Hứa Tiên Chí

Chương 284: Tương thí




Doãn Hồng Tụ đã giật mình, vội vàng vỗ lưng của nàng, thật vất vả mới làm nàng bình tĩnh trở lại. Nàng ủy khuất tới chảy nước mắt xuống, nhẹ nhàng dậm chân nói:
- Rõ ràng là không có.
Thấy bộ dáng của Nhu Gia công chúa. Doãn Hồng Tụ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Người bề ngoài là yếu đuối, ngươi không thể yếu tới mức nói không ra lời chứ.
Nhu Gia công chúa ủy ủy khuất khuất nói:
- Thực xin lỗi.
Lo lắng nhìn qua Doãn Hồng Tụ, sợ bị nàng chán ghét.
Doãn Hồng Tụ lắc đầu thở dài, không biết nên nói cái gì cho tốt, dẫn nàng đi vào trong miếu. Miếu quan tiếp kiến, tuyên sơ thắp hương.
Doãn Hồng Tụ tiến lên nhẹ nhàng dùng ngón tay thắp hương, sau đó chắp tay khấn vái, nhưng thấy một nhị lang thần đứng đó, trên đầu vắn khăn vàng, mặc một bộ áo bào thuê, eo buộc lam điền đai lưng ngọc, mang giày phi phượng ô. Tuy đều làm từ gỗ, nhưng phong thái tuấn nhã, mắt ngọc mày ngài. Lại mang theo uy nghiêm, khó nói thành lời.
Doãn Hồng Tụ nhìn qua trong chốc lát, thở dài nói:
- Nếu có được nam tử như vậy, song túc cùng bay một chỗ, bạch đầu giai lão, cuộc đời này cũng không oán.
Nhu Gia công chúa ở bên cạnh cả kinh, quá lớn gan, lại dám nói thẳng muốn nam nhân như vậy. Trên đôi má tái ngọt hiện ra nét ửng đỏ, quả nhiên là Doãn tỷ tỷ ta bội phục nhất a!
...
Cách Lý phủ một đoạn đường, Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm xuống ngựa đi bộ, thấy cửa phủ thủ có rất nhiều quan lại đang đứng, tất cả đều đứng thẳng.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Chào ngươi, không biết lão sư có nhà không?
Quan thủ vệ tiến lên đáp:
- Đại nhân còn chưa thức, vừa hay không có ai gác, các ngươi gác cổng đi.
Trình Tàng Kiếm cười trách mắng:
- Ngươi không nhận ra ta sao?
Trình Tàng Kiếm là đệ tử, cho nên ra vào Lý phủ thường xuyên.
Tên quan thủ vệ cười cười, nói:
- Vừa rồi không có để ý, không nhận ra Trình đại gia, lại bảo hai vị cao đồ gác cổng, là không nên, mời vào bên trong.
Hiển nhiên là vui đùa một phen, sau đó nói chuyện với Trình Tàng Kiếm vài câu, liền phóng Hứa Tiên và Trình Tàng Kiếm đi vào, cũng không cần người dẫn đường, Trình Tàng Kiếm mang theo Hứa Tiên đi vào thư phòng phía đông, nghiễm nhiên có bộ dáng nửa chủ nhân.
Thư phòng phía đông, chính là thư phòng bên ngoài của Lý Văn Thụy. Tiếp đón môn sinh và tri kỷ, đều ở đây.
Hứa Tiên nhìn quét một vòng, bố trí thanh tĩnh lịch sự tao nhã. Tỳ nữ dâng trà liền thối lui, chỉ chừa Trình Tàng Kiếm cùng Hứa Tiên ngồi đợi trong phòng.
Trình Tàng Kiếm cùng Hứa Tiên nói chút lời ong tiếng ve, vốn là thi từ ca phú, sau là chuyện quốc gia đại sự, ngôn ngữ thật là văn nhã, nói là đâm trúng chỗ hiểm. Cho nên kiến thức rất uyên bác, lại thân thiết ôn hòa, không hề sắc bén, ăn nói phong độ. Khiến cho người ta ái mộ.
