Huyền Lục

Chương 207: Cho ngươi Kim Đan




Trọng trường ý cảnh của Lục Thần Du triệt để buông ra, toàn thân Từ Thiên Ngạn bây giờ chỉ còn cách ngự khí kiên trì tiến lên bên trên mà thôi.
Nếu hắn buông lực ra, hắn triệt để sẽ bị trọng trường đè ép xuống đất hoàn toàn. Đáng tiếc Lục Thần Du đã tiến đến rất gần rồi.
Thân thể của Lục Thần Du mỗi lúc một lớn hơn, từ giữa người của hắn, một luồng ánh sáng khủng khiếp tỏa ra khí tức hủy diệt.
Sắc mặt Từ Thiên Ngạn lập tức liền tối sầm lại, đáy mắt bùng lên một cỗ khí tức tử vong.
Ngay lúc này, dị biến bỗng dưng phát sinh.
Thiên địa bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng, thanh âm dữ dội từ cuộc chiến Kim Đan cảnh không biết vì cái gì mà cũng im bặt đi.
Thân thể Lục Thần Du bỗng dưng thu trở lại trạng thái bình thường, quang mang cũng đã ảm đảm đi rất nhiều. Số linh khí mà hắn hấp thụ trước đó bây giờ liền điên cuồng tràn ra bên ngoài như sóng triều.
Trọng trường ý cảnh tiêu thất đi, thân thể Từ Thiên Ngạn liền bị sóng triều linh khí đẩy ra sau, ánh mắt hắn liền hiện lên nét kinh hỉ.
Đồng thời sát cơ của hắn hướng đến Lục Thần Du cũng đột ngột tăng cao. Hắn không rõ vì sao Lục Thần Du lại không tự bạo nữa nhưng một lần rắn cắn cả đời sợ dây thừng.
Hắn đời nào lại tiếp tục ý nghĩ để Lục Thần Du sống sót.
Tay nắm lại thay quyền mà đưa ra quá đầu, Từ Thiên Ngạn liền chuẩn bị xuất quyền thì thân hình hắn bỗng nhiên không thể động nữa.
Toàn thân như bị cái gì cầm cố không thể di chuyển, linh lực luân chuyển trong cơ thể bỗng dưng đình chỉ lại, phi kiếm dưới chân liền rơi xuống dưới mặt đất.
Từ Thiên Ngạn liền lơ lửng giữa không trung.
Giờ phút này, khí tức của Lục Thần Du cũng đã suy yếu đến cực điểm mà phi kiếm hạ xuống đất, ánh mắt hắn có chút ngờ vực mà nhìn lên Từ Thiên Ngạn ở trên bầu trời kia.
Đồng dạng các vị lão tổ bên kia đang chiến cũng đình chỉ lại mà tách ra hai phía đối lập, ánh mắt có chút khó hiểu mà nhìn lấy tình huống của Từ Thiên Ngạn.
“Sao đột nhiên lại lăng không rồi?”, Chu gia lão tổ có chút không hiểu mà nói ra.
Tần gia lão tổ thu lại một thân hỏa y, con hỏa long cũng biến mất đi mà hóa thành thanh trường kiếm trở lại trong tay, lão quan sát một chút rồi nói ra:
“Không phải lăng không, mà là bị ai đó cầm cố”.
Nghe vậy, sắc mặt toàn trường liền đại biến. Bởi ‘cầm cố’ ở đây không đơn giản là cầm nắm vật bình thường. ‘Thứ’ đang bị nắm ở trên kia là cường giả Kim Đan cảnh đỉnh phong đấy.
Mà người duy nhất có thể tùy tiện cầm cố Kim Đan cảnh đỉnh phong cũng chỉ có...
Xào xạc, xào xạc...
Một tiếng động của mặt cỏ trên thảo nguyên bỗng dưng vang ra, toàn trường liền bất thình lình mà tập trung về hướng đó.
