Hứa Tiên Chí

Chương 285: Bái kiến




Hứa Tiên nói:
- Đa tạ huynh chỉ điểm, nhưng Trình huynh thì sao?
- Ta?
Hứa Tiên châm chước nói ra:
- Về sau ngươi cũng tuyệt giao với Minh Ngọc sao?
Trình Tàng Kiếm dứt khoát nói:
- Ta cùng Minh Ngọc tuy quen nhau cũng hơn một năm, nhưng nghiêng che như cũ, tình như thủ túc. Nếu nàng có khó khăn, ta có thể nào không giúp mình? Nguồn tại http://Truyện FULL
Hứa Tiên cười nói:
- Trình huynh phóng khoáng như thế, ta sao có thể ở phía sau chứ?
Trình Tàng Kiếm nói:
- Nhưng cũng không thể nói thế, chuyện này không có khả năng dùng lực một người mà thay đổi được, Hứa huynh ngươi đứng bên cạnh Minh Ngọc mà không cải biến. Còn có thể bị liên lụy vào, không bằng sớm bứt ra đi.
Hắn đúng là có tư cách nói lời này, tuy hắn cũng chỉ là tiểu tuần sát, nhưng phụ thân hắn là ngự sử đại phu trong triều, nắm giữ miệng lưỡi quan viên trong thiên hạ, hắn thân là con trai độc nhất trong nhà, quả thật có thể thông qua gia đình ảnh hưởng tới triều đình, vào thời khắc mấu chốt, có thể tương trợ Phan Ngọc một phen
Ở ngoài mặt, Hứa Tiên tên tuổi thái thịnh, cũng không quá đáng là cử nhân nho nhỏ, so sánh với công tử đỉnh cấp như thế, kém nhau không biết bao nhiêu cấp độ. Nhưng hắn có thể không hề ngạo khí nói chuyện này với Hứa Tiên, tu dưỡng cùng lòng dạ của bản thân, đã đạt tới một tầng thứ rất cao.
Nhưng Hứa Tiên giơ tay cầm chén trà nhở, dùng trà thay rượu, nói:
- Ta cũng thay Minh Ngọc cám ơn ngươi, nhưng hảo ý của Trình huynh, ta cũng chỉ có thể tạ mà không nhận.
Giống như trượng phu cảm tạ đồng sự của thê tử vậy. Hắn cũng không có dựa vào tu vi của mình, có thể ôm đồm. Thế lực sau lưng Trình Tàng Kiếm không nhỏ, nếu có thể đủ thiệt tình trợ giúp Minh Ngọc, hắn đương nhiên rất cao hứng.
Về phần Trình Tàng Kiếm đã có suy nghĩ này. Cũng không sao cả, chỉ cần hắn không giở âm mưu quỷ kế, khí này lượng cùng tự tin này, Hứa Tiên vẫn có.
Bản năng Trình Tàng Kiếm giơ chén trà nhỏ đáp lại, nhưng lập tức kịp phản ứng, hắn đã phí nhiều miệng lưỡi như thế, lại không thề có tác dụng, hơn nữa ngươi có tư cách gì thay Phan Ngọc cám ơn ta, thấy Hứa Tiên kính chén trà nhỏ tới, trong nội tâm giận dữ, "Ba" một tiếng buông chén trà nhỏ ra, nói:
- Hứa Tiên, ta một lòng suy nghĩ cho ngươi, hôm nay ngươi không quyết, ngày sau tất có đại họa.
Tuy hắn nói lơi này có tâm tư khác, nhưng xác thực là tốt cho Hứa Tiên. Hắn còn tưởng rằng Hứa Tiên thấy lợi tối mắt, một lòng ôm lấy cây đại thụ Phan gia, trong nội tâm khinh thường chỉ có khinh thường.
Hứa Tiên chỉ cười nói:
- Trình huynh, chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi nghĩa khí vượt mây, ta không thể trọng tình trọng nghĩa sao? Hơn nữa cho dù vô dụng, ta cũng lựa chọn đứng bên người hắn, có vấn đề gì sao?
Vận mệnh bọn họ đã sớm buộc chặt cùng một chỗ, hơn nữa cũng cũng không phải là không có chỗ dùng.
Đôi mắt Trình Tàng Kiếm nhìn qua Hứa Tiên trong chốc lát, trong đôi mắt trong vắt, rất bằng phẳng, kinh nghiệm nói cho hắn biết, có thể có được ánh mắt như thế, tuyệt đối không phải là kẻ hèn hạ. Cầm lấy chén trà nhỏ lên, dùng tay áo che miệng, tiêu sái uống một hơi cạn sạch, nói:
- Là ta nói lỡ.
Bỗng nhiên trong mắt Trình Tàng Kiếm hiện ra vẻ mờ mịt. Đúng vậy a, chẳng lẽ chỉ cho phép ta nghĩa khí, không cho phép người khác nghĩa khí sao? Dùng tính tình của mình, gặp được người như Hứa Tiên, vốn nên nâng ly ba trăm chén mới được, nhưng chẳng biết tại sao lại thấy hắn không thuận mắt, chẳng lẽ là vì Phan Ngọc?
