Hồng Mông Linh Bảo

Chương 110:






Chương 110 Cắt Đuôi

- Khi bọn chúng đến đây thì cô đừng có đối đáp gì với bọn chúng cứ để tôi tiếp được rồi không phải sợ.

Chẳng mấy chốc Canô chạy tới gần, do chạy nhanh nên sóng nước nổi lên mãnh liệt khiến cho chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô, lắc lư nghiêng ngả, cô lái đò dùng chèo cố ổn định thuyền lại. Minh thấy trên Canô hai thằng một để trần một mặc áo Tshirt để lộ hai cánh tay xâm hình con rồng nhỏ, tên kia để trần hở ngực một con chó sói, hai thằng còn lại vận áo sơ mi.

Thằng để trần hỏi:

- Lúc vừa rồi ai vừa thổi sáo?

- Chính tôi.

Bốn tên ngắm ngía Minh rồi bất chợt nhìn thấy Hồng-Linh tám mắt liền sáng rực lên.

- Cô em kia tên gì?

- Tại sao tôi phải nói với các anh.

- Trong vùng này, sông này chúng tao là chúa tể, chúng tao muốn hỏi ai mày dám không trả lời à?


Lúc này Canô cập sát bên thuyền chỉ tầm nửa thước, tên để trần bước qua, ai dè vừa bước thì bất chợt chiếc thuyền dời xa ra cả thước, khiến một tiếng:

- Ah, Tỏm!

Tên để trần đã rơi xuống sông. Ba tên còn lại giật mình ngạc nhiên không ngờ có chuyện lạ xảy ra như vậy.

- Thì ra chúa tể sông này tài năng chẳng có gì, bước đi còn chưa vững vàng gì lắm.

Bọn ba đứa còn lại giúp tên ở trần lên Canô xong, khi nhìn lại thì thấy chiếc thuyền đã vọt lên phía trước mấy trăm mét.

Canô lại đuổi theo chiếc thuyền, chẳng nói câu nào cứ xông đến định nhảy lên thuyền. Bỗng tai nghe thanh niên trên thuyền quát.

- Ai mời các ngươi lên thuyền vậy! Cút đi.

Lời vừa dứt chiếc Canô bất chợt rồ ga rống lên một tiếng lớn, phóng về phía trước như tên bắn, đầu dương lên cao rồi lại như dựng đứng trên mặt sông, bốn tên trên thuyền lập tức bị lăn xuống sông, chiếc Canô cũng bị lật úp. Mọi người trên thuyền nhìn về phía trước ngạc nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao bỗng nhiên chiếc Canô lại bất chợt phóng nhanh như vậy… Bỗng Minh cười nói:

- Bọn này muốn biểu diễn ra oai đây, chẳng dè thất bại đều xuống tắm nước sông cho mát.

Mọi người nghe Minh nói vậy thì đoán chàng đã giở trò gì không hiểu. Làm gì có chuyện vô lý đang muốn lên thuyền lại đổi ý biểu diễn Canô được. Nhưng chẳng ai thấy chàng ra tay gì cả nên trong lòng hoài nghi thắc mắc.

Bọn Đản Xa, Phụng Già bốn tên bật chợt bị Canô hất xuống sông thì bình tĩnh lại thấy chiếc Canô bị lật rồi chìm xuống sông, ai nấy đang định bơi vào bờ thì đứa nào cũng thấy chân mình như bị con gì cắn phải, lập tức tê tái lúc này mới hoảng sợ thất kinh hai tay bơi đập liên tục, đáng tiếc bơi rất chậm. Lúc này thấy cách đó mười mấy thước con thuyền êm đềm lướt qua như trêu tức bọn mình.

Trên thuyền cô lái đò lúc này nói:

- Bọn này hôm nay xui xẻo thật, đáng đời. Tên ở trần tên là Đản Xa, còn tên xâm hình chó sói là Phụng Già, tên này là thủ lãnh. Nghe nói hắn hai năm trước đã lấy vợ, mọi người thở ra nhẹ nhõm vì tưởng rằng sau khi yên bề gia thất hắn sẽ biến đổi, ai dè cô dâu vừa về nhà chồng, hắn liền đánh đập, hành hạ cưỡng hiếp không thương tiếc đến độ cô dâu chịu không được trốn về nhà, hắn liền đến nhà vợ lôi về còn hù dọa bố mẹ vợ hắn “Nếu còn chấp chứa vợ hắn thì hắn sẽ giết cả nhà!”

Cô lái đò giọng buồn bã kể câu kết:

- Vợ hắn trốn bao nhiêu lần đều bị bắt lại, sau đó nửa năm thì uống thuốc tự tử chết. Không ai can thiệp vào được.

- Thời buổi này, các tội ác, con người đối xử với nhau ngày càng tệ hại, không ngờ lại có thứ ác ôn dã man hơn dã thú độc ác như ma quỷ vậy.

- Hôm nay may mắn thoát được bọn chúng, nếu rơi vào tay bọn chúng thì rất thê thảm, nhất là cô em đây.