Ở đó là một thanh niên nhân đang đi lại trên thảo nguyên, thân mang trường bào nho sinh màu trắng, ở trên có điểm xuyết họa tiết chim Lạc đỏ thẫm, bên ngoài khác thêm một tầng áo trắng mỏng với đường chỉ chìm cũng họa tiết chim Lạc.
Thanh niên nhân này xuất hiện, Lục Thần Du liền nhanh chóng chạy đến. Bây giờ hắn đã vô lực tái chiến, thân thể tuy bị thương nặng nhưng vẫn có thể chạy nhảy như người bình thường được.
Dù sao sinh mệnh lực của tu sĩ Kim Đan cảnh vẫn cường hãn lắm, chỉ là dạng hình ảnh này có chút hơi ghê rợn mà thôi.
Hắn nhanh chóng quỳ xuống hành lễ cung kính nói ra:
“Gặp qua tiên sinh”.
Nghe vậy, đám người Kim Đan cảnh trừ bỏ Từ Thiên Ngạn ra cũng nhanh chóng hạ độ cao xuống rồi hành lễ đồng loạt nói:
“Gặp qua tiên sinh”.
Đám người này nhìn qua phục trang xong sao còn không biết đối phương là ai được kia chứ. Toàn bộ Huyền Đô Đại Lục này cũng chỉ có một mình Hạo Nhiên Thư Viện mới lấy chim Lạc làm biểu tượng mà thôi.
Mà quan trọng hơn hết là đối phương mang lớp áo khoác ngoài kia. Nếu không mang áo khoác ngoài, thanh niên nhân cũng tựa như đạo sư của Thư Viện, là cường giả đồng cấp với bọn hắn.
Nhưng đằng này người ta lại mang, chứng tỏ thanh niên nhân này chính là lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Thanh niên nhân có chút hơi nghiêng đầu, nét mặt có hơi ngây ngô mà phất tay nói ra:
“Các ngươi quỳ cái gì, đứng dậy hết đi”.
Lời hắn nói rất tùy ý nhưng những người ở đây đều không dám đem những lời đó như tùy ý được.
Mặt khác, thanh niên nhân này không ai khác chính là Nhậm Trác Nhiên. Bất quá những người này lại không nhận ra được hắn.
Trác Nhiên nhìn qua Lục Thần Du một chút rồi mỉm cười nói ra:
“Ngươi không tệ, dám tự bạo Kim Đan để bảo vệ dân chúng trong thành”.
Nghe vậy, Lục Thần Du cung kính đáp lại:
“Thân là thành chủ, đó là trách nhiệm của vãn bối”.
Trác Nhiên gật đầu, đột nhiên hắn có chút nhíu mày lại mà nhìn sang phía chiến trường yêu thú. Ở nơi đó bây giờ vẫn còn đang đánh nhau loạn xạ cả lên.
Đám người bên đó cũng không phải Kim Đan cảnh, tự nhiên không thể phát giác ra được có dị trạng gì xuất hiện. Dù sao bọn hắn cũng đang đối đầu với yêu thú, nào dám lơ là được.
Trác Nhiên nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Ngồi”.
Hắn nói rất nhẹ, chỉ đơn thuần một chữ phát ra nhưng đột nhiên chiến trường bên kia liền im bặt. Toàn bộ bên đó vậy mà lại ngồi xuống.
Thậm chí có người đang ngự khí phi hành ở trên đầu con Thiết Bối Trư Yêu cũng vì một chữ này mà ngồi thẳng lên đầu nó.
Tâm tình của của vị tu sĩ kia bây giờ thật không xong rồi.
Không quản những người bên kia suy nghĩ thế nào, Trác Nhiên liền nhắm mắt lại mà hưởng thụ chút trạng thái yên tĩnh này.
Mấy vị lão tổ Kim Đan lão tổ đương nhiên không dám nói thêm chữ nào, thậm chí đến thở cũng phải từ tốn mà thở, tránh cho thanh âm phát ra.
