Linh Hư hiền nhân hỏi đúng là hỏi bình thường thật, những lão tổ Nguyên Anh cảnh khác cũng cho là vậy nhưng đám người Thạch Thương về cơ bản cũng chưa diện kiến qua nhiều lão tổ đến như thế.
Cho nên bọn hắn khó mà cảm thụ được hỉ nộ ái ố của mấy lão bất tử này, đến Liêm Đào có bậc phụ mẫu là đại năng Nguyên Anh cảnh nhưng đối mặt với hai mươi mấy lão tổ đồng cấp cùng phụ mẫu này cũng khiến hắn áp lực không thôi.
Quyên Thiên Tuyết cùng Thủy Hương thấy vậy liền tỏa ra khí tức vô cùng nhu hòa tản về phía đám người Thạch Thương, giúp đám người bọn hắn giải tọa một chút áp lực.
Quyên Thiên Tuyết mỉm cười nói ra:
“Đám tiểu tử các ngươi không cần sợ, sống chết đều có số, chúng ta sẽ không trách các ngươi, chỉ cần đem những chuyện xảy ra bên trong kể lại đầy đủ là được”.
Nghe vậy, Thạch Thương liền thở nhẹ ra một hơi mà ho nhẹ một tiếng, áp lực thì có giảm nhưng thương thế thì vẫn còn. Bất quá đối mặt với lão tổ Nguyên Anh cảnh hắn cũng không thể để mình mất mặt được.
Hắn vội vàng ôm quyền cung kính đáp lại:
“Vâng, thưa trưởng lão”.
Sau đó, Thạch Thương liền can đảm bước lên trước một bước mà kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc bước vào gặp đại trận Bát Trận Đồ rồi cho đến trận đại chiến tại Băng Thần Cung với Lam Thiên Tuyết Tộc.
Đương nhiên, chuyện hắn gặp Khương Hy cũng được nói lại rất cụ thể, công lao của Khương Hy rất lớn nên hắn cũng sẽ không che giấu làm gì, nếu không thì lại quá bất nghĩa với người đã khuất.
Khương Hy không xuất hiện ở đây nên đám người Thạch Thương cũng cho rằng hắn đã chôn thân trong Băng Phong Tuyệt Địa rồi. Người đã chết, vậy thì bọn hắn cũng không nên làm gì quá đáng cả.
Huống hồ, Thạch Thương còn nhìn thấy Nhậm Trác Nhiên ở bên cạnh Linh Hư hiền nhân, hắn chưa từng thấy đại tiên sinh bao giờ nhưng Nho bào của Thư Viện hắn phải biết.
Hoa ngôn vài câu không phải thì sẽ đắc tội với Thư Viện mất, chưa kể, Thạch Thương cũng không phải là dạng người vong ân bội nghĩa.
Một chuyến này không có Khương Hy, bọn hắn cơ hồ đã chết đến không thể chết hơn.
Thời gian tiến nhập bí cảnh là một tháng dài dằng dẵng nên câu chuyện của Thạch Thương cũng không hề ngắn một chút nào.
Hắn còn sợ những lão tổ này mất kiên nhẫn nhưng không, mấy lão quái vật này sống lâu đã thành tinh, chút thời gian này đối với bọn họ cũng chỉ như gió thoảng qua mà thôi.
Đương nhiên, một mình Thạch Thương thì cũng không thể bao quát hết được toàn bộ câu chuyện nên những người còn lại cũng sẽ thay nhau bổ sung.
Vì đối mặt với mấy lão tổ Nguyên Anh cảnh này nên bọn hắn cũng không thể giấu diếm được gì, đúng hơn là không dám giấu diếm.
Thành thử bọn hắn đoạt được cơ duyên gì cũng khai ra hết sạch, chỉ có điều trong mắt mấy vị lão tổ này, cơ duyên của bọn hắn chẳng khác gì muối bỏ biển trong số tài sản của mấy vị lão tổ này.
Thẳng thắng là nói là không đáng giá để nghe.
Nhưng phiền nhiễu một cái là một thân phù đạo cùng Nhân Mạch Trúc Cơ của Khương Hy lại bị cáo tri đến không sót một chữ.
Đám người Thạch Thương chưa biết chuyện nên vẫn rất hồn nhiên nghĩ Khương Hy là người của Thư Viện. Thành ra bọn hắn cũng không để ý đến được thần sắc của Nhậm Trác Nhiên biến hóa thế nào.
