Hồng Mông Linh Bảo

Chương 322:






Chương 322 Yêu Cầm giới đổi chủ

Hai người trở về đến nhà Minh nói:

- Bây giờ anh phải xin lỗi em rồi, bảo đao chưa xem kỹ đã thành ảm đạm mất sắc.

- Không sao, đâu vẫn còn đó, quang lực trút vào vầng thái dương của Hồng Mông Linh Châu giới cũng tốt. Anh cứ tạm giữ bảo đao nghiên cứu xem.

- Cũng được!

Minh nói xong cất bảo đao đi, rồi lại xem Thổ nhưỡng nguyên tinh. Chỉ thấy thổ khí dầy đặc đập vào mặt. Minh nhắm mắt thưởng thức một hồi trong thâm tâm đem „Hồng Mông Khai nguyên tinh thổ“ so sánh thì thấy khối đất này còn kém một bậc. Thổ nhưỡng nguyên tinh này tuy thần kỳ nhưng hữu hạn, giỏi lắm thì có thể cải chuyển vài chục mẫu sỏi đá thành đất màu, còn „Hồng Mông Khai nguyên tinh thổ“ có thể sinh sản ra vô tận đất màu, chẳng những Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai, còn cổ loa thành và trước kia có lẽ Hồng Mông Linh Châu giới tầng một cũng là công lao của nó..

Minh xem xong rồi trả lại Hồng-Linh nói:

- Bảo vật này em có chỗ dùng, có thể đem bấy nhiêu trữ vật thú của em ra tăng phẩm đất mầu.. Trong Hồng Mông Linh Châu giới anh đã có thứ tốt hơn.

Hồng-Linh cất bảo vật đi rồi hỏi:

- À sư phụ em trước đây có đề cập đến Hồng Thủy quyết của anh, khi tu luyện nó sẽ có năng lực tạo ra linh căn, chính như em trước kia chỉ có thủy linh căn, và mộc linh căn. Bây giờ có thêm Hỏa Linh căn và theo phỏng đoán kế tiếp sẽ có thêm thổ linh căn...

- Thật à! Chuyện này anh còn không biết.. đâu để anh coi lại linh căn của em nào.


Minh không khách sáo thánh anh vào thẳng trong thức hải của nàng, hai thánh anh gặp nhau quan sát lẫn nhau một hồi.. Minh thấy thánh anh của nàng đã khác mấy hôm trước, tuy lớn hơn một chút có thể nhận ra nhưng điều đặc biệt là được mặc một bộ áo choàng trắng tinh, thanh khiết hơn tất cả các áo nơi trần tục cũng như nơi tiên giới. Thánh Anh bên hông còn đeo một chuỗi tràng hạt, quen thuộc. Nhờ bộ áo trắng và chuỗi tràng hạt này nhìn nàng như thiên thần, trên thánh anh khẽ phát ra một lớp hào quang, khiến Minh nhìn vào không khỏi tự ti mình bất xứng ở gần nàng. Nhìn bộ dạng thánh anh của nàng Minh chợt liên tưởng giấc mơ lần trước, chàng đã từng gặp một vài người cũng mặc bộ áo lại ánh sáng này.

Còn Hồng-Linh lần này nhìn rõ thánh anh của Minh, ánh quang phát ra từ đôi mắt rất mãnh liệt, còn ánh sáng trên thánh anh lại mờ hơn ánh sáng trên thanh anh của mình nên ngạc nhiên, Thánh Anh của anh Minh rõ ràng đã hình thành từ lâu, sau ánh quang không huy hoàng bằng của mình. Nàng không biết Minh đã một lần vì nóng giận giết người nên mới ra như vậy, vả lại linh hồn nàng từ nhỏ được thanh tẩy trong thần khí nên ảnh hưởng đến thánh anh quang huy.

Hai thánh anh bên nhau một lúc mới quen dần, trao đổi bao nhiêu tia ánh quang, cảm giác gần gũi hơn.

