Hư Lộ

Chương 160: Tỉ lệ kim cương




Nếu như nói cuốn sách về đan dược của Liễu Hoành là giá gị trị liên thành thì Vạn Vật Dược Thuyết chính là trân quý đến không thể cân đong đo đếm được. Kinh nghiệm về luyện dược truyền lại đúng là đáng quý nhưng nó cũng chỉ là thành quả và hiểu biết của một người mà thôi. Cũng như cuốn sách kia cao nhất chỉ giúp một người đạt đến luyện dược sư tam phẩm vậy.
Vạn Vật Dược Thuyết thì lại bất đồng, vì nó là một con đường, là một lý luận dẫn đường để con người tiến xa hơn, đến gần hơn với dược đạo. Chỉ cần giác ngộ được một phần trong nội dung của thuyết này thôi, một người có thể đột phá lên một cấp độ mới trong luyện dược ngay. Bởi đạo là không giới hạn, không có điểm cuối, một khi đã hiểu đúng thì sẽ có thể đi về đích, chỉ là nhanh hay chậm mà thôi.
Chính vì độ trân quý của nội dung trên tấm vải mà Nguyên Hạo phải lựa chọn im lặng. Không phải bản thân hắn ích kỷ muốn ăn mảnh mà hắn hiểu rõ câu "Thất phu vô tội, hoài bích có tội". Hiện tại, với khả năng của Liễu gia, một cuốn đan đạo truyền thừa kia họ còn gặp tai ương ngập đầu thì làm sao có thể gánh vác thêm nữa. Hắn định sau này khi Liễu gia đã ổn định, nhân tài xuất hiện thì sẽ truyền thụ lại cho, coi như vật quy lại chủ, hoàn thành trách nhiệm.
Suốt mười ngày sau đó, Nguyên Hạo vẫn đắm chìm trong Vạn Vật Dược Thuyết quên cả thời gian. Tuy nội dung của thuyết này chỉ vẻn vẹn trên một tấm vải nhưng hàm ý bên trong của nó là cả một vũ trụ bao la, mở ra một chân trời luyện dược mênh mông. Nếu là kẻ khác nắm giữ dược thuyết này, rất có thể sẽ giống như lạc giữa xa mạc, không biết đâu là bờ bến. Nhưng Nguyên Hạo đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, sự hòa hợp của hắn và Hư Vô linh căn đã tiến triển lên một tầm cao mới, ngộ tính cũng tăng lên rất nhiều.
"Vạn vật tương sinh tương khắc, nói là sinh nhưng cũng là khắc, nói là khắc nhưng bên trong lại ẩn dấu sinh cơ"
"Không có linh thảo tuyệt đối không thể thay thế, vạn vật biến hóa, một đan phương có thể dùng vạn cách để luyện chế..."
"Vạn vật muôn loài vốn kỳ diệu, một ngọn cỏ dại cũng không phải là phế thải. Luyện dược sư giỏi nhất là người có thể nắm giữ được vạn vật, biến chúng thành linh thảo cho mình sử dụng."
"Con đường dược đạo rất dài và gian nan, không có điểm cuối. Ta hi vọng có người lãnh hội được Vạn Vật Dược Thuyết này, tiếp tục dùng nó phát huy, đi tìm ra Đạo của chính mình."
Đến câu gửi gắm cuối cùng, vị tiền bối sáng tạo ra Vạn Vật Dược Thuyết vẫn không lưu tên mình lại. Có lẽ đây là một người suốt đời truy cầu, tìm đạo của mình, không quan tâm đến vinh nhục, càng không nghĩ đến lưu danh hậu thế. Tâm như minh kính, nếu một người nếu chỉ quan tâm đến những tiểu tiết phù hoa đó thì làm sao bước lên đỉnh cao được.
