Theo một tiếng quát lạnh đầy sát cơ này, một đạo kiếm quang kinh khủng liền từ trên trời giáng xuống.
Độc Băng Tê Giác liền rống lên rồi dùng một thân man lực húc thẳng vào đạo kiếm quang kia. Chấn động xảy ra, dư lực liền quản ra xung quanh mà đẩy lùi sáu người Khương Hy.
Sắc mặt bọn hắn trong nháy mắt liền tái lại, nhưng đồng thời cũng xuất hiện ý mừng.
Viện quân đến rồi.
Tần Khiêm mừng rỡ nhìn lên trời cao, ở đó đã xuất hiện gần hai mươi đạo phi kiếm đang dần dần hạ xuống chỗ bọn hắn.
Tần Khiêm vội vàng chống người dậy hành lễ nói ra:
“Gặp qua gia chủ và chư vị trưởng lão”.
Người đi đầu trong đội ngũ là một trung niên nhân lớn tuổi, râu tóc đã dần có điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sáng lắm.
Đáng chú ý hơn là khí tức trung niên nhân này tỏa ra đều không thua kém hai con Giả Đan yêu thú kia.
Thấy vậy, nội tâm Khương Hy liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tu sĩ Ngưng Dịch cảnh của nhân loại đến rồi.
Trung niên nhân đó là gia chủ đương thời của Tần gia. Hắn nhìn Tần Khiêm mình đầy thương thế liền giật mình nói ra:
“Ngũ đệ, ngươi đây là sao?”.
Nghe vậy, Tần Khiêm liền liếc nhìn sang hai con yêu thú kia, Tần gia chủ đương nhiên cảm ứng được. Hắn hừ lạnh một tiếng, một cỗ đại lực hùng hồn của Ngưng Dịch cảnh liền phát ra chấn nhiếp.
Theo hành động đó, mấy tu sĩ theo sau cũng phát ra khí thế bất đồng, có mạnh ngang mà cũng có yếu hơn so với hai con Giả Đan yêu thú.
Nhưng tập hợp lại thì khí thể tổng thể vẫn mạnh hơn hẳn một đầu. Hai con yêu thú kia đương nhiên cảm nhận được nên tạm thời vẫn không có bất cứ dị động nào.
Tần Khiêm lúc này mới thở ra một hơi rồi đem chuyện chiến trường thuật lại cho đoàn người Tần gia nghe.
Dĩ nhiên mấy chuyện bất bình trong lòng hắn tạm thời dẹp yên qua một bên, lấy đại cục làm trọng. Những chuyện còn lại để về gia tộc rồi tính tiếp.
Tần Khiêm tóm lượt lại rất gọn gàng cùng đủ ý đến đám người Tần gia cũng nhanh chóng nắm được tình hình.
Nghe xong, Tần gia chủ liền hừ một tiếng nói ra:
“Chả trách Dương gia cùng Trịnh gia lại đi cản đường chúng ta, nguyên lai bọn hắn phản bội”.
Đám người Khương Hy liền giật mình, Chu Mộng Hân vội nói ra:
“Tần gia chủ, vậy tình huống của Tinh Sơn Thành hiện nay thế nào?”.
Tần gia chủ nhìn sang Chu Mộng Hân một chút, xác nhận là người quen thì thái độ dường như hòa hoãn ra rồi đáp lại:
“Chu đạo hữu không cần lo lắng, Tinh Sơn Thành dù loạn thì vẫn còn Phủ Thành chủ lo liệu. Chúng ta chậm trễ đến đây vì hai gia tộc kia cản đường nhưng không lâu sau đó thì Chu gia cùng Tiêu gia đã đến ngăn bọn họ lại rồi”.
Nghe vậy, nội tâm Chu Mộng Hân liền nhẹ nhõm đi vài phần. Nàng cùng Tần Khiêm phát tin cứu viện cơ hồ là cùng lúc nhưng thời điểm này Tần gia lại đến nhanh hơn trong khi luận khoảng cách, Chu gia lại gần chiến trường hơn.
Nàng liền lo lắng gia tộc xảy ra chuyện giữa đường, cũng may là sau khi nghe Tần gia chủ xác nhận thì nàng mới biết gia tộc đã đi cản đường Dương gia cùng Trịnh gia rồi.
So với việc đến đây cứu viện thì đi đánh Dương gia cùng Trịnh gia có khi là nước đi an toàn hơn đối với gia tộc.