- Được rồi em thử xuất hư vô chỉ ra xem, anh tiện nội soi xem tính chất tiên nguyên khí đã biến chất ra sao.

Chỉ vừa xuất, Minh phát hiện trong kinh mạch và đan điền, chân nguyên khí đang còn trong quá trình chuyển đổi sang dạng tiên nguyên khí, và một khi hoàn thành thì không cần để ý ngũ hành linh khí hay linh căn làm gì.. nhưng chàng thấy quả nhiên chân khí của nàng bao gồm thủy, mộc, hỏa, một vài phần thổ. Xem một lúc chàng nhủ thầm xem ra cần đưa nàng đi tiên giới hay yêu cầm giới một thời gian ngắn để nàng chuyển đổi hoàn thành tiên nguyên khí.

Thánh Anh trở về thân thể, nguyên thần Minh bỗng nhận được báo động, Minh nhíu mày xem lại thì ra tia nguyên thần ấn ký ở Sơn Hà đồ không gian báo tin, Mạch Thanh đế chủ nhân Sơn Hà đồ không gian đã đem quân đi chinh phạt Yêu Cầm giới. Minh giật mình định ghé mắt xem Yêu Cầm giới thì nghe Hồng-Linh hỏi:

- Chuyện gì vậy anh?

- Yêu Cầm giới đang bị Mạc Thanh Đế đánh chiếm, chúng ta mau đi cứu người quen của em về đây kẻo không kịp.

Minh đem nàng theo dùng thần di xuyên thẳng đến, yêu cầm giới trên bầu trời. Chi thấy phía dưới xác người ngổn ngang, trời xé mở loạn lưu đầy trời, đất động nứt ra như sắp tận thế... không gian sắp sụp đổ không còn.

- Em mau dùng thần thức chỉ hướng đi, xem người thân của em ở đâu?

- Phía đông nam, để em dẫn đường...

Nói xong nàng phi hàng xuống... Minh theo sau nhìn cảnh người chết rất nhiều chợt nghĩ đến bên trong hắc tháp của mình còn cất giữ cả vạn nguyên anh kỳ, đang cần có thân thể nên đem tháp mở tống hết họ ra, các ngươi đi đi, không được đoạt xá người sống. Nói xong chàng thả luôn tất cả thú hồn ra...

Hồng Linh phi hành thẳng đến Hải-Đô thành, bỗng nàng thấy phía dưới một nhóm mười mấy người đang đuổi giết một thiếu nữ. Thiếu nữ trông có vẻ quen thuộc nàng cố nhớ thì ra Hoàng Hạnh, cháu của Hoàng-Mai đệ tử của Đặng Hùng Ngọc-Thanh Tông. Nàng thấy người quen bị nguy liền gọi Minh:

- Anh Minh mau cứu thiếu nữ kia, đó là một người quen...

- Em cứ tiếp tục phi hành, để anh đem cô ta theo sau..

Một cơn lốc lớn hình thành mang theo Minh, chỉ trong chốc lát cơn lốc hướng nay cô gái phía dưới cuốn vào mang theo. Bọn kia đang truy bắt người bỗng một cơn lốc kỳ quái cuốn mục tiêu đem đi, biến mất trưóc mắt, ai nấy dụi mắt mấy cái rồi hỗn loạn hỏi:

- Người đâu?

- Cơn lốc kia hẳn là có vấn đề...

Trong khi Hoàng Hạnh đang tuyệt vọng cùng cực, bị cơn lốc cuốn đi lên nàng than thầm, cuối cùng cũng chết vì cơn lốc, bỗng trước mắt nàng nhìn thấy một thanh niên đang ung dung đứng trong cơn lốc mỉm cười nhìn nàng, nàng tưởng mình đang nằm mơ vội lấy tay xoa mặt mấy cái thì thanh niên kia cất tiếng hỏi:

- Cô không sao chứ...

