Hứa Tiên Chí

Chương 276: Vào kinh




Trong nội tâm cả kinh, không biết xảy ra chuyện gì. Trước khi đi hắn đã giao cho Vân Yên rất nhiều phù lục, cung cấp cho nền phòng thân, vào lúc này, không nên có cái gì ngoài ý muốn mới đúng.
Hứa Tiên bay tới gần, chợt nghe thấy có tiếng đàn truyền tới. Từ trong phòng truyền ra ngoài, mới yên tâm lại.
Nhưng tiếng đàn của Vân Yên hôm nay, dường như đã khác với ngày xưa, trong tiếng đàn này, dường như có hương vị của "Linh", trong lòng mang theo yên lặng mờ ảo. Cho dù là người dốt tiếng đàn đặc, cũng có thể nghe ra mỹ cảm trong đó. Tất cả người trong khách sạn đều tụ lại, đều vắng lặng im ắng, chuyên tâm lắng nghe tiếng đan trên lầu.
Hứa Tiên cũng không vội tiến vào, đứng trên đụn mây, chuyên tâm lắng nghe. Tiếng đàn mờ mịt, cho đến cuối cùng, dư âm vẫn còn quấn quanh, người nghe dưới lầu yên lặng một lát, sau đó nhao nhao nghị luận, không biết người đánh đàn trên lầu là người nào.
Hứa Tiên cho đụn mây hạ xuống, trực tiếp đẩy cửa sổ đi vào. Có mây màu vàng đi vào, cũng không sợ có người nào khác nhìn thấy, đã thấy Vân Yên nhắm mắt ngồi ngay ngắn trước đàn, trên mặt đã trầm tĩnh lại, làm như đang hưởng thụ dư vị cuối cùng vừa rồi. Nhưng Hứa Tiên có thể cảm thấy năng lượng đang lưu chuyển trên người của nàng.
Trúc Cơ, thành công.
Vân Yên mở hai mắt ra. Nhìn thấy Hứa Tiên, xuất hiện nụ cười, nói:
- Phu quân!
Linh quang lưu chuyển trong mắt, lại tăng thêm vài phần.
Hứa Tiên cười nói:
- Chúc mừng.
Vân Yên lại nói:
- Cần phu quân chúc mừng mới được.
Sau đó xấu hổ cúi đầu xuống, xuất hiện chút ít thần sắc xấu hổ.
Hứa Tiên sững sờ, liền kịp phản ứng. Bắt đầu đánh giá dáng người ngạo nhân của nàng, nàng ngồi trước đàn, lộ ra dáng vẻ tao nhã, trong lòng cũng có một đoàn lửa nóng. Câu dẫn văn vê cái cằm của nàng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nhìn qua ánh mắt của nàng, nói:
- Đợi đến Trường An đi!
Trường An cách huyện Hoa Âm hai ba trăm dặm, đáp mây bay đi không cần tới hai giờ là tới, đương nhiên Hứa Tiên không muốn nóng lòng nhất thời.
Vân Yên ôn nhu "Ân" một tiếng, tràn ngập tình ý nhìn qua Hứa Tiên, trong mắt phượng ngập nước, trước kia nàng có nằm mơ cũng nghĩ tới, chính mình sẽ có được chút ít khát vọng của nam nhân này, thậm chí dùng thân thể của mình lấy lòng của hắn. Nguồn tại http://Truyện FULL
Hứa Tiên cười nói:
- Vậy tranh thủ thời gian lên đường đi!
Sắc trời lúc này vẫn còn sớm, còn chưa tới giữa trưa. Hứa Tiên đã mang theo Vân Yên, đạp mây bay về thành Trường An. Chân trời xuất hiện một bóng đen, chính là tường thành nguy nga đang bao phủ lấy đệ nhất hùng thành, ngạo nghễ sừng sững nằm trên đại địa. Mặc dù Hứa Tiên không hiểu vọng khí chi thuật, nhưng dựa vào Thông Thiên Nhãn cũng có thể nhìn thấy trong hoàng thành, một cổ Long khí xông thẳng lên trời. Tòa thành này, chính là chỗ quan sát muôn dân trăm họ.