Trác Nhiên được Thần Cơ lão nhân cáo tri trước nên đã sớm biết vị Lâm đ*o hữu trong lời Thạch Thương là tiểu thất mà hắn đang tìm. Vì biết nên hắn lại càng ngạc nhiên bởi năng lực phù đạo của tiểu thất.
Phù đạo có dễ học không?
Với Trác Nhiên, nó không khó, dù sao ở mảng này hắn cũng là thiên tài nhưng với người khác, phù đạo là cả một vấn đề nan giải.
So với Đan đạo cùng Khí đạo thì Phù đạo cực kỳ khó nhập môn. Đan thành lần đầu có thể hỏng thành phế đan nhưng chung quy vẫn là thành, khí thành lần đầu cũng có thể hóa thành phế liệu nhưng đồng dạng, cũng là thành.
Phù đạo không có khái niệm thành một cách nửa vời như hai đạo kia, chỉ có một là thành, hai là không mà thôi.
Nhập môn của Phù đạo khó đến như vậy, cho nên nó mới khiến nhiều người từ bỏ vì chậm chạp không thể họa ra một đạo phù, hệ quả kéo theo là số lượng Phù sư ít đến thảm thương.
Phù sư đã ít, vậy thì Phù đạo đại sư lại càng ít, cấp bậc Nguyên Phù sư lại càng khó tìm như mò trăng đáy nước.
Thư Viện có thể không cần kiếm tu, không cần tu sĩ luyện thể, thậm chí không cần thiên tài tu luyện nhưng tuyệt không thể không cần Phù sư.
Theo lời của Thạch Thương cùng Liêm Đào, phù đạo của Khương Hy mạnh đến mức có thể hư không họa phù cực kỳ điêu luyện, tựa như nước chảy mây trôi.
Họa tự phù văn không khác gì ăn cơm uống nước, họa bình chướng cùng phù văn chồng đè lên nhau lại không tốn mấy thời gian, chưa kể phù trận họa ra cũng cực kỳ cường đại. Trận đại chiến với Lam Thiên Tuyết Tộc nếu không có phù trận của Khương Hy thì đã rất căng thẳng rồi.
Trác Nhiên nghe xong thì bên ngoài không biểu hiện gì nhiều ngoài vẻ ngây ngô kia nhưng bên trong đã có chút nôn nóng, hận không thể chạy ngay đi tìm tiểu thất rồi.
Trước đây trong mắt Trác Nhiên, Khương Hy chỉ thuần túy là người tu hành có thiên phú cao, đạt được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ hiếm có, đồng thời cũng có khả năng bói toán thiên cơ rất tốt.
Lúc đó hắn cũng không để ý, nhiều lắm là có chút tò mò, và hắn cũng chỉ theo lệnh của lão sư mà đi tìm tiểu thất về thôi.
Nhưng khi đã biết được thiên phú Phù đạo yêu nghiệt của tiểu thất rồi thì Trác Nhiên liền đổi ý, hắn bắt buộc phải nhanh chóng tìm tới vị tiểu sư đệ này, để lâu ở bên ngoài không tốt.
Trác Nhiên có một sự chấp nhất với Phù đạo rất sâu cho nên hắn cực kỳ có hảo cảm với Phù sư, chỉ cần là Phù sư thì ngữ khí nói chuyện của hắn sẽ nhẹ giọng đi ba phần.
Khương Hy có thiên phú Phù đạo cao như vậy, Trác Nhiên gặp chắc sẽ không ngừng buông lời ngon ngọt ra để đối đáp không thôi.
...
Trong lúc những người khác còn đang dò hỏi thêm thông tin thì Trác Nhiên âm thầm tế ra một đạo phù mà truyền âm:
“Sư thúc, người có tìm ra vị trí của tiểu thất không?”.
Không bao lâu sau, một thanh âm liền vang lên trong đầu hắn:
“Hắn không ra Bắc Nguyên Vạn Dặm?”.
Trác Nhiên từ tốn đáp:
“Đại trận quanh cổng vào bị sụp đổ, ta nghĩ là do tiểu thất gây nên, dù sao thiên phú cùng tạo nghệ Phù đạo của tiểu thất vẫn cực kỳ cao”.