Hoàng Hạnh không biết thanh niên này nên lắc đầu... Lúc này cơn lốc đã đuổi kịp Hồng-Linh, nên Minh cho giảm tốc độ, cơn lốc cũng phân tán đi phần nào khiến cho Hoàng Hạnh nhìn thấy Hồng-Linh đang phi hành. Nàng xúc động hô to:

- „Hàn Linh!“

Lúc này Hồng-Linh đã phi hành đến nhà Linh-Lan nên đáp xuống sân, Minh cũng đem Hoàng Hạnh đáp xuống.. Hồng-Linh mỉm cười tiếp đón hỏi:

- Không sao chứ? Bọn kia là ai sao đuổi giết cô..

- Đó là bọn Huyền Thiên tông, Thái Sơn Tông họ hợp sức tiêu diệt Ngọc-Thanh tông. Sư phụ, dì em, chưởng môn, hai mươi mấy vị trưởng lão, nửa vạn tông môn đệ tử bị giết sạch chỉ mình em trốn thoát..

Nàng nói xong khóc oà lên... người lảo đảo. Hồng-Linh đỡ lấy nàng nói:

- Quân này thật ác ôn... cô yên tâm theo ta đến chỗ an toàn rồi tính.

Hồng-Linh nói xong quan sát căn nhà quen thuộc, nàng từng ở trong dưỡng thương.. Thần thức nàng quét tìm không nhưng thấy một bóng người nào, trong khi căn nhà bị nứt ra làm hai. Bỗng Minh lên tiếng, phía sau nhà cách xa khoảng hai mươi mét, bên dưới sâu mười thước có một cái hầm, trong đó có bốn người đang trú ẩn, người thân của em đang ở đó cũng không chừng?

Hồng-Linh nghe vậy vội chạy ra phía sau tìm tòi, nhưng nơi đây có người bố trí huyễn trận nhất thời không sao tìm ra. Minh vội nắm tay hai người mang theo độn xuống hiện ra ngay trước mặt họ bốn người nọ trong hầm. Bốn người trong hầm bỗng thấy ba người hiện ra trước mặt thì kinh hãi lui lại, rồi nhận ra khuôn mặt quen thuộc liền kinh hô:

- Sư phụ!

- Chủ nhân!

- Cô Hồng-Linh...

Minh nghe họ nhận biết nhau liền thở phào, chuyến này không lỡ việc... Chờ họ mừng tủi trao đổi với nhau một hồi. Minh nhắc nhở hỏi:

- Em còn ai quen nữa không, anh đưa em và họ về nơi an toàn.

- Hết rồi...

- Vậy mọi người dọn đồ chuẩn bị đi, cần mang theo những gì thì gom lại..

Chưa đầy năm phút đã xong Minh đang định chuyển họ đi thì cô bé Linh-Lan hô:

- Khoan đã con có ít đồ còn để quên ở trong nhà...

- Được rồi! Tất cả đi trước đi, nhà cửa ta chuyển ngay sau đó.

Minh đem hết vào Hồng Mông Linh Châu giới, sau đó trở lên nhìn căn nhà cũ nghèo nàn không đánh giá là bao, nhưng đã hứa với cô bé nên tập trung vào căn nhà cả sân, đất thỗ cư và ngay cả cái hầm khẽ niệm:

- „Thu!“

Thu căn nhà vào Hồng Mông Linh Châu giới xong, Minh biến mất tại chỗ, định trở về chợt nghĩ đến Tiết Lễ, người quen năm xưa nên dùng thần thức dò kiếm. Mất hai canh giờ chàng mới thấy hắn đang cùng một nhóm người ẩn trốn ở một hòn đảo cách xa hơn vặn dặm.