Hứa Tiên cho mây hạ xuống, mang theo Vân Yên đi bộ vào thành. Ngẩng đầu nhìn lên trên tường thành có viết ba chữ "Minh Đức Môn". Cửa thành có tên lính gác, khách thương lai vãng ra vào không dứt, không chỉ có dân cư trong thành, còn có rất nhiều khách thương ngoại bang. Nhưng những người này tiến vào cũng không chú ý quá nhiều. Đại Hạ đế quốc hôm nay. Bát phương triều bái, chẳng những là thương khách, thậm chí rất nhiều sứ đoàn ngoại quốc tới yết kiến, cũng không ít trong thành Trường An, cư dân trong thành đã nhìn quen rồi. Ít nhất vào lúc này, người ở đây còn có thể sử dụng khí độ thượng quốc đến đối diện với mấy "Man di".
Vân Yên đã đọc qua trong sách, nhìn chút ít thương nhân người Hồ quái dị, cảm giác có chút thú vị, thỉnh thoảng thì thầm với Hứa Tiên bên cạnh. Hứa Tiên xuyên việt đến nay, cũng lần đầu tiên nhìn thấy kỳ cảnh như vậy, cũng mở rộng tầm mắt. Hứa Tiên đi vào trong thành, mắt thấy phố cù tung hoành, ngựa xe như nước, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn hoa. Thời điểm này có tiếng vó ngựa truyền tới, người đi trên đường chợt tản ra hai bên, Hứa Tiên cũng kéo Vân Yên đứng qua một bên.
Chỉ thấy hơn mười kỵ sĩ hộ vệ trước sau, bao quanh chiếc xe ngựa quý giá đi ra ngoài thành. Người như hổ, ngựa như rồng, mang theo cổ khí thế này, càng lộ ra uy vũ bất phàm. Nhưng quyền quý trong thành quá nhiều, không biết là nhà hậu duệ quý tộc nhà ai. Che phủ xe ngựa cực kỳ chặt chẽ, ôn hòa như xuân. Trong thùng xe rộng thùng thình có một nam một nữ đang ngồi. Tuổi trên dưới đôi mươi.
Nữ tử trẻ tuổi có nước mắt trên má, mũi nhếch lên, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, người mặc hỏa hồng hồ cầu, càng lộ ra nét tươi đẹp vô song, vào lúc này đang cảm tạ nam tử trước mặt:
- Thường Hi đa tạ công tử.
Nhìn về phía công tử thiếu niên trong thùng xe, bộ dáng tuấn mỹ này nàng đã nhìn thấy vô số lần, nhưng trong lòng vẫn có chút tán thưởng. Nếu ngày thường nàng và nam tử này ngồi chung với nhau, cũng không dám ngồi gần như thế này, mà hắn sẽ ngồi xa xa, mang trên mặt bộ dáng mỉm cười hòa ái nhìn mình. Nhưng nếu hắn không như thế, mình cũng không dám lên xe của hắn, được mất trong đó, nàng cũng khó có thể phân biệt.
Công tử kia chỉ mặc một thân áo đen mỏng, một tay đang chống lên thành xa, không biết suy nghĩ cái gì, hơi có chút xuất thần, nghe tiếng mỉm cười nói:
- Thường Hi cô nương không cần đa lễ, chỉ tiễn ngươi một đoạn thì có gì, đây là may mắn của tại hạ. Không biết bao nhiêu người cầu cơ hội này, còn cầu không được đấy!
Âm thanh ôn nhu này lọt vào tai, làm cho nàng cảm thấy thoải mái một hồi, Thường Hi cười hỏi:
- Không biết công tử vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?
Những nam nhân có thể ở cùng một chỗ với nàng, thật đúng là ít thấy!
