Hư Lộ

Chương 159: Vạn Vật Dược Thuyết




Nguyên Hạo hơi giật mình khi nhìn thấy tia sáng sau khi chiếu vào linh vị thì lập tức biến mất. Ngay sau đó hai chiếc hộp nhỏ nhìn rất cũ kỹ liền xuất hiện ngay trên bàn thờ từ đường. Lúc này, Liễu Hoành phất tay một cái đem cả hai bay về phía chiếc bàn hai người đang đối ẩm.
- Đây là...
- Trước khi mở hai chiếc hộp này ra, lão phu muốn kể cho tiểu hữu nghe một câu chuyện. Cách đây năm trăm năm về trước, có một thiếu niên trong gia tộc tu chân nhỏ bé vô tình phát hiện ra một hang động. Đi sâu vào bên trong, hắn tìm ra được một bộ xương bám đầy bụi đất, có lẽ người đó đã chết từ rất lâu rồi. Bên cạnh bộ xương hắn còn tìm thấy được hai chiếc hộp gỗ, cũng chính là hai chiếc hộp đang nằm trước mặt chúng ta đây.
- Nói như vậy, hai món đồ này đã được truyền thừa lại từ cách đây hơn năm trăm năm?
Hít vào một hơi, Nguyên Hạo cảm thấy thú vị thốt lên. Đối với một người mới tiếp xúc tu chân chưa lâu như hắn thí khái niệm vài trăm năm đúng là con số cực lớn.
- Đích xác là như thế. Khi phát hiện ra hai chiếc hộp, vị thiếu niên kia liền tò mò mở từng cái ra để xem bên trong có báu vật gì. Trong chiếc hộp đầu tiên, hắn tìm thấy một tấm vải vàng ố, không có gì khác nữa cả.Cho đến tận sau này, hắn vẫn không phá giải được bí mật của món đồ này. Thậm chí, năm trăm qua, cả Liễu gia đã không tiếc dùng mọi cách để phá giải bí mật trong chiếc khăn nhưng cuối cùng đều là kết quả thất bại. Rốt cuộc, chúng ta cũng đành cất nó vào bên trong chiếc hộp để bảo quản cho đến hôm nay.
Trịnh trọng mở chiếc hộp ra, Liễu Hoành lấy ra một tấm vải nhìn rất cũ kỹ, có vài điểm lấm tấm ó vàng, trông nó giống một chiếc khăn choàng đã dùng lâu năm của một thiếu nữ. Nhận tấm vải nhỏ từ tay Liễu gia chủ, Nguyên Hạo liếc nhìn qua nó một cái, dường như có điều suy nghĩ. Liễu Hoành nhìn thấy đối phương cứ lật tới lật lui, quan sát đủ kiểu thì cũng khẽ lắc đầu. Lão xem ra chắc cả đời này cũng không ai có thể phá giải được những gì ẩn giấu bên trong món đồ này rồi.
Sau khi mần mò một hồi, Nguyên Hạo tỏ ra yểu xìu trả tấm vải lại. Bấy giờ Liễu lão mới từ tốn mở chiếc hộp thứ hai, vừa tiếp tục kể chuyện:
- Trời cũng không khiến thiếu niên kia quá thất vọng, ở chiếc hộp thứ hai là một bảo vật có giá trị thật sự.
Nói đến đây, trên tay của Liễu Hoành đang cầm một quyển sách, xem ra niên đại cũng không thấp. Nhìn cách lão nâng niu nó còn hơn cả đang ôm con mình nữa, vô cùng trân trọng nha.
- Đây là một quyển đan thư, bên trong truyền tải lại kinh nghiệm, các đan phương được đúc kết bởi một vị cao nhân luyện dược sư. Chính nhờ quyển đan thư này mà vị thiếu niên kia đã mài mò tu luyện và cuối cùng trở thành một vị luyện dược đại sư danh chấn Đông đại lục. Thời điểm đó, gia tộc của hắn cũng vì thế mà lên như diều gặp gió, phát triển hết sức rực rỡ. Từ một gia tộc vô danh, Liễu gia của chúng tôi đã vươn lên thành một đại gia tộc thật sự. Nhưng không gì là vĩnh cữu, sau khi vị sáng lập ra thời kỳ tịnh thế của gia tộc ngã xuống, các thế hệ sau dù có thiên tài nhưng lại chìm đắm trong hào quang cũ, không ai đạt đến được luyện dược sư cấp bốn nữa. Từ đó, gia tộc bắt đầu lao dốc, kẻ địch cũng ngấm ngầm ra tay. Tin tức Liễu gia có đan thư quý giá cũng bị lan truyền ra ngoài, khiến cho gia tộc trở thành miếng mồi ngon bị các thế lực khác cấu xé.