Thanh âm trầm mặc một lúc sau rồi nói tiếp:
“Đại trận của Bắc Nguyên Vạn Dặm không phải trận bình thường, ta sẽ cho người tìm hiểu một chút. Mặt khác, quẻ bói của tiểu thất vẫn hiện hữu nên hắn chưa chết được, vị trí vẫn còn nằm tại cảnh nội Đại Tinh Hoàng Triều”.
Nghe vậy, nội tâm Trác Nhiên liền vui vẻ, quả nhiên tiểu thất còn sống, hắn liền cung kính truyền âm nói:
“Đa tạ sư thúc đã chỉ điểm”.
Thanh âm đáp lại:
“Ngươi mau đi thôi, đừng để chậm trễ”.
“Vâng”.
Thu lại đạo phù kia, Trác Nhiên liền hướng Linh Hư hiền nhân mà nói:
“Linh Hư tiền bối, nếu người kia đã không tại, vậy thì ta cũng nên đi”.
Linh Hư hiền nhân nghe vậy liền gật đầu, sự việc rốt cuộc cũng rõ ràng mười mươi rồi, lão cũng không thể một mực giữ Trác Nhiên ở lại đây.
Chưa kể cái đại trận kia bị hư hại cũng không phải nhẹ, mấy lão quái vật Bắc Nguyên bọn hắn phải tụ họp lại một lần mà sửa chữa đại trận thôi, đồng thời cũng điều tra nguyên nhân.
Những chuyện này đều là chuyện nội bộ, Trác Nhiên là người ngoài nên không được can dự vào. Tính toán một hồi, Linh Hư hiền nhân mỉm cười nói ra:
“Được, lão phu đa tạ đại tiên sinh ban nãy đã xuất thủ tương trợ”.
Ý của lão là cảm ơn chuyện Trác Nhiên hỗ trợ ngăn chặn sự sụp đổ của đại trận trong quá trình đám đệ tử này truyền tống ra bên ngoài.
Lão đã sớm nghĩ đến chuyện toàn diệt rồi nên Khắc Hoàng chết cũng không có biến đổi quá nhiều tâm tình của lão. Lão chỉ cần xác nhận được tâm tình Tuyết Vương ra sao là tốt.
Trác Nhiên nghe vậy liền có chút ngây ngô cười cười đáp lại:
“Đều là việc nên làm”.
Nói xong, hắn liền phất tay thu Định Tự Phù lại, đồng thời cũng âm thầm xuất thủ xóa bỏ đi dấu vết của Phá Tự Phù còn sót kia ở trong phù trận.
Trác Nhiên là người nào, hắn há lại không nhìn ra Phá Tự Phù của Khương Hy ở trong đó, vậy nên để tránh bị người hiềm nghi, hắn liền phải xóa bỏ đi chút dấu vết còn sót này lại, thuận tiện che mắt sự tồn tại chân thực của tiểu thất trong mắt mấy lão quái vật này.
Ở đây chỉ có mỗi Trác Nhiên là Nguyên Phù sư nên những người khác cũng không nhìn ra được điểm gì lạ cả, bao quát cả Linh Hư hiền nhân, hắn liền thành công bảo vệ được Khương Hy.
Làm xong việc, Trác Nhiên liền đưa tay lên hành lễ với đám lão tổ này một chút rồi lắc mình vào hư không mà đi mất.
Những người khác đã biết xong chuyện liền riêng phần mình mà trở lại tông môn, nhất là các thế lực nhất lưu, đệ tử tinh anh chết hết đúng là một đả kích nặng nề, cho nên bọn hắn cần phải trở về tính toán một chút chuyện tương lai.
Trong lục đại thế lực thì chỉ có mỗi Thần Điện là toàn diệt nên Linh Hư hiền nhân đến một mình, trở về tự nhiên cũng là một mình. Lão đã nắm được thông tin thiết yếu nhất rồi nên cũng không nán lại quá lâu làm gì, cũng nên trở về thôi.
Huyền Thủy Am trong chuyến này lại là bên thu hoạch khá nhất, số lượng người sống sót lại nhiều hơn một người, Bạch Tương Duyệt vội vàng mang theo Phụng Kiều đến trước Thủy Hương mà hành lễ:
“Tham kiến sư thúc tổ, Tương Duyệt không thể bảo toàn được tính mạng của các sư muội, nguyện nhận hết mọi hình phạt của tông môn”.