"Công tử" thẳng thắn nói:
- Đang nghĩ về một vị bằng hữu, những ngày gần đây hắn sắp lên kinh thành, không biết đi tới chỗ nào rồi?
Thường Hi nói:
- Bằng hữu đáng giá cho công tử lo lắng như thế, chắc chính là vị Trích Tiên, Hứa Tiên Hứa Hán Văn.
Hứa Tiên lúc này còn không biết, mình lúc này đã lĩnh danh hiệu của Lý Bạch rồi. Bởi vì hai chữ "Trích Tiên" hôm nay chỉ là ngôn từ khen ngợi, cũng không giống Lý Bạch được thiên hạ đề cử. Nhưng đợi tới lúc hắn sao chép toàn bộ thơ Đường một lần, đại khái cũng không kém bao nhiêu lắm.
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Không tự giác, ánh mắt biến thành ôn hòa hơn.
Thường Hi nói:
- Công tử và hắn có giao tình thâm hậu, gia thoại thiên kim tặng mỹ lúc trước, Thường Hi tại Trường An cũng nghe nói qua.
Bỗng nhiên làm ra vẻ sầu lo.,
- Lại nói tiếp, tương lai cũng có một ngày, công tử sẽ đem ta đưa ra ngoài a!
Khóe môi xuất hiện nụ cười vui vẻ.
Phan Ngọc lại lắc đầu cười khổ, nói:
- Thường Hi chớ giễu cợt ta, bởi vì việc này, hôm nay Doãn viện thủ gặp ta vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng, mong rằng ngươi giúp ta nói ngọt nhiều hơn.
Con ngươi màu đen ôn nhu như nước, giống như ngọc thạch điêu khắc thành, nhưng lại có gợn sóng xuất hiện.
Thương Hi khó mà nhìn thấy biểu hiện bất đắc dĩ này của Phan Ngọc, không khỏi che miệng bật cười, phát ra tiếng cười động lòng người. Người bên ngoài tốn ngàn vàng cũng chưa chắc được nghe nàng cười như vậy, cũng chỉ có người trước mặt mới khiến nàng buông lỏng.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ nói tốt giúp ngươi.
Bỗng nhiên cảm thán nói:
- Nhớ tới cũng thật đúng, Doãn viện thủ cũng thường xuyên nhắc với ta vị Thải Phượng cô nương ở Tây Hồ kia, hôm nay cảnh ngộ không khác gì nhau, không biết ngày nào mới được giải thoát đây?
Đôi mắt nhìn về phía Phan Ngọc.
Phan Ngọc cười nói:
- Nếu cô nương cần, tại hạ tất nhiên sẽ tương trợ. Nhưng có Doãn viện thủ. Chắc hẳn cũng không cần người "Vô tình vô nghĩa" như ta hao tâm tổn trí đâu,
Cái gọi là giai thoại "Thiên kim tặng mỹ", trong miệng người bình thường là giai thoại tự nhiên, nhẹ sắc trọng nghĩa, đúng là mỗi người đều ca ngợi. Nhưng trong miệng của Doãn Hồng Tụ lại biến thành "Vô tình vô nghĩa ", nhưng Doãn Hồng Tụ "Quái dị ", trong kinh đều biết được, chắc chắn sẽ chê cười mà thôi.
Thương Hi muốn nói tiếp, xe ngựa chậm rãi dừng lại, một kỵ sĩ đi tới cửa sổ, nói:
- Công tử, đến đào viên rồi.
...
Hứa Tiên tìm kiếm khách sạn đểở lại. Sau đó nằm trên giường lớn, giang rộng tử chi ra, đoạn đường này, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, rốt cuộc cũng đã tới rồi, cho nên thở ra một hơi. Bên trong khách sạn, giống như có thể ngửi được khí tức của người nọ.
Vân Yên tiến lên đẩy nhẹ hắn, nói:
- Phu quân, hôm nay còn có việc cần làm, phải đi tới lễ bộ báo danh, lại đến nhà Trương đại nhân một lần, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu.