- Vì vậy nên các vị mới lưu lạc đến Tịch Dương trấn này?
Nguyên Hạo nhàn nhạt hỏi, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ gì về chuyện này. Một gia tộc muốn phát triển lâu dài cần phải biết tài bồi các lớp kế cận, nếu không việc suy tàn chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng cũng phải nói vị sáng lập ra Liễu gia quả là thiên tài, dù có đan thư nhưng thiên phú không cao thì sẽ không thể bước chân vào cảnh giới đại sư được. Nguyên Hạo đã là luyện dược sư nhị phẩm, hắn hiểu rõ mỗi một cấp độ luyện dược sư muốn tăng lên khó đến mức nào.
- Thật ra Liễu gia ở Tịch Dương trấn vốn là một chi thứ rất xa của Liễu gia đại tộc. Sau khi gia tộc tứ tán, ta đã liều mạng trốn đến nơi này để duy trì dòng tộc của mình. Ta cảm giác tiểu hữu cũng có nghiên cứu dược đạo, nếu người cảm thấy thích thú có thể sao chép lại quyển đan thư này.
Nguyên Hạo nghe đối phương nói như vậy thì trong lòng cười lạnh. Đúng như hắn nghĩ, lão gia chủ này cũng không đơn thuần mà ngồi ôn lại quá khứ cho hắn nghe. Mục đích chính của ông ta chính là muốn đầu tư vào mình như một cục đá cứu mạng khi chết đuối. Với tình thế hiện giờ của Liễu gia, nói thẳng ra chính là đèn cầy trước gió, không hề có quyền tự quyết sự sinh tồn của mình. Ngày hôm nay may mắn có hắn tương trợ, nhưng sau này sẽ ra sao?
Trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, Nguyên Hạo thở dài một hơi rồi đưa tay nhận lấy cuốn đan thư. Hắn lật rất nhanh giống như nhìn lướt qua cho vui, không hề để tâm. Sau đó, hắn trao lại cho Liễu Hoành trong sự bất ngờ của lão. Khi thấy hắn nhận đan thư, lão ta rất vui vẻ vì mọi chuyện cũng giải quyết được, nhưng đột nhiên hắn lật sách ào ào rồi đưa lại. Như vậy là có ý gì?
- Tiểu hữu, ngươi....
- Liễu gia chủ xin đừng lo lắng, ta có vài lời muốn nói.
Giơ tay ngăn đối phương lại, Nguyên Hạo tỏ ra nghiêm túc cất tiếng:
- Ở đây cũng không có người ngoài, ta viết lão muốn điều gì. Nói thật với lão, bản thân ta cũng thân bất do kỷ, không phải là người có bối cảnh hay sư môn cường đại gì chống lưng đâu. Ở Hắc Diện Tông, ta chỉ là một tên ngoại môn tạp dịch bình thường mà thôi. Nếu không thì ta cũng chả cần phải chọn cái nhiệm vụ này để đến Liễu gia làm gì.
Nghe đến đây, tâm trạng của Liễu Hoành chùn xuống. Lão cũng biết những điều tên thiếu niên nói không sai, nhưng với những gì hắn biểu hiện lão vẫn ôm một chút hi vọng. Có điều, tài năng cỡ như hắn mà lại làm ngoại môn đệ tử thật sao? Từ lúc nào đệ tử các tông môn lại đáng sợ đến như thế, thiên tài bây giờ không đáng giá đến vậy à?