Mãi đến ngày thứ mười một, Nguyên Hạo mới mở mắt ra, trong con ngươi đen nháy của hắn lại có thêm một chút sâu xa không lường được. Việc đầu tiên hắn làm chính là khai lô luyện đan, hắn muốn luyện chế Trúc Cơ Đan. Lần luyện chế này tốc độ của hắn có vẻ cũng chẳng nhanh hơn, nhưng thay vào đó là một cảm giác kỳ diệu trong thủ pháp luyện chế. Từ khâu chiết xuất đến luyện đan rồi ngưng đan, Nguyên Hạo thực hiện hết sức trôi chảy, tựa như đắm chìm vào trong trạng thái tự nhiên vô thức.
Lò đan thứ tám được khai mở ra, một mùi đan dược thơm ngất ngay tràn ra. Nếu như có luyện dược sư khác ở đây, họ sẽ trố mắt trân trối không tin được. Một lò đan của Nguyên Hạo toàn bộ đều là thượng phẩm đan dược, tỉ lệ một trăm phần trăm đạt cao cấp phẩm chất. Đó cũng chưa phải điều đáng sợ nhất, nếu chú ý kỹ chúng ta se phát hiện ra lò đan của hắn có đến tận mười một viên đan dược. Trong giới luyện dược sư, ai cũng biết con số mười chính là giới hạn cao nhất của một lò đan dược, vậy đâu ra viên thứ mười một kia???
Câu trả lời chính ở khâu chiết xuất dược thảo. Chỉ trong một thời gian ngắn, Nguyên Hạo đã đạt được tỉ lệ chiết xuất kim cương, tỉ lệ chín phần rưỡi huyền thoại. Phải biết rằng cả Lạc Thần đại lục số luyện dược sư đạt được tỉ lệ này có lẽ không quá một bàn tay, người nào cũng là yêu nghiệt tuyệt đỉnh thiên tài luyện dược sư. Ở cấp độ những kẻ đó, họ cũng phải vất vả dùng đủ loại thủ pháp mới vất vả đạt được tỉ lệ kim cương. Vậy mà, ở một nơi xó xỉnh như Đông đại lục, một tên thiếu niên luyện dược sư cấp hai lại có thể đạt được đẳng cấp này. Mà hắn lại hoàn toàn không cần chiêu trò hay biện pháp gì đặc biệt cả, nếu mấy vị đại danh đỉnh đỉnh kia biết được, không biết họ có ghen tị đến thổ huyết ra không nữa.
- Phù, có lẽ đã tạm ổn. Ta cũng cần ra nghỉ ngơi một tí.
Mở xong lò đan thứ hai mươi, Nguyên Hạo liền thu dọn mọi thứ rồi ngả lưng xuống giường đánh một giấc ngon lành. Với tu vi Trúc Cơ hiện tại của hắn, việc thức trắng nhiều ngày cũng không sao, nhưng muốn đám bảo tinh thần minh mẫn thì việc ngủ một giấc là rất cần thiết. Hai ngày sau, hắn mới tỉnh dậy, trạng thái vô cùng tốt. Bước ra khỏi phòng, Nguyên Hạo đi ngay đến tìm Liễu Hoành, đưa ra cho lão hai bình đan dược, mỉm cười nói:
- Đây là một bình Tăng Nguyên Đan, và một bình Trúc Cơ Đan. Liễu gia chủ hãy dùng để đột phá Trúc Cơ trung kỳ đi, còn phần kia thì giao cho các trưởng lão để họ đột phá Trúc Cơ. Ta có việc ra ngoài một chút, mọi người tranh thủ thời gian đi nhé.
Nói rồi, Nguyên Hạo ung dung dạo bước ra khỏi Liễu gia, để lại Liễu Hoành hai tay run rẩy không nói nên lời.
- Hoành huynh, vị Nguyên Hạo tiểu huynh đệ này thật không đơn giản tí nào. Xuất ra ba bình đan dược nhị phẩm một cách tùy ý, giống như chúng chả có giá trị gì vậy. Khí phách này không phải ai cũng có được.