Bọn hắn bây giờ đã bị chấn nhiếp đến hoảng sợ rồi, một đời này bọn hắn chưa bao giờ gặp qua loại thủ đoạn nào đáng sợ như thế.
Coi như cấp bậc cường giả như Lục Thần Du ở thời toàn thịnh cũng không thể nhẹ nhàng một chữ mà khiến hai con Giả Đan yêu thú kia ngoan ngoãn ngồi xuống được.
Sâu không thấy đáy.
Đây chính là ý nghĩ bây giờ của các vị lão tổ đối với Trác Nhiên.
...
Còn bản thân Trác Nhiên thì sao?
Hắn cũng chả để ý mấy, bởi bây giờ nội tâm hắn có chút phiền muộn. Mấy ngày trước khó khăn lắm mới tìm đến được lão thất ở Tinh Sơn Thành này nhưng nán lại hai ngày không phát hiện ra tung tích, hắn lại di chuyển đến nơi khác.
Trong vòng ngắn ngủi một tuần, Trác Nhiên đã đi qua ba thành khác nhau, đồng dạng cũng nán lại hai ngày, nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của lão thất.
Thực tâm mà nói, hắn đúng là bái phục lão thất này thật. Lão thất không những đạp vào môn ải Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ mà một thân thiên cơ toán thuật cũng rất tốt.
À quên, bản lĩnh chạy trốn cũng rất cao minh.
Bản thân Trác Nhiên từ nhỏ đến nay đều rất hâm mộ sư thúc của mình, chỉ việc ngồi tại Thư Viện thôi là có thể tính toán nhìn thấu hết chuyện thế gian rồi, không cần phải tự mình di chuyển đi làm gì.
Không những thế, hắn cũng từng theo sư thúc học thiên cơ toán thuật trong suốt một trăm năm liền, bất quá lại không thể nhập môn được.
Lão sư của hắn cũng đã nói, chuyện gì không giỏi thì không cần thiết phải cố chấp, toàn Thư Viện chỉ cần sư thúc của hắn giỏi toán thuật là được rồi.
Người nào giỏi chuyện nào liền đi làm chuyện đó, những chuyện khác đã có những người khác lo.
Từ đó, hắn liền từ bỏ thiên cơ toán thuật mà chú tâm vào sở trường của mình. Không nghĩ đến vài trăm năm sau, hắn vậy mà lại gặp được một người có tài thiên cơ toán thuật, mặc dù độ tuổi có chút hơi nhỏ.
Nhưng không phải như thế mới thực sự là thiên tài sao?
Lại nói về lý do tại sao Trác Nhiên ở đây. Thực ra cũng không có gì lớn lao cả, ban nãy hắn dự định rời khỏi tòa thành thứ ba kia mà tiến đến tòa thành tiếp theo thì não hải hắn liền chấn động.
Hắn cảm nhận được nhân tức, hơn nữa là một lượng nhân tức phi thường lớn, theo ước tính của hắn thì cỗ nhân tức này khoảng tầm Năm Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch.
Nhưng điểm đáng ngờ là cỗ nhân tức này không phải ở cấp độ Kim Đan cảnh hay Nguyên Anh cảnh.
Nhân tức cứ qua mỗi một đại cảnh là có sự khác biệt rất lớn về chất, Trác Nhiên tự nhiên không thể nhận lầm được.
Mặt khác, tu sĩ Nhân Mạch Trúc Cơ phần lớn đều xuất phát từ Thư Viện, mà từ Năm Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch cho đến tận bây giờ đã không còn ai ở cảnh giới Trúc Cơ nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Trác Nhiên liền biết chủ nhân của cỗ nhân tức kia chính là lão thất, vậy nên hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây.
Bất quá so với tu sĩ Kim Đan cảnh phổ thông còn muốn chậm chạp hơn rất nhiều.
Khi hắn vừa đến đây, lão thất cũng vừa vặn chạy đi rồi, hắn liền thở dài mà quay lưng bỏ đi. Còn ba cái vụ đánh nhau đang diễn ra xung quanh kia hắn liền không quản.