Hồng-Linh từ lúc nãy đến giờ vẫn bình tĩnh quan khán, nghe cô lái đò nói vậy chỉ mỉm cười không tỏ vẻ sợ hãi chút nào. Hai ông bà giáo Thông và ông trùm Hùng cũng thế.
Minh thấy nàng vẫn bình tĩnh tự tin thì đoán nàng cũng là người ẩn dấu có võ công, vả lại võ công khá cao là khác. Chàng tự nhủ “không dè nàng biểu hiện ôn nhu dịu hiền, chân tay mềm yếu thế nhưng lại có võ công” điều này kích thính tính tò mò của chàng không ít nhưng muốn tôn trọng nàng nên cũng không lỗ mãng vội tra xét làm gì.
Minh lại bên nàng ngồi xuống, một lúc chẳng ai nói gì chỉ ngắm sông nước, phía trước đã thấy thuyền bè tấp nập, tiếng người rao hàng chào khách náo nhiệt như cái chợ trên đất liền. Minh thấy có nhiều người tự chèo xuồng ba lá đi chợ, chèo lái điêu luyện vô cùng thì thầm: “Khéo tay chèo thật” Hồng-Linh ngồi bên cũng buột miệng:

- Chèo giỏi quá anh Minh nhỉ …

- Đúng là tay chèo khéo, người sống gần sông hầu như đều khéo tay như vậy thì phải, em xem kia cụ bà kia tóc bạc như sương nhưng cũng không kém ai, bà cụ đem xoài và cóc ra chợ nổi bán thì phải.

- Sao anh biết trên đó là xoài và cóc, chẳng lẽ xa như thế anh cũng nhận ra hai thứ này?
Nguyên bà cụ tóc bạc đang còn ở xa gần trăm mét, Hồng-Linh nhìn chỉ thấy bóng dáng bà cụ có tóc bạc trên chiếc thuyền nhỏ. Nàng nghe Minh nói bả cụ cũng chèo giỏi, lại nghe nói trên đó còn có xoài và cóc khiến nàng càng ngạc nhiên về khả năng thị giác của chàng, cứ như vậy anh Minh chắc chắn lúc nãy đã giở trò khiến cho bốn tên kia lật Canô.
Minh chưa kịp nói gì Hồng-Linh ghé miệng và sát tai Minh đã nói nhỏ:

- Lúc nãy thật cám ơn anh đã đuổi bọn du đãng lưu manh kia. Anh đã làm gì mà làm lật được Canô bọn kia?

Minh thấy hơi thở thơm tho từ môi miệng Hồng-Linh đồng thời lời êm dịu như mật rót vào tai, khiến cho mình ngây ngất, mũi khẽ hít nhẹ một cái nói:

- Anh đâu có làm gì mà cám ơn, bọn kia tự bỏ đi ai có làm gì đâu, em không thấy chính chiếc Canô đã hất họ xuống sông hay sao?

- Vậy tại sao chiếc Canô bất chợt dở chứng?

- Canô cũng như con ngựa người điểu kiển không khéo thì sẽ bị nó hất ra khỏi lưng thì có gì lạ đâu.

- Em không tin, rõ ràng anh đã dở trò gì nhưng cứ giấu em, vừa rồi thuyền bà cụ đang còn ở xa như vậy mà anh đã nhìn ra được trên đó có xoài, cóc.

- Thì mắt anh được trời ban cho sáng hơn người một chút…

Thuyền chở đi xem một vòng rồi họ xuống, Minh dành trả tiền thuyền và cho thêm một triệu nói:

- Cám ơn cô lái đò nhiều. Hôm nay và mấy ngày tới cô phải cẩn thận bọn thằng Đản Xa và Phụng Già đó, tốt nhất là nên lánh mặt vài hôm đừng chở khách nửa.

- Em biết rồi, anh chỉ khéo lo xa.

Nhóm Minh đi trên các thuyền một lúc thấy thuyền của cụ bà tóc bạc kia, Hồng-Linh quả nhiên thấy trên thuyền có xoài và cóc và còn có mấy quả bưởi nữa. Hồng-Linh lại mua cóc và xoài mỗi thứ một chục, Minh hỏi mấy trái bưởi thì ra bà mới mua về để ăn. Minh lại thấy bà lão có một gà mái nòi màu trắng như bông, mặt trông rất dữ dằn, con gà đang bị trói lại như con gà thịt, chàng nhấc lên xem kỹ thì ra là một con gà mái già mập ú, khoảng hai ký rưỡi, mắt ếch mỏ ba lá, chân vảy rồng đàng hoàng thì ngạc nhiên vô cùng nên hỏi:

- Bà cụ có con gà mái này ở đâu vậy?

- Đó là thằng cháu nó cho tôi, tôi thấy nó không đẻ được nữa nên đem nó bán đi làm thịt kẻo để ăn hại lúa thóc.

Minh nghe vậy đưa một tia chân khí vào con gà xem xét buồng trứng của nó thì thấy còn mầm mốnh trứng nên nhận ra vì quá mập nên trứng không phát triển được.

- Vậy cụ muốn bán bao nhiêu?

- Một trăm ngàn.