Một tên trưởng lão Liễu gia nhẹ giọng nói, ánh mắt của lão cũng nóng hổi nhìn mấy bình đan dược trong tay tộc trưởng. Mặc dù Liễu gia không quá nghèo túng nhưng đan dược như Trúc Cơ Đan không phải thứ mà họ có thể sở hữu được. Thần tình kích động đã qua, Liễu Hoành mới đem phân phát đan dược các vị trưởng lão, mỗi người được đến tận hai viên đan dược, mừng rỡ như trẻ con được quà.
- Đan dược này... là thượng phẩm, tuyệt không thể sai.
Vị trưởng lão có kiến thức uyên bác nhất trong đám thốt lên, tức thì cả đám ánh mắt như dại ra nhìn Trúc Cơ Đan trong tay mình mà kinh hãi.
- Các người ở cùng với vị tiểu hữu kia kinh ngạc ăn đã ít hay sao mà còn thất thố như thế? Thôi, về đóng cửa tu luyện đi, kẻ nào không thể đột phá thành công thì cũng đừng làm trưởng lão nữa.
Liễu Hoành sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn tỏ ra kìm nén rồi cho giải toán mọi người. Tuy ngoài mặt lão thể hiện mình là người bình tĩnh, nhưng lúc này lão lại gấp hơn ai hết. Tăng Nguyên Đan, Trúc Cơ trung kỳ nha, cơ duyên cỡ này không ngờ lão lại may mắn được nếm thử. Như vậy, tất cả cao tầng của Liễu gia đều hừng hực khí thế bế quan, quyết tâm không uổng phí mấy viên đan dược trân quý.
Còn tên đầu sỏ luyện chế ra mấy viên đan dược kia thì đang thoải mái tận hưởng linh trà với Thiết Tam, chưởng quỹ Vạn Dược Lâu ở trấn Tịch Dương.
- Haha, lần đầu gặp tiểu huynh đệ, ta đã nhận ra ngươi có bản lĩnh hơn người. Không ngờ lại mạnh mẽ đến mức diệt luôn cả Trần gia và Thịnh gia, phải biết rằng Hắc Lang huynh đệ và tên thuần thú sư kia không phải hạng dễ giải quyết đâu.
Thiết Tam mỉm cười nhìn Nguyên Hạo ra vẻ tâng bốc. Trận chiến nửa tháng trước, gã có cho người theo dõi, kết quả nhận được khiến gã há hốc mồm cả một ngày trời. Chính ban đầu, gã còn định ra lệnh thủ hạ chờ khi tên thiếu niên kia bị thương thì lập tức ra tay ứng cứu để ban phát ân tình. Không ngờ tên nhóc kia lại bá đạo như thế, lấy tu vi Ngưng Khí hạ gục cả năm, sáu tên Trúc Cơ. Trong đó còn có cả những tên rất khó nhăn như đám thổ phỉ Hắc Lang huynh đệ. Đến lúc này, gã còn không nhận ra thiếu niên kia tiền đồ vô lượng, không phải vật ở trong ao thì cũng thật là uổng đã sống mấy chục năm rồi. Nhân lúc đối phương còn chưa trưởng thành, kết nối quan hệ, ngày sau ắt sẽ có chỗ dùng. Nếu đợi đến khi người ta danh chấn một phương rồi thì Thiết Tam gã bám váy áo cũng đừng mơ đến nữa.
- Thiết Tam huynh quá lời, ta cũng suýt bỏ mạng mới hạ được bọn chúng. Lần này, đến đây để giao dịch với huynh như đã ước định.
Lấy từ trong túi trữ vật ra mười mấy bình đan dược, Nguyên Hạo đặt hết chúng lên bàn trước mặt đối phương. Phía đối diện, Thiết Tam cũng vui vẻ nhẹ nhàng mở ra kiểm tra theo thường lệ. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng gã cũng giật mình không nhẹ.