- Tuy nhiên, ta đã mang ơn cứu giúp của Liễu gia chủ người thì dù khó khăn mấy ta cũng sẽ phải ra tay hỗ trợ. Nguyên Hạo ta không phải kẻ bội tín bội nghĩa, càng không vì chút khó khăn mà chùn bước. Theo ta thấy, nơi Tịch Dương trấn này không thể ở lâu, kẻ địch có thể đến ra tay bất kỳ lúc nào. Ta kiến nghị Liễu gia hãy di dời đến gần Hắc Diện Tông, ở đó ta có quen một người. Hắn là một linh trận sư cao cấp hơn ta, nếu hắn đồng ý hộ trợ xây dựng đại trận phòng ngự cho gia tộc các ngươi thì chẳng bao nhiêu kẻ có thể xông vào Liễu gia như hôm nay.
- Trận pháp sư cao cấp?
- Cũng không cao lắm đâu, hắn ta chỉ là trận pháp sư tam phẩm mà thôi.
- Được được, ta sẽ cho thông báo đến tộc nhân chuẩn bị rời đi ngay.
Liễu Hoành mừng đến phát điên, chỉ thiếu mỗi việc nhảy cẫng lên hoan hô như đứa con nít nữa thôi. Trận pháp cấp ba đó, Kim Đan kỳ muốn công phá cũng không thể, trừ khi Nguyên Anh kỳ cường giả ra tay. Mà cấp bậc lão tổ đó nếu thật sự muốn diệt Liễu gia của lão thì đâu đợi đến ngày hôm nay. Cuối cùng, lão cũng tìm ra được con đường sinh cơ cho gia tộc mình rồi.
- Khoan đã, ta vẫn chưa nói hết. Một gia tộc muốn quật khởi thỉ cần phải tự mình đứng dậy, nội tình phải mạnh mẽ. Nên các người tuy tạm thời dựa vào hỗ trợ của ta mà chống đỡ nhưng cần phải sớm nâng cao thực lực của mình lên. Nhất là lão đó, thân là gia chủ một gia tộc, sức chiến đấu quá kém thì làm sao bảo vệ tộc nhân.
Nguyên Hạo không hề nể mặt mà răn dạy Liễu Hoành cứ như trưởng bối chỉ điểm cho hậu bối. Hình ảnh một thiếu niên lớn tiếng răn đe một lão già đúng là có một không hai, đã thế lão ta còn vui vẻ gật đầu lia lịa như rất chú tâm lắng nghe nữa chứ.
- Hiện tại, nghe nói cháu gái của lão sắp gia nhập tông môn, nên chúng ta tạm thời không cần đi vội. Ta thấy tích lũy của lão cũng đủ dày, có thể trùng kích Trúc Cơ trung kỳ được rồi. Bốn vị trưởng lão còn lại của Liễu gia cũng có thể xung kích Trúc Cơ, mấy việc này cứ giao cho ta đi. Đồng thời, sáng sớm mai tụ tập nhân thủ, chúng ta đi dẹp loạn Trần gia với Thịnh gia luôn một thể. Bọn chúng đã dành cho chúng ta một bất ngờ lớn thế thì không đáp lễ không được hắc hắc.
Nguyên Hạo mỉm cười mang theo sát khí khiến Liễu Hoành thấy lạnh cả sống lưng. Tên này tuổi còn nhỏ mà sát phạt thật quyết đoán, xem ra lần này hai gia tộc kia đá nhầm thiết bản rồi. Bản thân Liễu gia cũng là người bị hại, Liễu gia chủ cũng không thể an chay nhịn nhục mãi. Bây giờ có cơ hội báo thù, tất nhiên lão sẽ không từ bi mà bỏ qua cho bọn khốn kiếp kia. Ngay trong đêm, tất cả hậu nhân Liễu gia còn sức chiến đầu đều sôi sục, hàm răng nghiến chặt, chờ đợi đến giờ phút rửa hận cho gia tộc.
