Hứa Tiên Chí

Chương 277: Gặp lại




Trong ấn tượng của hắn, tiên nhân phải là tóc bạc môi hồng, mờ ảo bên ngoài cửu thiên. Hôm nay lại gặp một thư sinh, ngồi ở trước mặt mình, lại nói mình là tiên. Không khỏi quá dõng dạc!
Hứa Tiên cười nói:
- Có thể mời Vương gia ra bên ngoài một chút, xem ta có cuồng vọng hay không, thử liền biết!
Hứa Tiên dẫn Phan Chương đi ra ngoài phòng, cho mây vàng hiện ra. Những ngày này hắn buông tha tu luyện pháp thuật, chú ý tích lũy, cho nên đám mây biến thành giường lớn, trên bề mặt có khí tức tiên gia lưu động phập phồng. Hứa Tiên đạp vào đám mây, thò tay mời:
- Thỉnh Vương gia ngồi.
Phan Chương do dự một chút, nhưng vẫn thử bước lên mây thăm dò một chút, Hứa Tiên cho mây bay lên. Phan Chương vội vàng ngồi xuống, nhìn thấy Trường An càng ngày càng nhỏ, cho dù hắn là người có kiến thức rộng rãi, nhưng vào lúc này, nội tâm vẫn chột dạ, trên mặt còn duy trì nét uy nghiêm của Vương gia.
Hứa Tiên mỉm cười, đây là ý định ban đầu của hắn, hiển lộ mình có rất nhiều pháp thuật, hô mưa gọi gió cũng tốt, khai sơn toái thạch cũng được, khó tránh khỏi khiến người ta có cảm giác là siêu cấp tay chân, không phải hạng tầm thường. Nhưng hôm nay cưỡi mây mang theo Phan vương bay lên không trung, làm cho hắn mất đi dựa vào. Đối với cảm giác nắm giữ tất cả, khó tránh khỏi xuất hiện cảm giác kính sợ.
Phan Chương nhìn qua bên người Hứa Tiên, đứng chắp tay nhìn qua biển mây vô tận, áo bay trong gió, giống như muốn rửa sạch tất cả phàm trần, làm gì còn bộ dáng thư sinh nho nhỏ lúc nãy. Nguồn tại http://Truyện FULL
Hứa Tiên quay đầu lại mỉm cười nói:
- Vương gia, quái lực loạn thần vốn không nên để phàm nhân biết, nếu không phải vì Phan Ngọc, ta cũng không thể hiện ra cho ngài xem, kính xin ngài giữ bí mật này cho tại hạ.
Phan Chương thở dài một hơi, định tâm thần, đáp ứng nói:
- Tốt, ta tin tưởng ngươi, chúng ta đi xuống đi!
Hứa Tiên gật gật đầu, mang Phan vương đưa về nơi cũ, nói:
- Vương gia, không biết có thể nói chỗ của Phan Ngọc hiện giờ không, hiện giờ ta muốn đi gặp nàng.
Sau khi hạ xuống đất, vãn bối nói với trưởng bối, chủ động chào từ giã vốn không quá lễ phép, nhưng thời điểm này rất tự nhiên.
Phan Chương trở lại mặt đất, mới cảm giác tâm thần trấn định lại, nói:
- Nàng đang dự tiệc ở đào viên bên ngoài thành, ta sẽ cho người mang ngươi đi.
Đợi cho Hứa Tiên rời đi, Phan Chương mới suy nghĩ, Phan gia có con rể như vậy, không biết là phúc hay họa? Nhưng cũng hiểu, có một số việc vượt qua khả năng của hắn, chỉ có thể mặc cho hắn phát triển. Gần đây hoàng thượng một lòng tu hành, Lương vương tự ý chấp chính. Vua và dân phân tranh. Càng kịch liệt. Hắn cũng có cảm giác cản thận. Nếu có một ngày, lâm vào tuyệt cảnh, có Hứa Tiên ở đây, Ngọc nhi cũng nhiều ra mấy phần sinh cơ, kéo dài huyết mạch của Phan gia!
Hứa Tiên rời khỏi Phan vương phủ, đã có xe ngựa đang đợi hắn, ngồi lên xe ngựa hơi cười lên, nhạc phụ đại nhân của mình đã đồng ý. Tuy lực lượng của người tu hành không can thiệp vào nhân thế, nhưng dùng để hù dọa người cũng không tệ. Cũng tỷ như vị Phan vương này, thân là quan lớn của Đại Hạ, cũng kết thành một thể với khí vận của Đại Hạ, cho nên quỷ vật tầm thường không thể tới gần hắn mười trượng, cho dù có thể tới gần, cũng tổn thương nhiều vận số trên người. Trừ đương kim thiên tử, vận số đã vượt qua mức tận cùng. Phàm là người thì khó ai thoát ra khỏi cực hạn.