Ai biết được Thuần Thú Môn sẽ còn loại hậu thủ nào nữa.
Tại Tinh Sơn Thành, các lão tổ Kim Đan cảnh tự nhiên có phân chia thực lực với nhau nhưng từ cấp bậc chiến lực tầm trung trở xuống thì cơ hồ các đại thế gia đều ngang nhau.
Vậy nên sẽ không xảy ra trường hợp bị nghiền ép hay rơi vào thế hạ phong được.
...
Xác nhận được hết tình trạng của đôi bên, Tần gia chủ liền rút ra một bình đan dược ban cho sáu người Khương Hy trị thương.
Dù sao cũng nhờ bọn hắn mà chiến sự mới không bung bét ra được, chút đan dược này nên cho mới phải đạo.
Đồng thời, ánh mắt của Tần gia chủ thi thoảng vẫn nhìn thoáng qua Khương Hy một chút. Tần Khiêm có bảo với hắn rằng trong trận này Khương Hy đóng vai trò rất quan trọng, hơn nữa lão tổ còn đặc biệt căn dặn chiếu cố một chút.
Tần Khiêm cũng không nói rõ Khương Hy đã làm ra được chuyện gì vì thời gian không cho phép nhưng Tần gia lão tổ đã đích thân mở miệng chiếu cố thì Tần gia chủ bắt buộc phải nghe theo thôi.
Trong lúc Tần gia chủ quan sát Khương Hy thì Tần Khiêm cũng tiến lại phía sau chào hỏi một chút mấy trưởng lão ở trong gia tộc, đột nhiên, con mắt của hắn có chút ngạc nhiên nhìn về phía một lão giả mà nói ra:
“Đại trưởng lão, sao ngươi cũng ở đây?”.
Đại trưởng lão cười cười đáp lại:
“Vốn ta không đi, bất quá gia chủ báo tin bị hai thế gia kia chặn đường nên mới chạy đến. Nhưng tính ra, ta đến đây lại là chuyện đúng đắn”.
Nói xong, ánh mắt lão như có như không mà nhìn về phía hai con yêu thú đằng kia. Khí thế của lão so với Tần gia chủ cũng không kém, đồng dạng là cao thủ Ngưng Dịch cảnh.
Tần Khiêm gật đầu, sau đó hắn nhìn xung quanh một chút rồi truyền âm cho lão:
“Vấn đề là ngươi đi rồi thì Tần phủ thế nào đây?”.
Đại trưởng lão hiểu ý tứ của hắn là gì, lão liền cười cười truyền âm lại:
“Không sao, ngũ đại thế gia hiện nay cơ hồ đều đã xuất toàn lực ra rồi, chẳng ai rảnh rỗi đi mò đến Tần phủ đâu. Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, lão gia chủ vẫn một mực bế quan ở Tần phủ, nếu có chuyện gì người lập tức sẽ xuất thủ”.
Nghe vậy, Tần Khiêm liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cao tầng Tần gia đều đã xuất động hết, Tần phủ đương nhiên chỉ còn mấy tên Luyện Khí cảnh trông coi mà thôi.
Nếu bây giờ cừu địch xông đến làm loạn thì đúng là hậu quả khôn lường, cũng còn may có lão gia chủ tọa trấn.
Tuổi tác của lão gia chủ mặc dù đã cao nhưng cũng không vì thế mà ảnh hưởng đến chiến lực, tu vi của đã ở Ngưng Dịch cảnh nhiều cảnh, lý giải của lão đối với cảnh giới này không phải Tần gia chủ hay đại trưởng lão có thể so được.
Đôi bên hỏi thăm qua một vài câu xong thì hai con Giả Đan yêu thú kia tựa hồ có chút rục rịch muốn tấn công, Tần gia chủ thấy vậy liền cười lạnh nói ra:
“Hai con súc sinh không biết sợ”.
Nói xong, hắn nhìn sang chư vị trưởng lão nói ra:
“Đại trưởng lão, ta đánh một con, ngươi đánh một con. Còn các trưởng lão khác phân liệt ra hỗ trợ hai người chúng ta là được”.
“Vâng, thưa gia chủ”, tất cả đồng loạt ôm quyền nói ra.
Sau đó, hơn chục đạo phi kiếm liền hóa thành kiếm quang mà đánh thẳng về phía hai con Giả Đan yêu thú kia.
Từng tiếng ầm ầm đấu pháp phát ra liên tục dữ dội. Sáu người Khương Hy không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhanh chóng lui lại phía sau.