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, nhiều ngươi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ thì một đoàn người đang hùng hổ tiến về phía Thịnh gia. Khi vừa đến nơi thì đám người Nguyên Hạo mới hay gia chủ Thịnh Sâm đã bỏ trốn mất dạng, kèm theo nhi tử và thê tử của mình. Vài tên trưởng lão ở lại cố thủ đều bị đám người Liễu Hoành đánh tan tác, số thì trực tiếp bị giết, vài tên trọng thương phải đầu hàng. Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở trần gia, trong một buổi sáng cả hai gia tộc lâu đời, thế lực lớn nhất của Tịch Dương trấn đã bị xóa sổ. Việc này làm rúng động không ít người, bởi lâu nay Liễu gia chính là thế lực yếu nhất trong nhóm tam đại gia tộc. Thế mà giờ Liễu gia lại cường thế đánh đuổi hai gia tộc còn lại, có người còn nói hầu hết cường giả của hai gia tộc kia chính do Liễu gia giết hại.
Có một điều trái với dự đoán của nhiều người là Liễu gia sau khi nắm quyền toàn bộ Tịch Dương trấn lại không hề quan tâm đến việc khếch trương mà họ lại tất bật tập trung thu gom linh thạch, tài phú về cho mình. Bên ngoài ồn ào nhộn nhịp là thế, Nguyên Hạo ở trong hậu viện của Liễu gia lại hoàn toàn không để tâm đến mấy thứ đó. Hắn đang suy ngẫm những lý luận bên trong cuốn đan thư mà Liễu Hoành định giao cho mình. Liễu Hoành không thể ngờ được tên thiếu niên lật sách cực nhanh, dáng vẻ như xem sơ sài cho vui lại có thể nhớ hết mọi thứ bên trong cuốn đan thư. Trí nhớ của hắn đã siêu việt cả những người tu tiên cấp độ Ngưng Khí hay Trúc Cơ cả rồi.
Kẻ viết ra được cuốn đan thư đó theo Nguyên Hạo chính là một kỳ tài, kiến thức uyên thâm. Mà Liễu Minh, người sáng lập ra Liễu gia càng khiến Nguyên Hạo khâm phục. Chỉ dựa vào đan thư mà có thể tự học thành tài không phải chuyện dễ dàng, trừ thiên phú ra cần có nỗ lực không nhỏ. Đặc biệt là đan thư này chỉ có thể giúp người ta đột phá đến luyện dược sư tam phẩm mà thôi. Nói như thế nghĩa là Liễu Minh đã tự mình nghiên cứu, không ngừng theo đuổi để đột phá lên luyện dược sư cấp bốn.
- Đáng tiếc, đời sau của Liễu gia lại không có được nhân tài như thế.
Cảm giác có chút tiếc nuối cho thế hệ sau không thể kế thừa được một thân luyện dược tài năng của vị tổ phụ kia, Nguyên Hạo cảm thán. Đối với hắn cuốn đan thư này chỉ có giá trị tham khảo, thứ đáng giá nhất chính là các đan phương đi kèm theo. Cũng là một người truy cầu dược đạo, hắn có con đường riêng của mình, có lĩnh ngộ riêng. Những kiến thức, khám phá của kẻ khác hắn đều tôn trọng và đem ra tham khảo nhưng tuyệt đối không đi theo lối mòn hay bắt chước bất kỳ ai. Đây chính là điểm thú vị và hơn người của Nguyên Hạo.
- Thôi thì sau này ta sẽ chỉ điểm cho Liễu gia thêm một chút, còn đi được bao xa thì tùy khả năng của họ vậy.
Thở dài một hơi, Nguyên Hạo cũng không nghĩ đến chuyện tình Liễu gia nữa. Lúc này, hắn muốn toàn tâm toàn ý để nghiên cứu nội dung ghi bên trong tấm vải vàng ố kia. Liễu Hoành chắc chắn không tưởng tượng ra được, sau năm trăm năm truyền thừa, cuối cùng cũng có người đọc được nội dung của tấm vải. Vì không muốn kinh động lão, nên Nguyên Hạo cố ý giả đò như không thể tìm ra được gì từ tấm vải. Phải nói khả năng diễn xuất của hắn rất tốt, nếu như không lạc đến thế giới này có lẽ hắn cũng nên nghĩ đến việc phát triển bản thân theo con đường ảnh đế là vô cùng thích hợp.
Hồi tưởng lại nội dung mà hắn đọc đi đọc lại rất kỹ trên tấm vải, Nguyên Hạo xoa xoa đầu lẩm bẩm:
- Vạn Vật Dược Thuyết, trên đời này thật sự có lý luận kinh thiên đến thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.