Hứa Tiên thò tay kéo nàng vào trong ngực, nghiêng người áp thân thể mềm mại của nàng bên dưới, cười nói:
- Không bằng ta trước tiên ăn tươi ngươi mới là tốt nhất.
Cùng Vân Yên cười đùa một phen, Hứa Tiên cũng thu thập một chút, sửa sang bộ dáng, bắt đầu xử lý việc cần làm, nhất định phải đi tới lễ bộ báo danh, chuyện này vô cùng đơn giản. Lại đi chuẩn bị một chút lễ vật bình thường, đi tới nhà lão sư Trương Văn Thụy của mình, quản sự vừa thấy tên của Hứa Tiên, liền dẫn vào trong phủ, dâng nước trà.
Nhưng Trương Văn Thụy lúc này, cũng không ở trong phủ. Hứa Tiên theo lễ tiết chờ một lúc, liền bái biệt rời đi, hẹn sáng sớm ngày mai lại tới.
Tuy Hứa Tiên rất muốn chạy tới Phan vương phủ để gặp mặt Phan Ngọc trước tiên, nhưng trước đó, phải tìm lễ vật quý trọng mới được. Nhưng nếu đã tới kinh thành, không đi bái phỏng lão sư của mình trước, ở trong mắt của người khác, chính là không hiểu lễ nghĩa nghiêm trọng.
Sau khi xử lý tất cả công việc, Hứa Tiên cũng thở ra một hơi, liền vội vàng đi tới Phan vương phủ. Lễ vật bái thiếp đương nhiên không thể thiếu, thủ vệ binh vệ thấy Hứa Tiên khí độ bất phàm, cũng rất khách khí. Nhưng không thể cho hắn vào thẳng, ngồi trên ghế dài của người gác cổng chờ một lát, nhưng có chút ngồi không yên, đứng dậy đi qua đi lại, trong nội tâm có chút vội vàng.
Trừ lập tức gặp lại Phan Ngọc xa cách đã lâu ra, chính mình cũng phải gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu. Lại nói tiếp, hắn hiện giờ có nhiều hồng nhan, nhưng vẫn lẻ loi một mình. Nào có cái gì phụ mẫu huynh đệ. Nhưng Hứa Tiên lại quên một chuyện, trên thế giới vẫn có sinh vật gọi là nhạc phụ nhạc mẫu, đã không có cách nào, cũng không thể làm thịt, cho nên kiên trì tới gặp. Lời của mình nói ra, thật sự có lỗi với nhị lão đã khuất, mộng đẹp mong con hơn người cũng không thể bị hủy trong tay mình.
Tình huống tốt nhất hôm nay chính là Phan Ngọc ở trong phủ, mà hai vị kia không có bên trong, như vậy dễ dàng thương lượng đối sách, lại đi gặp mặt. Nhưng hắn rất nhanh nhận được tin tức xấu nhất, Phan Ngọc vừa mới xuất phủ, mà Phan vương đang ở trong phủ, hơn nữa muốn triệu kiến Hứa Tiên gặp mặt.
Hứa Tiên vò đầu một hồi, hôm nay tiến cũng không được, lui cũng không xong. Cắn răng một cái đi vào, cũng không có gì đáng sợ hơn thiên kiếp a, cho nên đi theo đầy tớ nhà quan vào bên trong, đi qua hành lang gấp khúc thật dài, đi vào trước cửa thư phòng, tên tôi tớ nhà quan khom người, nói:
- Vương gia, Hứa Tiên Hứa công tử đã tới.
Lại nghe một âm thanh uy nghiêm truyền ra.
- Cho hắn vào đi.
Tên đầy tớ quay sáng nói với Hứa Tiên, nói:
- Hứa công tử, xin mời!
Hứa Tiên có chút gật đầu với hắn, chỉnh lại vạc áo rồi đi vào bên trong, quét qua bài trí trong thư phòng, mới nhìn thấy một nam nhân trung niên, ăn mặc một thân thường phục, đang ngồi trên bàn sách viết cái gì đó, hoàn hoàn không phát giác Hứa Tiên tiến đến.