Hồng-Linh đứng bên nghe chàng muốn mua gà thì ngạc nhiên nghĩ:

- Đem theo con gà đi về xe thật bất tiện, không biết anh Minh mua thứ này làm gì.

Minh thấy Hồng-Linh đang nghĩ ngợi gì thừa lúc nàng không để ý bắt đem ngay con gà mái vào Hồng Mông Linh Châu giới đưa cho Cao Hưng rồi mới ra trả tiền cho bà cụ.


Hồng-Linh quay lại thấy Minh đang trả tiền cho bà cụ lại không thấy con gà đâu thì ngạc nhiên hỏi:

- Con gà mái vừa ở đây đâu rồi?

Bà cụ nghe vậy bây giờ mới để ý tìm chung quanh thì không thấy con gà đâu nữa thì nói:

- Ủa con gà đâu rồi?

- Nó chạy mất rồi, cháu đã mua nó và trả tiền cho cụ thì cháu chịu vậy. Thôi chào cụ chúng cháu đi.

Hồng-Linh thấy vụ này kỳ lạ, nàng nghĩ lại hôm qua trong vườn chàng không biết giấu hai con chim ở đâu, lúc cần đem ra khiến chúng bắt rắn, sau đó lại cất dấu lúc nào, bây giờ con gà mái này chắc cũng được chàng cất đi rồi. Anh Minh này đúng là thần bí, đồ đạc cất giấu chỗ nào trên người mà không nhìn ra được. Hôm nào phải hỏi chàng mới được, chứ bây giờ hỏi anh chàng cũng không chịu nói.
Đi chợ nổi khoảng hai tiếng đồng hồ mọi người lại tập trung đến xe buýt trở về nhà. Trên đường về Minh phát hiện có hai chiếc xe honda chạy theo một quãng dài liền hồ nghi, chàng dùng thần thức dò xét nghe xem thì nghe thấy bốn tên đang theo dõi mình nên thầm chửi ”Quả nhiên có ruồi nhặng bay theo!” Sau đó quay sang Hồng-Linh hỏi:

- Khát nước quá, em cho anh một trái cóc.

Hồng-Linh nghi ngờ nhìn Minh, sao chóng khát vậy, trước khi lên xe đã uống trong quán mà, mới lên xe chưa được nửa tiếng mà, nàng vẫn nhu thuận lấy một trái đưa cho chàng.
Minh nhận trái cóc cắn một nhát, thấy khá chua nhưng trước mặt Hồng-Linh ráng làm ra vẻ thưởng thức đến tận cùng vị ngon ngọt của trái cóc tán:

- Cóc qua tay em ngọt lắm.

Hồng-Linh thấy vậy không biết thật hư nhoẻn miệng cười, đưa hai hàm răng nhỏ trắng đều, lộ trên má hai núm đồng tiền, lông mi lá liễu đậm đà, đôi mắt hai mí khá lớn như cũng cười, sống mũi khẽ nhăn lại theo nụ cười làm khuôn mặt càng hấp dẫn chàng hơn nữa.

Minh lỡ giả bộ nên chớp nhoáng trái cóc chỉ còn cái hột đầy sớ chỉa ra như con nhím. Bỗng Minh nói:

- Em mở cửa sổ ra cho anh ném hộc cóc cái!

Cửa sổ vừa mở Minh chồm người qua, ném tráì cóc ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng phía sau đã nghe một những tiếng “ầm ầm” và tiếng xe thắng gấp “ken két” vang lên. Thì ra Minh ném hột cóc đã vận khí dồn vào hột trái cóc khiến nó cứng như gang thép nhắm ngay căm bánh xe trước của tên chạy trước đang theo dõi mình. Thần thức theo dõi thấy căm bánh xe bị đứt hơn phân một phần ba, bánh xe lập tức cong queo trong lúc đang đà chạy nhanh xe liền lộn một vòng bay ra đập vào xe sau khiến xe này ngả xuống lết xuống đường bốn năm mét, hai tên bị rơi xuống đường chưa kịp phản ứng là thấy xe phía sau lù lù lao tới, và những tiếng thắng xe điếc tai vang lên. Cũng may mấy chiếc xe phía sau còn cách khá xe nên thắng kịp, bánh xe chỉ còn cách tên nằm duới đất gần nhất một hai phân. Bốn tên nằm rải rác trên đường bị thương nhưng vẫn tỉnh, tim đập thình thịch, mặt mày tái mét… Minh dò xét bốn tên bị thương nặng nhẹ khác nhau đúng như ý mình liền thu hồi thần thức.

Mọi người trên xe hỏi nhau “Tai nạn xe xảy ra phía sau!”. Bác tài xế nhìn kiếng chiếu hậu thấy tai nạn xảy ra ngay phía sau xe mình thì nhủ “May mắn thật, nếu xảy ra ngay phía trước xe mình thì cũng bị dây dưa đây”. Chẳng mấy chốc xe buýt đã rời cách xa nơi tai nạn mấy cây số. Hồng-Linh thấy sau khi Minh ném hột cóc đóng cửa vào rồi tai nạn xe mới xảy ra nên lúc đầu nghi ngờ sau nghĩ lại thì không còn nghi ngờ gì.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=4



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.