Hứa Tiên bình sinh trừ Phan Ngọc ra, đây là lần đầu tiên gặp được người phong độ như thế, hơn nữa ở phương diện khác, còn muốn hơn Phan Ngọc. Nhưng càng phải cẩn thận hơn, hắn biết rõ thanh danh của mình là người ta tặng cho, không phải thực tài, cho nên không nói quá nhiều, trình độ của mọi người, thường thường trong lúc nói chuyện sẽ bộc lộ ra ngoài. Có nhiều chỗ không thể không ấp úng, hàm hồ ứng đối.
Cho dù Trình Tàng Kiếm thông minh cái thế ra sao, cũng tuyệt đối không thể đến từ thế giới khác như Hứa Tiên, trong mắt hắn Hứa Tiên đúng là có thực học, nhưng bằng nhiều thi từ như vậy, hắn đã thua xa không kịp, Hứa Tiên hàm hồ dĩ nhiên vượt qua, trong nội tâm có chút không vui, lại kinh ngạc, chẳng lẽ hắn xem thấu tâm tư của ta? Đã thấy Hứa Tiên cúi đầu uống trà, khóe miệng có chút mỉm cười câu dẫn.
Trình Tàng Kiếm cũng dừng nói, thầm nghĩ: tên Hứa Tiên này quả nhiên không đơn giản. Người chính là như vậy, luôn luôn có giả tưởng, cho nên không ngừng tìm chứng cớ chứng minh giả tưởng của mình. Vì vậy hình tượng Hứa Tiên trong mắt Trình Tàng Kiếm đã cao lớn hơn.
Kỳ thật vừa rồi Hứa Tiên đang suy nghĩ. Trà này rất dễ uống, sau đó lại liên tưởng tới nọc độc của Tiểu Thanh, đã lâu rồi không nếm hương vị đó. Hắn còn không biết, nụ cười của hắn lúc đó, đã bị người ta xem là biểu tượng của lòng dạ thâm sâu.
Trình Tàng Kiếm không hỏi, đương nhiên Hứa Tiên không nói, kết quả là, trong thư phòng lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Trình Tàng Kiếm đánh vỡ trầm mặc đầu tiên:
- Hứa huynh, ngươi đối với Minh Ngọc thấy thế nào?
...
Vân Yên đề phòng nhìn qua Phan Ngọc, Phan Ngọc cũng mỉm cười đánh giá Vân Yên, bộ dáng so với lúc nhìn thấy ở Hàng Châu, nàng hôm nay càng thêm trơn bóng, còn muốn đẹp hơn ba phần. Đó chính là hạnh phúc chiếu rọi dưới đáy lòng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Bỗng nhiên Phan Ngọc nói:
- Hôm nay ngươi còn trách ta không?
Vân Yên thi lễ nói:
- Hiện tại ta nên cám ơn Phan công tử rồi.
Hai đầu lông mày mang theo hương vị cự người ngàn dặm.
Nhưng Phan Ngọc không thèm quan tâm, tiến lên phía trước, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Vân Yên lui ra phía sau một bước, nhăn mày nói:
- Công tử đang muốn nói cái gì?
Trong nội tâm sinh ra báo động, chẳng lẽ Phan Ngọc này lại muốn làm loạn, tuy mình đã hoàn thành Trúc Cơ, nhưng không thể nào là đối thủ của người ta, nàng đối với võ công của Phan Ngọc vẫn biết được một hai.
Phan Ngọc mỉm cười, nói:
- Đương nhiên nói chuyện của chúng ta rồi.
Giống như bộ dáng của tuấn nam động tâm với liệt nữ vậy.
Vân Yên nói:
- Nếu không ngại, vậy thì đợi phu quân ta về rồi nói sau. Hôm nay cô nam quả nữ, sẽ bị người ta mượn cớ.
Phan Ngọc cười nói:
- Ta cùng Hán Văn đồng tâm đồng đức, hắn có ở đây hay không cũng giống nhau.
Bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
- Lần này ta tới đây, chỉ muốn hỏi tâm ý của ngươi một chút, ngày đó là ta thật sự xin lỗi ngươi, hôm nay có lẽ còn có thể bổ cứu. Yên nhi, ngươi cảm thấy thế nào? Chỉ cần ngươi chịu gật đầu, có thể bầu bạn bên cạnh ta, ta tin tưởng Hán Văn cũng sẽ đáp ứng.
Vân Yên lại lắc lắc đầu nói:
- Không, ngươi sai rồi, hắn sẽ không đáp ứng. Ta cũng không đáp ứng.
Phan Ngọc hơi sững sờ, cười nói:
- Ngươi không hiểu tính tình của Hán Văn rồi, chỉ cần ngươi gật đầu, hắn nhất định sẽ thành toàn chúng ta.
Vân Yên lại cười rộ lên, Phan Ngọc nói:
- Ngươi cười cái gì?
Vân Yên nghiêm mặt nói:
- Người không hiểu là ngươi, ngươi chỉ biết hắn thiện lương, nhưng lại không biết hắn để ý ta thế nào, coi trọng ta ra sao, cho dù ta thật sự chuyển ý, hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tay, mà sẽ dùng toàn bộ tâm tư để giữ ta! Mà ta, cũng sẽ không tổn thương hắn. Hiện tại, thỉnh ngươi đi ra ngoài đi, lời lúc nãy ta đã quên rồi, thỉnh ngươi tiếp tục làm bạn với hắn, cũng không nên thương tổn hắn. Bằng không thì, ta sẽ không buông tha ngươi.
Phan Ngọc chau mày, nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Thật sự là nữ nhân hung hăng càn quấy.
Vân Yên ngẩng đầu nói:
- Chỉ bằng ta.
Thời điểm này không thể yếu thế được.
Phan Ngọc cười nói:
- Hắn bây giờ không có ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể làm cái gì đây?
Bỗng nhiên tiến lên bắt lấy tay của Vân Yên, một tay ôm eo của nàng. Vốn chỉ muốn thử tâm ý của nàng, bây giờ giả tức giận, phải hù dọa nàng ta mới được.
Vân Yên không nghĩ tới Phan Ngọc lại dùng sức mạnh, dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao qua được Phan Ngọc. Trong nội tâm đau khổ khó có thể nói nên lời, chẳng lẽ đây là kiếp số của ta sao? Thời gian hạnh phúc thật quá ngắn ngủi, phu quân ngươi ở nơi nào, mau tới cứu ta!
Bỗng nhiên Vân Yên ngửi được mùi hương kỳ dị, hương khí này rất nhạt, đột nhiên dừng giãy dụa.
Phan Ngọc có chút cười lạnh, khuất phục sao? Quả nhiên chỉ là lời nói ngoài miệng.
Bỗng nhiên Vân Yên ngẩng đầu lên, nói:
- Phan Ngọc, ngươi là nữ nhân sao?
Phan Ngọc cho dù có tâm tính cao, nhưng lại bị người ta một lời đâm phá chân thân cũng cả kinh, nhưng biểu lộ nhỏ này không phải người bình thường có thể phát giác ra được. Nhưng trong mắt Vân Yên nhìn rõ tất cả, càng khẳng định phán đoán trong nội tâm, khóe môi xuất hiện nụ cười câu dẫn, thừa thắng xông lên, nói:
- Hơn nữa, ngươi là nữ nhân của phu quân, đêm qua, hắn ôm ngươi suốt một đêm a! Thế nào, rất thoải mái sao!
Mùi thơm của cơ thể không nhất định nữ nhân mới có, nhưng nói cái gì nàng cũng không tin Hứa Tiên sẽ ôm nam nhân, nếu chỉ gấp rút đầu gối bàn chuyện suốt đêm, căn bản cũng không có mùi hương nặng như thế. Hơn nữa ngay từ đầu nàng đã cảm thấy không hợp lý, Phan Ngọc không có đạo lý bỗng nhiên trở nên háo sắc, Hứa Tiên cũng không có đạo lý tin cậy Phan Ngọc như vậy. Thậm chí tại Hàng Châu, Phan Ngọc có biểu lộ rất kỳ quái khi nhìn Hứa Tiên, mà khi đó, biểu hiện của Hứa Tiên càng kỳ quái. Hơn nữa khi theo Hứa Tiên tu đạo, nàng cũng biết trên đời có loại vật tên là ảo thuật, chẳng lẽ Phan Ngọc trước mặt đã dùng ảo thuật gì sao?