Thủy Hương đưa nhẹ một tay ra, một luồng khí nhu hòa liền nhẹ nhàng nâng đỡ Bạch Tương Duyệt vậy, đồng thời luồng khí này cũng thâm nhập thể nội nàng mà chữa trị thương tích.
Bạch Tương Duyệt cảm thấy có chút chấn kinh, không nghĩ đến sư thúc tổ vậy mà lại chữa trị cho nàng.
Thủy Hương mỉm cười hiền hòa nói ra:
“Ngươi không cần tự trách, so với toàn diệt, hai người các ngươi có thể an toàn trở về là tốt lắm rồi, trở về am ta sẽ thay ngươi nói lại vài câu”.
Bạch Tương Duyệt nghe vậy liền vội vàng quỳ xuống thành kính đáp lại:
“Đa tạ sư thúc tổ chiếu cố”.
Trong lòng nàng bây giờ liền vui mừng không ngớt, có sư thúc tổ mở miệng nói thay thì nàng sẽ không cần phải chịu hình phạt nữa.
Thủy Hương nhẹ gật đầu, sau đó nhìn qua Phụng Kiều rồi nói ra:
“Tiểu Kiều Kiều, chuyến này cảm thấy thế nào?”.
Phụng Kiều nghe xong liền mỉm cười hành lễ đáp lại:
“Sư thúc, ở bên ngoài người đừng gọi ta là ‘tiểu Kiều Kiều’ có được không, quá mất mặt”.
Thủy Hương nghe những lời này cũng không giận, ngược lại còn mỉm cười nói ra:
“Ở đây cũng không có người ngoài, chuyến này Tương Duyệt đã bảo vệ ngươi rất tốt, còn không mau cảm ơn”.
Phụng Kiều nhìn qua Bạch Tương Duyệt cười cười một chút rồi nói ra:
“Đa tạ Bạch sư tỷ đã chiếu cố, về sau tỷ có chuyện gì khúc mắc muội sẽ giúp tỷ giải quyết”.
Nghe vậy, Bạch Tương Duyệt liền có chút thụ sủng nhược kinh mà mỉm cười đáp lại:
“Sư thúc quá lời, đều là trách nhiệm của ta”.
Phụng Kiều có chút hơi lắc đầu mà nói ra:
“Bạch sư tỷ, muội đã nói rồi, đừng gọi muội là sư thúc”.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười đáp lại:
“Sư thúc, tôn ti trật tự trong am không thể loạn, ta không thể đáp ứng yêu cầu này”.
Phụng Kiều còn muốn nói chuyện tiếp nhưng lại Thủy Hương ngăn lại, nàng mỉm cười nói:
“Tương Duyệt nói đúng, tôn ti không thể loạn, tiểu Kiều Kiều ngươi là đệ tử chân truyền của sư tỷ ta, mặt mũi ngươi có thể không cần nhưng mặt mũi của sư phụ ngươi không thể ném. Chúng ta về thôi”.
Phụng Kiều có chút não nề đáp lại:
“Vâng, thưa sư thúc”.
Dứt lời, Thủy Hương liền phất nhẹ tay lên, một luồng lam quang nhu hòa liền quấn lấy bọn hắn mà bay về phương xa.
Hơn một tháng trước, Khương Hy vô tình đi vào khu vực nội vi của Huyền Thủy Am, cũng vô tình gặp phải Phụng Kiều, hắn lúc đó cũng chỉ nghĩ nàng là đệ tử nội môn.
Nhưng không ngờ rằng, trong bao nhiêu người, hắn lại thật sự động vào phải một đệ tử chân truyền. Để trở thành đệ tử chân truyền, thiên phú tu luyện của nàng tự nhiên cũng thuộc hàng yêu nghiệt.
Khương Hy mất tám năm để bước vào Trúc Cơ cảnh, trong khi đó, Phụng Kiều chỉ mất có sáu năm. Riêng mỗi điểm đó thôi, tốc độ tu luyện của nàng đã ăn đứt hắn rồi.
Tại các đại tông môn, đệ tử chân truyền có địa vị ngang ngửa với trưởng lão Kim Đan cảnh nên luận về vai vế, nàng đúng là sư thúc của Bạch Tương Duyệt.
Bạch Tương Duyệt một ngày không vào Kim Đan cảnh trở thành trưởng lão hoặc đệ tử chân truyền thì nàng vẫn sẽ một ngày gọi Phụng Kiều là sư thúc thôi.