Bọn hắn đương nhiên không nhúng tay vào nữa. Nói đùa, không tính đến việc liệp sát ba con đỉnh cùng năm con cao giai Trúc Cơ yêu thú thì trước đó bọn hắn cũng đã sống mái với một đám sơ trung giai Trúc Cơ yêu thú rồi.
Thời điểm hiện tại đã cho phép bọn hắn có thể thả lỏng đôi chút mà hồi phục thương thế, tiện thể thì quan sát một chút trận chiến của tu sĩ Kim Đan cảnh ở trên kia.
Bọn hắn là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, tự nhiên không đủ lực đi xen vào chuyện của mấy vị đại lão, bất quá bọn hắn có thể nghiệm ra được nhiều thứ từ trận đấu kia.
Khương Hy mặc dù có lịch luyện của đời trước rồi nhưng xem thêm cũng không ảnh hưởng gì. Lịch duyệt đời trước của hắn tuy phong phú nhưng cái phong phú của hắn cũng không thể bao hàm hết toàn thiên hạ được.
Quan sát nhiều một chút, lý giải đối với đấu pháp cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Qua một khoảng thời gian, chiến sự bây giờ mới thực sự đạt đến đỉnh điểm, cơ hồ đã không thể vượt hơn nữa rồi.
Thanh âm đấu pháp mỗi lúc một dữ dội, thiên địa linh khí xung quanh càng ngày càng hỗn loạn, dư ba chiến đấu dữ dội đến mức Khương Hy cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Thậm chí hắn cũng không dám ăn.
Trong tất cả những người ở đây, thương thế của hắn không phải là nặng nhất nhưng hắn cũng không phải người giỏi chịu đau, chưa kể liên tục tiêu hao linh thức đối với hắn vừa là chuyện xấu mà cũng là chuyện tốt.
Xấu ở chỗ tinh thần hắn hiện nay có chút uể oải, cảm ứng lực xung quanh cũng không được tốt như thời toàn thịnh.
Còn tốt thì qua sự kiện này, linh thức của hắn chắc chắn sẽ tăng trưởng mạnh mẽ bởi hắn đã cưỡng ép linh thức vượt giới hạn đến tận hai lần.
Một lần phá Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, một lần bày trận chém Trúc Cơ yêu thú.
Cái gì đi quá giới hạn liền sẽ sinh thuế biến, hiện tại linh thức của hắn chưa khôi phục toàn thịnh nên cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được mà thôi.
Giữa lúc này, đột nhiên cánh tay phải của hắn có chút run, con ngươi hắn lập tức co lại thành hạt đậu.
Hắn vội vàng đưa tay lên mà tính toán thiên cơ.
Không qua một vài hơi thở, thần sắc của hắn liền đại biến, hắn thu công lại, đình chỉ điều tức rồi vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà rời đi.
Dường như cảm ứng được có dị động, Tần Khiêm cùng Chu Mộng Hân đồng loạt mở mắt ra quan sát thì phát hiện Khương Hy đã không còn ở đó.
Hai người bọn hắn ngờ vực quay lại nhìn nhau mà chớp mắt.
Vô Nhai đạo hữu đi đâu rồi?
...
...
Ở trên bầu trời kia, trận chiến của Lục Thần Du cùng Từ Thiên Ngạn đã dần đi đến hồi kết thúc.
Oanh!
Thanh âm mạnh mẽ va chạm xảy ra, Lục Thần Du văng ngược ra ngoài, miệng tràn máu tươi, trên thân không chỗ nào là không có vết máu cả.
Y phục bên ngoài liền rách nát không thể tả, để lộ ra một mảng thịt nát bét như bị xay.
Lục Thần Du thở hổn hển mà ngự khí, khí tức tựa hồ đã yếu đi vài phần, chiến ý cũng đang dần có xu thế suy giảm.
Hắn cắn răng thầm mắng:
“Chết tiệt, đáng lý ra không nên đột phá Hóa Nguyên cảnh”.
Chỉ có điều trên đời này không có thuốc chữa bệnh hối hận. Đột phá Hóa Nguyên cảnh cơ hồ đã là quyết định của chính hắn.
Tự mình quyết định sai, vậy thì tự mình chịu.
Ở đối diện hắn, tình huống của Từ Thiên Ngạn cũng không tốt được bao nhiêu. Toàn bộ lân phiến trên người hắn cơ hồ đã bị Lục Thần Du chém sạch, cái thân rắn kia cũng tồn tài không ít vết chém sâu do đao.