Xác thực phỏng đoán, phụ trợ đại lượng tin tức, có thể đạt được tin tức chuẩn xác.
Bọn họ viết thư lui tới với nhau, Hứa Tiên cho tới bây giờ đều tiện tay thiêu hủy, chẳng lẽ có bí mật gì của người ngoài lại không muốn chia sẻ với thê tử đầu ấp tay gối của mình sao? Chắc chắn chỉ có bí mật của thê tử khác mới giấu thê tử ở bên cạnh mình. Đủ loại tin tức, đưa ra kết luận, chỉ có một, Phan Ngọc là nữ nhân.
Vân Yên thừa dịp Phan Ngọc ngẩn người đẩy nàng ra, cười nói:
- Nếu như tiếp tục suy luận, hôm nay ngươi tới, chính là cho ta thấy chân thân, đây vốn không phải là ý định của ngươi, là phu quân cầu ngươi đi, ngày hôm qua ta cũng cảm giác được hắn có một số việc gạt ta, đương nhiên hắn sẽ không lừa dối ta, mới bảo ngươi tới đây!
Phan Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Không hổ là nữ nhân lúc trước có thể đọ sức với ta, thật sự quá thông minh ah! Đóng cửa lại đi!
Sau đó Vân Yên đóng tất cả cửa sổ trong gian phòng lại, Phan Ngọc cũng tháo dây chuyền trên cổ ra.
Vân Yên đã phỏng đoán ra chân tướng của sự việc, nhưng giờ phút này nhìn thấy chân thân của Phan Ngọc. Cũng có cảm giác trợn mắt há hốc mồm, dung nhan khi là nam nhân của nàng đã quá tuyệt mỹ, vào lúc này càng xinh đẹp xuất trần hơn.
Phan Ngọc nói:
- Đây là hắn muốn ta nói cho ngươi biết, thực sự không phải là ta muốn cho ngươi biết. Hôm nay ta thử ngươi, chính là tín nhiệm ta căn cứ vào tín nhiệm của hắn với nhau, nếu như ngươi có khả năng phản bội hắn, thì loại tín nhiệm này không tồn tại, thực sự không phải là muốn khi nhục ngươi, hy vọng ngươi có thể minh bạch.
Vân Yên ổn định tâm thần một chút, gật đầu nói:
- Nếu như để hắn nói, ta có thể tha thứ cho ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng đã triệt để hiểu rõ tâm ý của ta.
Bỗng nhiên cười một tiếng, nói:
- Có lẽ hiện tại ta nên gọi ngươi là tỷ tỷ, hay là muội muội đây.
Thần sắc Phan Ngọc khẽ động, thở dài khẩu khí, nói:
- Tùy ngươi, hiện tại ta có mấy lời muốn hỏi ngươi.
Nói chuyện rồi đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Vân Yên cũng rót chén trà cho nàng, cười nói:
- Là về Bạch Tố Trinh sao?
Phan Ngọc nói:
- Không chỉ có nàng, ta là toàn bộ, tất cả về hắn.
Tuy thân cận với Hứa Tiên tới cực điểm, nhưng có mấy lời không thể nói, đây cũng là mục đích khác khí nàng hiển lộ chân thân, có thể trực tiếp hỏi chuyện ở Hàng Châu. Nhìn thấy bộ áo trắng, nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, trong lòng nàng rất để ý.
Vân Yên cười nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng với tư cách trao đổi, ngươi cũng nên nói cho ta biết, lúc trước ngươi cùng phu quân đã xảy ra chuyện gì?