Tu chân giới có ngày nào yên bình đâu, đánh đánh giết giết đã là chuyện như ăn cơm uống nước rồi.
Nhưng rồi Từ Thiên Ngạn bỗng nhiên nói ra bốn chữ ‘đồ sát con dân’, cước bộ của Trác Nhiên liền dừng, ánh mắt ngây ngô kia của hắn liền hướng lên thiên không mà híp mắt lại.
Sự việc sau đó thì gần như ai cũng biết rồi.
...
Trác Nhiên tận hưởng cảm giác yên tĩnh này xong, hắn liền vươn tay về phía Từ Thiên Ngạn mà nắm lại, sau đó lại thu về mà mở ra.
Trong tay hắn liền xuất hiện một viên bi tròn màu vàng kim rất lớn, khoảng tầm nửa cái nắm tay người lớn.
Đám người Kim Đan cảnh thấy vậy liền run rẩy không thôi, bọn hắn tự nhiên biết viên bi đó là gì, bởi trong người bọn hắn cũng có một viên.
Đó là Kim Đan a.
Trác Nhiên đưa viên Kim Đan này cho Lục Thần Du rồi mỉm cười nói ra:
“Cho ngươi Kim Đan, trị thương cho tốt”.
Lục Thần Du vội vàng tiếp nhận, thần sắc tự nhiên kinh hỉ không thôi, hắn ôm quyền cung kính nói ra:
“Đa tạ tiên sinh ban thưởng”.
Tiếp theo, ánh mắt hắn liền di động sang chỗ Trịnh gia lão tổ cùng Cung Thương mà mỉm cười. Bất quá hai người kia thật cười không nổi.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt hai người bọn họ liền tái nhợt lại mà ho ra một ngụm máu. Kinh mạch toàn thân trong nháy mắt liền đứt đoạn, linh căn bị đánh đến tan vỡ.
Một thân tu vi Kim Đan cảnh liền trực tiếp rơi thẳng xuống thành phàm nhân.
Trác Nhiên phân biệt ném hai viên Kim Đan cho Tần gia lão tổ cùng Chu gia lão tổ. Hai người liền đại hỉ mà vội dập đầu không thôi.
Còn Tiêu gia lão tổ thì một mặt mộng bức.
Của ta đâu?
Hầu như những người tham gia trận chiến này đều được hưởng một viên Kim Đan, Tiêu gia lão tổ cũng tham gia, bất quá xuất lực lại không bằng ba người kia.
Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc lão không làm gì. Bất quá lão cũng không dám mở miệng ra hỏi han, lão sợ bị vị tiên sinh này một tát đập chết, đến lúc đó không biết Kim Đan của mình lại làm lợi cho ai đâu.
Trác Nhiên nhìn qua một chút rồi nghĩ nghĩ, đột nhiên nét mặt của hắn có chút hơi đổi mà cười ngây ngô. Hắn đưa một tay ra ngoài thảo nguyên mà vẫy vẫy vài cái.
Không qua mấy hơi thở, một đạo tinh quang liền bắn thẳng đến chỗ này rồi rơi vào trong tay Trác Nhiên, hắn tùy tiện ném qua cho Tiêu gia lão tổ.
Tiếp nhận lấy vật đó, Tiêu gia lão tổ liền sáng hết cả hai mắt ra, vậy mà lại là một viên Kim Đan. Chỉ có điều so với những người khác thì Kim Đan của lão nhận được nhỏ nhất, chưa kể trên đó còn có nhiều vết nứt nữa, thiên địa linh khí ở trong liên tục bị tràn ra thông qua đó.
Thấy vậy, lão liền vận linh lực lên tạo thành một màn chắn bao quanh mà ngăn chặn linh khí tiêu hao rồi hướng Trác Nhiên mà thành kính cảm tạ.