Nhưng so với Lục Thần Du thì thương thế của Từ Thiên Ngạn vẫn còn tốt lắm. Bất quá hiện tại hắn cũng không còn hoàn toàn hóa thú nữa mà đã trở về hình dạng nửa người nửa yêu như trước rồi.
Từ Thiên Ngạn cười lên một tiếng mà nói:
“Lão hồ ly, ngươi chung quy lại vẫn không bằng ta”.
Lục Thần Du không cam lòng, hắn hừ lạnh một tiếng đáp lại:
“Từ Thiên Ngạn, nếu ta không bị thương thì ngươi đã bị chém chết từ lâu rồi”.
Từ Thiên Ngạn ngửa đầu lên cười ha hả, lần này Lục Thần Du cũng không xuất thủ như lần trước nữa. Sau đó Từ Thiên Ngạn trào phúng nói ra:
“Trên đời này vốn không có chỗ cho nếu như”.
Nói xong, Từ Thiên Ngạn liền xuất ra một quyền, quyền kình ập đến, Lục Thần Du vội đưa đao lên đỡ mà bị đẩy lùi ra sau.
Dư lực phản chấn, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái trắng lại như tờ giấy, bất quá ngụm này cũng không nhiều.
Tựa như máu trong cơ thể giờ đây cũng không đủ cho hắn phun nữa rồi.
Từ Thiên Ngạn nhìn qua Lục Thần Du một chút mà cười nửa miệng, hắn nói tiếp:
“Lão hồ ly, một đời này ngươi là địch thủ lớn nhất của ta, tự nhiên ta sẽ không để cho ngươi chết sớm được”.
Lục Thần Du nghe vậy, nội tâm liền dâng lên một cảm giác bất an, hắn ngưng trọng nói ra:
“Ngươi có ý gì?”.
Từ Thiên Ngạn đáp lại:
“Năm xưa Tinh Sơn Thành các ngươi làm gì đệ tử Thuần Thú Môn thì bây giờ ta liền làm lại như thế”.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, rồi khiến ngươi phải chứng kiến ta đồ sát con dân Tinh Sơn Thành của ngươi, để ngươi hiểu được cái cảm giác mà năm đó ta đã chịu đựng”.
Vừa nói, Từ Thiên Ngạn liền nở ra một nụ cười gằn đáng sợ, tựa như một con độc xà hiểm ác vậy.
Lục Thần Du nghe xong, sắc mặt của hắn cũng không có cái gì đặc biệt, rơi vào mắt người ngoài liền tưởng là hắn không quan tâm.
Một lát sau, hắn liền thở dài ra một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía chiến trường mấy vị lão tổ Kim Đan cảnh rồi di chuyển về chiến trường yêu thú bên dưới.
Khóe miệng của hắn liền nở ra một nụ cười.
Thấy vậy, Từ Thiên Ngạn liền có chút khó hiểu.
Lão hồ ly này sẽ không phải gặp đại thương mà choáng váng đầu óc rồi chứ?
Lục Thần Du mở miệng nói ra:
“Từ Thiên Ngạn, Bắc Nguyên rất lạnh, ta nằm một mình cũng rất lạnh”.
Nghe vậy, nội tâm Từ Thiên Ngạn liền lộp độp một tiếng, trong đầu hắn liền thoáng qua một ý nghĩ.
Giữa lúc này, thiên địa linh khí liền ồ ạt lũ lượt mà tiến về phía cơ thể của Lục Thần Du, thân thể hắn tựa hồ có chút bành trướng ra hơn so với bình thường.
Từ Thiên Ngạn liền quát lên một tiếng không ổn, toàn thân cấp rút quay lưng bỏ chạy thì trọng trường ý cảnh liền ra mà trấn trụ hắn lại tại chỗ.
Từ Thiên Ngạn liền hoảng sợ, hắn sao không biết được Lục Thần Du đang làm gì.
Tự bạo Kim Đan - Thần thông tự sát độc môn của Kim Đan cảnh.
Cơ thể của Lục Thần Du mỗi lúc một lớn, đồng dạng khoảng cách giữa hắn cùng Từ Thiên Ngạn cũng cùng gần nhau hơn.
Giờ phút này, trong thể nội của Lục Thần Du, viên Kim Đan vàng óng ánh kia đã sáng chói lên như một mặt trời nhỏ.
Quang mang đại thịnh, mười phần chói lóa.