Hồn Thuật

Chương 138: Bóng Ảnh






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 138: Bóng Ảnh

Nguồn: Tàng Thư Viện





Ở phía xa, sáu người đang cấp tốc bay tới bỗng nhiên đều dừng lại. Kiệt Hào kinh hoảng nói: nguồn


- Di! Như thế nào lại mất dấu?

Na Na bên cạnh cũng tái nhợt khuôn mặt thì thào:

- Ta cũng không cảm giác được khí tức của lão đại. Không lẽ lão đại đã…

Nói đoạn ôm mặt khóc toáng lên, Lệ Thanh đứng bên cũng luống cuống hết nhìn người này người nọ, lại nhìn về phía đông, mắt rưng rưng. Hương cau mày một hồi nói:

- Không thể nào. Nếu lão đại có mệnh hệ gì thì hồn ngọc đã thông báo.

Mọi người nghe vậy mới yên lòng một chút. Tất cả đều tản ra tìm kiếm. Hồi lâu, cả nhóm tụ tập lại đều lắc đầu. Lúc này mọi người đều muốn nghe ý kiến của cô nàng sát thủ. Bởi vì lúc trước Văn Lục có dặn dò rằng nếu hắn không có mặt thì mọi việc đều nên nghe theo Hương chỉ đạo. Hương trầm tư một hồi rồi mới nói:

- Thực sự là khảo nghiệm của Ức Trai tiền bối, chúng ta muốn xen vào cũng không được. Có lẽ tiền bối cũng phải đảm bảo an toàn cho lão đại. Như vậy đi… chúng ta quay lại tham dự Việt Thuật Đại Hội chờ lão đại trở về. Dù sao đi chăng nữa thì ngày hôm nay Kiệt Hào cũng phải thi cầm âm rồi…

Mọi người nghe vậy đều ngần ngừ… cuối cùng cũng đành phải đồng ý trở về. Chỉ riêng cô bé Lệ Thanh là nhất quyết phải tới ven biển đợi Văn Lục cho bằng được. Mọi người khuyên nhủ hết lời vẫn không hiệu quả, bất đắc dĩ cũng phải để cô bé đi một mình. Trước khi đi Hương còn đưa cho nàng mấy cây Phi Tiễn Truyền Thư rồi dặn đi dặn lại rằng, có chuyện gì xảy ra thì lập tức phóng tên báo tin ọi người biết.

Sau khi chờ mọi người trở về tam cấp đồ án hết, Lệ Thanh mới men theo khí tức mà Văn Lục lưu lại và tìm tới bầu trời phía trên tảng đá lúc Văn Lục và hai người kia mất tích. Cô bé Lệ Thanh tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng cảm nhận rõ ràng hòn đá lớn phía dưới có liên quan. Chính vì vậy nàng ngồi lên đó… đợi…


……………..


Ba tháng trôi qua, mọi người dân quanh vùng lại rộ lên lời đồn rằng: “Hàng đêm lúc trời trở gió, mọi người liền thấy một cô ma mặc bộ đồ trắng đi lại khắp vùng. Thỉnh thoảng còn ngồi khóc một mình, tiếng khóc ai oán khiến cho dân chúng quanh vùng cứ tối đến là không dám ra khỏi nhà. Hơn nữa đền thánh mẫu dạo gần đây hương hỏa cực kỳ thịnh vượng làm cho những lời đồn lại càng thêm lan rộng.
Trên một tảng đá lớn, một cô bé với đôi mắt u buồn nhìn ra biển thở dài. Điều kỳ lạ là có rất nhiều du khách đi qua cũng không có ai nhìn thấy nàng ta ngồi đó. Mọi người đều hưng phấn nhảy nhót lên tảng đá để chụp ảnh làm kỷ niệm mà hoàn toàn không biết rằng ở mép tảng đá có một cô bé đang ngồi lẩm bẩm:

- Như thế nào mà ba tháng rồi, đại ca vẫn không trở về?

Nói đoạn lại nhìn xuống tảng đá dưới chân, thần tình buồn bã. Người này không phải ai khác chính là cô bé Lệ Thanh. Cả ba tháng qua nàng vẫn không di chuyển đi đâu quá xa tảng đá cả. Cả ngày lẫn đêm vẫn thẫn thờ ngồi đó một mình. Đám người Kiệt Hào cũng thường xuyên tới rồi cũng ngồi cả ở đó như Lệ Thanh vậy. Đã có lần cái tên “thô lỗ” Vân Trọng tính đập vỡ tảng đá ra xem có gì bên dưới không. Kết quả là cả đám hì hục từ sáng tới tối cũng không mảy may làm mẻ một góc của tảng đá.