Trác Nhiên gật đầu một chút rồi quay lưng rời đi. Đoàn người dự kiến cung tiễn hắn đi, chỉ là cước bộ của hắn đột nhiên dừng lại, hắn quay sang nói:
“Các ngươi có thấy tu sĩ Nhân Mạch Trúc Cơ nào không?”.
Nghe vậy, bốn người quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu mà đáp lại:
“Bẩm tiên sinh, vãn bối không thấy”.
Trác Nhiên liền thở dài rồi lắc mình biến mất trong hư không. Bốn người liền có chút không hiểu, thậm chí còn tự kiểm điểm lại bản thân xem có nói sai câu nào không.
Bất quá nghĩ mãi vẫn không biết sai ở đâu.
Sau đó, Tần gia lão tổ thở ra một hơi nhẹ nhõm mà nói ra:
“Lục thành chủ, kế tiếp chúng ta làm gì đây?”.
Lục Thần Du rút ra một viên đan dược trị thương rồi cho vào miệng, hắn nắm chắc Kim Đan trong tay rồi mượn lực trong đó mà trị thương thế một chút.
Nghe Tần gia lão tổ hỏi, hắn liền thở ra một ngụm trọc khí, thương thế tựa hồ đã có chuyển biến tốt đẹp, hắn nói ra:
“Mang phạm nhân trở về trị tội thôi, dù sao tu vi của bọn hắn cũng đã bị tiên sinh phế sạch rồi. Ta sẽ sang kia mang Từ Thiên Ngạn, còn đám yêu thú kia tùy các ngươi”.
Nói xong, thân hình mập mạp kia của hắn liền di chuyển về phía Từ Thiên Ngạn. Sau khi Trác Nhiên rời đi thì lực cầm cố kia cũng đã mất, Từ Thiên Ngạn mất sạch tu vi liền rơi tự do xuống mặt đất.
Sống chết tạm thời không rõ, bất quá dữ nhiều lành ít.
Tần gia lão tổ nghe xong liền híp mắt lại mà nhìn về phía hai con yêu thú đầu kia, thân hình lão liền di động mà xuất hiện sang bên kia.
Biển lửa kinh khủng một lần nữa lại hiện ra, hai con yêu thú kia liền gầm thét lên một tiếng thê lương.
Còn Chu gia lão tổ thì vội vàng thu Kim Đan của Cung Thương về, ánh mắt nhìn chằm chằm về viên Kim Đan tàn khuyết ở trong tay Tiêu gia lão tổ.
Tiêu gia lão tổ thấy vậy liền thu Kim Đan về mà nói ra:
“Chu đạo hữu, chúng ta ai cũng có phần, đạo hữu không nhất thiết phải nhìn chằm chằm vào của ta”.
Chu gia lão tổ hừ lạnh một tiếng nói ra:
“Tiêu đạo hữu, đạo hữu cứ giữ đi, ta nào muốn Kim Đan của Dương Tân Minh, chỉ tổ bẩn tay”.
Nói xong, nàng liền đưa tay ra xách Trịnh gia lão tổ đã ngất ở dưới đất lên rồi phi thân về phía chỗ Chu Mộng Hân rồi cùng nhau trở về Tinh Sơn Thành.
Ban nãy đối chiến với Cung Thương nàng đã nhận được tin gia tộc đang đối chiến với tu sĩ Trịnh gia ở trong thành.
Bây giờ nàng mang lão tổ của Trịnh gia về ném trước mặt đám tu sĩ kia thì không biết sắc mặt bọn hắn sẽ ra sao nhỉ.
Hẳn phải đặc sắc lắm.
Chu gia lão tổ rời đi, Tiêu gia lão tổ liền biết viên Kim Đan trong tay mình là của ai, thảo nào lão lại cảm thấy khí tức này có chút quen quen.
Đột nhiên, một ý nghĩ liền lướt qua trong đầu, lão liền nghĩ nghĩ một chút rồi mỉm cười.
Một tay xách Cung Thương lên rồi trở về thành.
Chuyến liệp sát này xem như kết thúc ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.