Trình Tàng Kiếm còn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên nhìn thấy Phan Ngọc, hắn chỉ mới mười bốn tuổi, trong thọ yến trong Phan vương thọ có duyên gặp mặt một lần, thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng mỉm cười một cái, khắc thật sâu vào đáy lòng của hắn, nhưng đó chỉ là ấn tượng mà thôi. Bởi vì Phan Ngọc một mực tại Giang Nam học tập, gặp nhau chân chính là vào một năm trước, thời điểm Phan Ngọc trở về kinh, tư thái cưỡi tuấn mã là tuyệt thế vô song, làm hắn cũng phải cảm thán.
Rồi sau đó một phen cùng xuất hiện, Phan Ngọc phong nhã cùng học thức, làm cho kẻ tự phụ kỳ tài như hắn cũng phải thán phục, nhất thời xem như tri kỷ. Sau đó cùng ngắm trăng, uống rượu làm thơ, mỗi chuyện đều giống như thuận lý thành chương, mãi cho đến khi Hứa Tiên đến. Hôm qua tại đào viên gặp nhau lần đầu, thời điểm Phan Ngọc nhìn thấy hắn, trong mắt xuất hiện thần thái vui vẻ. Chẳng biết tại sao, hắn có chút đau lòng. Bởi vì Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên, hoàn toàn khác với nhìn hắn.
Hứa Tiên thấy Trình Tàng Kiếm trầm tư, cũng không đi quấy rầy, bỗng nhiên thấy toàn thân Trình Tàng Kiếm chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Hứa Tiên hỏi:
- Trình huynh, làm sao vậy?
- Không có gì, không có gì.
Trình Tàng Kiếm vội vàng cúi đầu uống trà, lại không chú ý tới trong chén trà không còn trà.
Thời điểm này, Vương Văn Thụy đi vào trong phòng, Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm vội vàng đứng dậy hành lễ.
Vương Văn Thụy nhìn thấy Hứa Tiên, cũng rất cao hứng. Vẩn khảo hạch việc học như cũ, Hứa Tiên cũng có thể miễn cưỡng ứng phó. Lại hỏi tình huống của Hứa Tiên ở kinh thành, nghe nói hắn đang ở tại Phan vương phủ. Cũng phải cau mày, lại không nói gì thêm. Thời điểm hắn làm học chính ở Hàng Châu, đối với Phan Ngọc cùng Hứa Tiên kết giao cũng hiểu vài phần, cho dù là hiện giờ Phan gia gặp đại nạn, hắn cũng không chịu khuyên bảo đệ tử của mình, chỉ lo tánh mạng mà không để ý nghĩa khí.
Nhưng lại đáng tiếc cho tài hoa của hắn, đề điểm hắn vài câu. Trong hoạn lộ, lão sư việc học và lão sư quan trường hoàn toàn không có phân biệt gì, nếu không có lão sư, chỉ có thể hai mắt xông loạn, có đôi khi tự đi vào tử địa mà không biết, có lão sư nói, sẽ biết được nhiều tin tức, tránh đi rất nhiều bẩy rập.
Hứa Tiên nói:
- Tình thế hôm nay, Trình huynh đã nói cho đệ tử nghe, nhưng tâm ý của đệ tử đã quyết, chỉ sợ liên lụy lão sư.
Vương Văn Thụy cười vuốt râu dài, gật gật đầu, nói:
- Chỉ cần không phụ lòng trời đất chứng giám, chuyện gì làm không được. Có đạo là "Lỗ viết xả thân, Mạnh viết lấy nghĩa", Hứa Tiên, ngươi không làm vi sư thất vọng. Tàng Kiếm, ngươi có thể chiếu cố Hứa Tiên, vi sư cũng rất vui mừng, Tàng Kiếm, tại sao sắc mặt của ngươi không tốt.
Trình Tàng Kiếm cũng lấy lại một chút tinh thần, giờ phút này vội vàng nói:
- Đa tạ lão sư quan tâm, đêm qua nghỉ ngơi muộn.
Vương Văn Thụy không tránh được giáo dục một phen, nói tầm qua trọng của "Dưỡng khí", lại nhắc tới Hứa Tiên nửa năm qua thơ làm, bình luận một phen. Đặc biệt nói tới Tam Quốc Diễn Nghĩa càng hưng phấn, tôn vương và bài trừ tư tưởng dị lưu rất hợp với khẩu vị của hắn, cuối cùng lại nghe lời bình, âm mưu quỷ kế quá nhiều, cũng không phải chuyện tốt.
Trình Tàng Kiếm cũng chuẩn bị tinh thần nói chuyện cùng Vương Văn Thụy. Bọn họ một người là đại nho, một người là tài tử nổi danh, ngôn luận nói ra cũng tinh diệu, Hứa Tiên là "Nguyên tác giả" lại không nói lời nào. Ngẫu nhiên nói có sách, mách có chứng, càng là kinh, sử, tử, tập, không chỗ nào mà không bao lấy, làm cho Hứa Tiên nghe như lọt vào mây mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.