- Toàn bộ đan dược ở đây đều là thượng phẩm chất cả, Thiết Tam huynh cứ kiểm tra thoải mái.
- Haha, không cần, ta tin tưởng Nguyên Hạo huynh đệ, rất cám ơn huynh đệ đã hợp tác vui vẻ. Khấu trừ tiền dược liệu, phần lợi tức ta sẽ cho người tính toán và giao cho huynh đệ ngay.
Thiết Tam không hổ là chưởng quỷ lâu năm, ăn nói và phong cách hành xử rất mau lẹ. Sau khi tiếp nhận linh thạch, Nguyên Hạo liền yêu cầu đổi hết sang thảo dược, và xin phép cáo từ.
- Thiết Tam huynh, lần này từ biệt hi vọng ngày sau gặp lại.
- Nguyên Hạo huynh đệ phải rời đi sao? Ta còn nghĩ chúng ta có thể hợp tác lâu hơn.
Thiết Tam nghe đối phương nói sẽ rời khỏi Tịch Dương trấn thì có chút tiếc nuối nói.
- Haha, núi cao sông dày, sẽ có ngày tương kiến. Ân tình của Thiết Tam huynh ta luôn ghi nhớ, sau này có cơ hội nhất định đền đáp lại.
- Được kết giao với một kỳ tài như tiểu huynh đệ đây là phúc khí của ta, nào dám kể đến ơn nghĩa. Ta chúc ngươi lên đường thuận buồm xôi gió vậy.
Nam nhi chia ly không bịn rịn như nữ nhân, có nhiều thứ đã nhớ thi suốt kiếp không phai. Hai người trò chuyện vài câu thì Nguyên Hạo cũng rời khỏi Vạn Dược Lâu, hắn nhanh chóng trở về Liễu gia để chuẩn bị vài thứ.
"Ầm ầm"
Ba ngày sau, hàng loạt tiếng động vang lên bên trong Liễu gia, dẫn động tộc nhân đều chạy ra xem việc gì xảy ra.
- Haha, cuối cùng ta cũng Trúc Cơ thành công rồi.
- Hừ, lão mập ngươi làm như chỉ có mình đột phá vậy.
Mấy vị trưởng lão sau ba ngày bế quan, nhờ vào đan dược thượng phẩm cao cấp đã đồng loạt thành công tiến vào Trúc Cơ kỳ. Bàn về tư chất thì bọn họ không cao nhưng đan dược thượng phẩm lại bù đắp được rất nhiều, chẳng những thế mỗi lão già này còn phục dụng đến những hai viên cơ mà. Phải biết ngay cả người xếp đầu thí luyện Địa bảng của Hắc Điểu Môn mới có cơ hội dùng Trúc Cơ Đan mà cũng chẳng phải thượng phẩm đan dược quý hiếm. Vậy mới biết tài nguyên đối với con đường tu luyện quan trọng đến thế nào, một kẻ tư chất thấp hơn nhưng nếu được tài bồi đầy đủ thì tương lai của hắn sẽ tiến xa hơn một người tư chất tốt mà không được bồi dưỡng.
- Ồ, bên phía mật thất của tộc trưởng có rung động mãnh liệt.
Các tộc nhân đang tỏ ra hoan hỉ vì trưởng lão trong tộc đột phá thành công thì bên phía tộc trưởng biệt viện lại gây chú ý. Năm vị trưởng lão Liễu gia nhìn nhau rồi ánh mắt trở nên mừng rỡ, vội vàng chạy sang. Khi vừa đến, mọi người đã thấy Liễu Hoành cười tủm tỉm ngồi rót trà thưởng thức với Nguyên Hạo, thần thái tươi rói.
- Chúc mừng Hoành huynh thành công tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, ngày mai chúng ta đã có thể rời đi được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.