Vừa rồi Hứa Tiên bay lên trời, hắn rõ ràng cảm giác được có một ít ánh mắt nhìn lên người hắn, trong thành Trường An này quả nhiên có người tu hành tồn tại, tuy không cảm giác được ác ý gì, nhưng ít xuất hiện vẫn tốt hơn.
Hứa Tiên cưỡi xe đi trên đường lớn, rốt cục đến tầm nhìn. Xa phu mở cửa xe cho hắn, một cổ khí lạnh tràn vào trong xe, xen lẫn trong đó chính là hương hoa thấm vào ruột gan phía trước chính là một tòa phủ đệ. Trước cửa có hai gốc liễu lớn thay thế cho hai con sư tử đá, lộ ra vẽ thập phần u tĩnh.
Hứa Tiên sụt sịt cái mũi, lúc này đang tiết đông, tại sao có hương hoa chứ?
Xa phu đi lên mở cửa, trong chốc lát có một tiểu tỳ áo xanh dẫn đường cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên đi theo tiều tỳ nữa vào một cái sân, nhưng hai mắt tỏa sáng. Phía sau tường vây, trước mắt là rừng đào không có giới hạn, hơn nữa hoa đào đang nở hoa, nối thành một biển màu hồng phấn. Hứa Tiên đi trên con đường mòn, giống như đang rong ruổi trong biển hoa vậy.
Nhưng mà, hôm nay cũng không phải tiết hoa đào nở!
Tỳ nữ thấy Hứa Tiên kinh ngạc. Cười giới thiệu:
- Hứa công tử, đây cũng là thắng cảnh của kinh thành, mười dặm hoa đào, quanh năm nở rộ mà không tàn lụi, là trang viên của quận chúa, người bình thường không thể đi vào!
Mặc dù Hứa Tiên nhíu mày không nói, nhưng hắn cũng sợ hãi thán phục biển hoa đào này, nhưng cũng có cảm giác mất phương hướng. Chuyện này thường có mê hoặc, cánh rừng hoa đào này có yêu dị. Nhưng muốn hoa đào nở cũng không phải ngày một ngày hai, nếu thật sự có yêu vật quấy phá, đại khái sẽ có người diệt trừ, cũng không muốn sinh thêm chuyện. Hắn tới đây chỉ muốn gặp Phan Ngọc, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều.
Biển hoa nở rộ vô tận, lại có tiếng người truyền tới. Thân hình tỳ nữ dừng lại, giới thiệu với Hứa Tiên:
- Công tử, phía trước chính là hoa đào đình, thời điểm viên chủ tụ hội không cho người quấy rầy, không bằng ta trước mang ngươi đi nơi khác nghỉ ngơi!
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi đi mau lên, ta tự đi là được, ta và viên chủ cũng xem như người quen cũ, chắc có lẽ không trách tội.
Tỳ nữ thấy Hứa Tiên chắc chắn như thế, liền bắt đầu do dự.
Hứa Tiên cười nói:
- Nếu như nàng thật sự trách tội, cứ nói là ta xông loạn, oán cũng không đến phiên ngươi đâu.
Liền vứt bỏ tiểu tỳ, đi vào hướng có âm thanh truyền ra, bởi vì hắn đã lờ mờ nghe được, có âm thanh của Phan Ngọc.
Đẩy tầng hoa đào ra, cuối cùng cảm giác trước mắt không còn hoa nữa, nhìn thấy một tài đình viện nghỉ mát tọa lạc trong biển hoa, có không ít người đang ngồi vây quanh, đều ăn mặc nho phục, hoặc có người giống như học giảm uyên thâm. Trong đám người này, chói mắt nhất chính là nàng, tiêu sái đứng trong đình nói nói cười cười, người nghe đều nhìn không chớp mắt, lắng tai nghe kỹ.
Bỗng nhiên âm thanh của Phan Ngọc dừng lại, nhìn qua một phương hướng. Trên mặt xuất hiện thần sắc vui mừng, bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tiên nhe răng cười cười, cũng hiện ra nét vui sướng vô tận.
Vào thời điểm này, những người khác giống như biến mất, trong biển hoa chỉ còn lại một thân ảnh. Phan Ngọc không khỏi đi về phía trước một bước, chung quanh lại có tiếng người vang lên, nàng mới phát giác vị trí của mình
Hứa Tiên nhìn nàng gật đầu, ý bảo nàng không cần nóng lòng, chậm rãi đi qua, thấy trong đình viện còn phòng trống, liền ngồi ở một vị trí còn trống. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Phan Ngọc, chú ý tới Hứa Tiên đi tới, nhưng ai cũng không biết người đến là người phương nào. Chỉ có Doãn Hồng Tụ, trong mắt khẽ động, nhận ra Hứa Tiên, cũng không nói gì thêm.
Phan Ngọc tiếp tục diễn giải của mình, mặc dù ánh mắt nhìn về phía Hứa Tiên, nhưng cuối cùng vẫn nói hết lời của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.