Hứa Tiên mỉm cười, ra oai phủ đầu sao? Không mất cấp bậc lễ nghĩa tiến lên khom người, nói:
- Hứa Tiên Hứa Hán Văn bái kiến Vương gia.
Phan Chương lúc này mới phản ứng. Ngẩng đầu lên, đánh giá Hứa Tiên.
Hắn đã nghe được danh tiếng của Hứa Tiên, tuy những thơ từ kia rất tốt, khiến hắn cũng tán thưởng Hứa Tiên, nhưng tuyệt đối không che đấu được một cổ oán niệm. Mặc dù tốt, cũng có tu luyện qua đạo pháp, nhưng nếu như ngày nào đó xảy ra chuyện gì đó với Phan Ngọc thì khó lường, hắn lại biết rõ tính tình cương nghị quả quyết của con gái, không thể cưỡng bức, có thể nào đáp ứng? Hôm nay gặp được hắn, cuối cùng cũng yên tâm một chút. Hứa Tiên thân hình cao lớn, khí chất hiên lãng, tuy không nói tới anh tuấn cỡ nào, nhưng thực chất bên trong vẫn lộ ra dáng vẻ thong dong tiêu sái, còn có vài phần phong lưu.
Đủ loại ý niệm trong đầu đang lưu chuyển quanh Phan Chương, sau đó thản nhiên nói:
- Ngồi đi!
Hứa Tiên nói:
- Tạ vương gia.
Phan Chương dò xét Hứa Tiên một lúc, Hứa Tiên cũng đang đánh giá hắn, mặc dù trên đầu hắn đã có tóc mai, nếp nhăn khắc sâu, nhưng vẫn bảo trì được oai hùng của tuổi trẻ, có thể khiến ngươi ta nhìn thấy khí độ của hắn năm xưa, hơn nữa thân ở địa vị cao, cho nên dưỡng thành quan uy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Đương nhiên. Hứa Tiên cũng không gặp vấn đề này, chỉ mỉm cười mà chống đỡ. Không có đạo lý một người sắp đắc đạo thành tiên, còn phải sợ một phàm nhân.
Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc.
Phan Chương thấy Hứa Tiên không chút yếu thế, vốn cảm thấy không vui. Nhưng không khỏi thở dài trong lòng, trước khi nhìn thấy Hứa Tiên, hắn vốn định nghĩ nhiều biện pháp khảo thí, nhưng khi thấy Hứa Tiên tinh thần phấn chấn, trong lòng của hắn lại xuất hiện một tia chán nản. Việc đã đến nước này, đã không thể nào cứu vãn, cho dù có khảo thí, cho dù có ra oai phủ đầu thì có ý nghĩa gì chứ? Cho nên không thể làm gì, nói:
- Nghe nói ngươi có học tiên thuật?
Nhưng trong lòng không chờ mong, đơn giản chỉ là chút ít huyễn pháp mà thôi. Từ xưa đến nay, những kẻ bào vào pháp thuật làm loạn nhiều vô số kể, nhưng có thể thành tựu nghiệp lớn thì không có bao nhiêu.
Hứa Tiên khẽ mĩm cười nói:
- Ta chính là tiên.
Đây cũng không phải thời điểm khiêm tốn, nếu không thể thoáng chấn trụ lão đầu tử ở trước mặt, mình thì không sao cả, nhưng Phan Ngọc sẽ khổ sở, nàng có thể không thèm để ý tới ngoại vật của Hứa Tiên, nhưng để ý tới người nài. Bởi vì nàng không có khả năng không cần phụ mẫu, hiện tại hắn làm được, ít nhất phải chứng minh được một chuyện, lựa chọn của nàng là đúng.
- Cuồng vọng!
Phan Chương cau mày nói, nói mình hiểu được chút pháp thuật thì bỏ đi, nhưng lại dám nói mình là tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.