Tiết Lễ đang bối rối vì tình trạng bất ổn hiện nay của đại gia tộc, Thiên Cung trên kia Tiết gia bị bọn phản loạn Mạc Thanh Đế đánh giết, Tiết Văn, Tiết Thắng xuất trận sau hai ngày đêm tranh đấu cuối cùng bại trận tử thương... bây giờ bốn tiên đế bọn mình ra đi cứu cũng không đủ lực lượng chống lại bọn kia. Mọi người lo lắng cho tính mạng của một phần ba dòng họ Tiết đang ở Thiên Cung, và tương lai đen tối, thì chợt có người xuất hiện trước mắt. Tiết Lễ kinh hỉ khi nhận ra đó là Hàn-Tinh, người hiện có năng lực vượt trên hẳn bọn họ vội chào đón:

- Hàn-Tinh huynh đệ đến thật đúng lúc... Nếu lão đệ đến muộn một vài ngày nữa thì chúng ta không thể gặp nhau được nữa.

- Chuyện gì đã xảy ra?


Tiết Lễ bèn tóm tắt việc Mạc Thanh đế cấu kết với ngũ yêu đế và năm tiên đế nổi loạn đoạt quyền chưởng khống làm chủ Yêu cầm giới, bây gìờ đã chiếm trọn Thiên Cung. Minh nghe xong rồi hỏi lại:

Hàn-Tinh hiểu ngay hắn nói Thiên cung là tầng hai không gian trong Yêu Cầm giới. Chàng vội hỏi tiếp:

- Hai bên lực lượng như thế nào.

- Chúng ta có bốn tiên đế sơ kỳ, một tiên đế hậu kỳ, hai yêu đế sơ kỳ còn đối phương có ba tiên đế hậu kỳ, hai tiên đế sơ kỳ, ba yêu đế trung kỳ, và hai yêu đế sơ kỳ. Như vậy lực lượng phỏng chừng 6/10. Nếu có thêm lão đệ nữa thì chúng ta tăng lên 7/10. Nguy hiểm nhất là tên Mạch Thanh đế còn có không gian Sơn Hà đồ, trong đó cất chứa không biết bao nhiêu yêu nhân cấp đế..

- Ngoài cấp đế ra các cao thủ khác không tính hay sao?

- Đây là đế cấp cuộc chiến, những cao thủ bên dưới không đủ năng lực tham gia, chỉ lo đi ẩn trốn cho nhanh..

- Có thể dùng trận pháp hay bảo vật tăng lên thực lực của chúng ta hay không?

- Đương nhiên rồi, cũng vì điểm này chúng ta mới dám đối đầu bọn phản nghịch. Chúng ta dự định bố trí Tru tiên Âm Dương đại trận, Toàn Phong không gian khốn đại trận, một khi đánh không lại liền chạy vào đại trận diệt địch.

Tiết Lễ đang còn muốn kể tiếp, thì một hồi loạn động rồi một người vọt tới Hàn-Tinh giật mình nhận ra người này khí thế ít nhất cũng có tiên đế cấp bậc vội cảnh giác phòng ngự, Tiết Lễ nhận ra người mới đến vội trấn an:

- Không có chuyện gì, đây là thất đệ Tiết Toàn. Sau khi hắn được chữa lành không bao lâu tu vi cũng khôi phục nhưng tâm trí bất thường, trí nhó hỗn loạn. Nhưng cũng nhờ vậy thoát được đại loạn, thoát khỏi Thiên cung chạy đến đây.

- Chúng ta đang thiếu nhân thủ, không biết hắn có chịu nghe lời lão huynh không?

Tiết Lễ lắc đầu chán nản nói:

- Không có cách, hắn ba hồi tỉnh ba hồi điên thù dùng vào đâu được. Thật không ngờ một cao thủ cấp tiên đế cũng bị lâm vào thảm họa này.

- Lão huynh gọi hắn lại đây, đệ xem thử may ra có thể cứu vãn được.

- Cái gì huynh đệ cũng tinh thông y thuật hay sao?

- Khi xưa rảnh rỗi có nghiên cứu đôi chút..

Tiết Toàn vừa đến liền bị Hàn-Tinh khống chế, rồi nói:

- Đệ đem hắn đi chữa, vài giờ sau trở lại.. sau đó chúng ta chẩn bị nghênh địch. Những gì lão huynh cần chẩn bị thì cứ tiến hành trước đi.

Hàn-Tinh nói xong đem Tiết Toàn đi mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.