Hy cũng chỉ mới nghe qua thôi chứ chưa thấy cái nhiệm vụ nào như vậy xuất hiện cả.
Ba nhiệm vụ trên cái nào cũng là cho bên ngoài thuê đao cả, vậy thì nhóm nhiệm vụ cuối cùng này chính là Dạ Ma tự cầm chính thanh đao của mình.
Nhóm nhiệm vụ này gọi là nhiệm vụ tập thể.
Nhiệm vụ tập thể nghĩa đúng như tên, chính là thực hiện nhiệm vụ theo một nhóm lớn là quen thuộc nhất chính là nhiệm vụ diệt môn.
Nhiều năm trước nếu Khương Hy bị Lý Chấn giết chết trong đám kiếm khí sóng triều kia thì cái nhiệm vụ tập thể này chắc chắn sẽ được kích hoạt, mục tiêu là Lý gia.
Nhưng hắn không chết, chưa kể thời điểm đó Chương Hồng Lôi còn đang tọa trấn tại Nguyệt Hải Thành nên Lý gia liền nhẹ nhõm thoát khỏi lưỡi đao tử thần.
Bất quá về sau cũng không thực sự nhẹ nhõm được vì các sát thủ sẽ nhận nhiệm vụ ám sát tộc nhân Lý gia nhiều hơn thôi.
Uy nghiêm của Dạ Ma là bất khả xâm phạm.
Kẻ nào dám động đến quy định ngầm của Dạ Ma, vậy thì dùng mạng đến đổi đi.