Lại nói tiếp, thời gian trước bị Phan Ngọc đùa nghịch, trong nội tâm có một chút oán khí không tán đi được, đương nhiên cổ oán khí này không hướng về Hứa Tiên, cũng chỉ có thể hướng về Phan Ngọc trước mặt.
- Ta trả lời ngươi rồi sẽ hỏi, ngươi cũng phải trả lời ta và hỏi.
Hứa Tiên đối với vấn đề của Trình Tàng Kiếm cũng sững sờ. Lại lưu ý tới biểu lộ của Trình Tàng Kiếm, thầm nghĩ: thằng này sẽ không có bệnh trong đùa chứ!
Ta cùng Phan Ngọc là bằng hữu, ít nhất ở mặt ngoài. Ngươi cùng Phan Ngọc cũng là bằng hữu, ít nhất đây cũng là mặt ngoài. Hơn nữa chúng ta còn là sư huynh đệ đồng môn, cho dù mọi người không thể trở thành bạn tốt, duy trì mỗi quan hệ bằng hữu bình thường vẫn không thành vấn đề, tại sao phải đề phòng ta sâu như vậy?
Nếu như Phan Ngọc hiển lộ chân thân với người ngoài, hiện tại Hứa Tiên đã xác nhận thằng này là tình địch, hơn nữa còn là đối tượng đề phòng trọng điểm Nhưng Trình Tàng Kiếm hẳn không biết chân thân của Phan Ngọc, không khỏi hình thành phỏng đoán đáng sợ, Trình Tàng Kiếm vốn phong lưu nho nhã trong mắt hắn đã biến thành đáng sợ.
Trình Tàng Kiếm thấy Hứa Tiên chỉ nhìn mình chằm chằm lại không đáp lời, lại nói:
- Hứa Tiên ngươi cũng biết tình thế hôm nay của vua và dân chứ?
Hứa Tiên lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
Trình Tàng Kiếm nói:
- Hôm nay giám quan đã dâng mười hai phong thư hạch tội Phan vương, đến từ tất cả bộ viện, thậm chí bộ binh do hắn quản hạt cũng có hai phong, ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không?
Hứa Tiên tiếp tục lắc đầu, không biết nên nói cái gì.
Trình Tàng Kiếm nặng nề mà thở dài, hạ giọng nói:
- Ta không ngại nói ra lời thân thiết với ngươi, Phan gia hôm nay đã nguy cấp rồi, nghe nói ngươi bây giờ đang ở trong Phan vương phủ, tốt nhất nên rời khỏi. Chuyện này liên quan quá to lớn, vượt quá tưởng tượng.
Hứa Tiên nghe vậy cười nói:
- Trình huynh không nên nói chuyện giật gân, Phan gia gia đại nghiệp đại, không thể nói gục là gục được.
Đêm nay hắn định đi thăm dò Lương vương phủ, chính là giải quyết nguy cơ của Phan gia. Hơn nữa cho dù thật sự như vậy, hắn cũng có lòng tin giữ được Minh Ngọc không việc gì, chớ nói chi là liên quan tới mình. Nhưng những lời này đương nhiên không cách nào nói rõ với Trình Tàng Kiếm, chỉ có thể trả lời đại khái.
Trình Tàng Kiếm hận không thể tát Hứa Tiên một cái, cũng chỉ có thể nhẫn nại nói:
- Nếu như ngươi chỉ muốn phụ thuộc thế lực của Phan gia, ta khuyên ngươi nên sớm ngày thu tay lại. Có lão sư, có phụ thân ta, cũng bảo vệ ngươi không có việc gì, bằng không thì...
Hứa Tiên thực sự không tức giận, mặc dù Trình Tàng Kiếm c hiềm nghi mưu đồ làm loạn, nhưng phong độ làm việc vẫn có, những lời này cũng rất quang minh chính đại, cũng không có đùa nghịch cái gì âm mưu quỷ kế, nếu như mình chỉ là một phàm nhân, hắn nói những lời này đúng là có lợi với mình, thậm chí có khả năng cứu mạng mình vào lúc mấu chốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.