Lệ Thanh ngồi thẫn thờ, trong đầu đang loạn thành một tràng. Có thể nói Văn Lục là người thân duy nhất của cô bé trên đời này. Nếu mà hắn có vấn đề gì chắc cô bé khó qua nổi. Nghĩ tới đó cô bé lại rưng rưng ngấn lệ…



…………


Trong một khu vực tối đen như mực, xòe bàn tay thậm chí không nhìn thấy nổi năm ngón tay mình, Văn Lục đang nằm im trên mặt đất. Trong tiềm thức hắn như trải qua bao giấc mộng. Ở trong giấc mộng đó hắn gặp những nụ cười của cha, mẹ, anh em họ hàng… hắn cũng được trở về với tuổi thơ hồn nhiên ở vùng quê an bình, trở về với những chiều hạ nóng bức vượt rào bứt quả, với những chiều thu gió thổi, buông cần trúc, với những chiều đông lạnh giá bên than hồng, và với mùa xuân trăm hoa đua nở, én lượn thời không… Bỗng chốc hắn như hiểu thêm về cội nguồn của cuộc sống, cội nguồn của hạnh phúc…
Như trải qua giấc mộng dài, linh hồn hắn lại thêm một lần gột rửa, không ngờ trong vô thức hắn lại tiến thêm một tầng, hồn thuật đột phá lên tầng tám đại viên mãn…

“Khụ… khụ…”

Văn Lục bỗng chốc bừng tỉnh ngồi dậy. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì lâm vào ngạc nhiên. Khẽ vươn mình đứng dậy, vặn vẹo lưng một hồi cảm giác thật không tệ. Văn Lục gãi gãi đầu nhớ lại xem mình đang ở đâu. Sau một hồi hắn mới giật mình rút thanh đại đao cẩn thận dò xét xung quanh. Sau khi tỏa ra linh thức thì khuôn mặt Văn Lục lộ ra biểu tình cổ quái. Tiếp đó hắn mừng như điên phát hiện ra không những hồn thuật hắn tăng lên viên mãn cấp tám mà ngay cả thể thuật cũng tăng lên trung cấp cấp tám.
Sau một hồi mừng quýnh, hắn mới cẩn thận nhớ lại chi tiết. Văn Lục nhớ mang máng là gươm cuối cùng của tên sát thủ kia chém lên người. Mặc dù có thanh đại đao cứng rắn chống đỡ phần lớn nhưng lục phủ ngũ tạng đểu bị đảo lệch, kinh mạch đều bị rạn vỡ lỗ chỗ khắp nơi, lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Nhưng trong họa có phúc, không ngờ kỹ năng phụ trợ của thể thuật là “Hồi Phục” lại tự động vận chuyển tu bổ dần dần những kinh mạch kia, thậm chí nhờ những ‘vết thương’ dạn vỡ đó mà khi lành lại, kinh mạch của Văn Lục lại càng thêm mở rộng, thêm cứng rắn. Thân thể hắn cũng sau một lần tu bổ liền thêm tăng cường. May mắn hơn nữa là vòng ngũ hành tương sinh không ngừng cung cấp lực lượng cho kỹ năng Hồi Phục chữa trị thân thể, chính vì vậy Văn Lục trong họa lại có phúc, đột phá lên tầng ới. Mặc dù không đột phá qua cấp chín một lượt một cấp như nhiệm vụ hồn ngọc, tuy nhiên điều này đã là điều không tưởng tượng nổi rồi.

Văn Lục nhắm mắt cảm nhận lực lượng trong cơ thể… càng cảm nhận lại càng thêm kích động. "Mầm Thế Giới" của hắn giờ đã cực kỳ rộng lớn. Trước khi lâm vào hôn mê, đường kính tròn của "Mầm Thế Giới" đã là mười hai ngàn km. Hiện tại đã lên tới một trăm hai mươi ngàn km, một con số quá sức tưởng tượng. Nghe nói khi đột phá lên cấp chín, "Mầm Thế Giới" sẽ thu nhỏ lại, nhưng nó có thể chứa được người và sinh vật sống. Lúc đó "Mầm Thế Giới" tồn tại dưới dạng như thế nào sẽ do người sở hữu theo ý niệm mà điều chỉnh. Ví dụ người tu luyện thủy thuật có thể biến "Mầm Thế Giới" của mình thành một thế giới toàn nước, hoặc toàn băng giá… Người tu luyện thổ thuật có thể biến "Mầm Thế Giới" của mình thành sa mạc, thành núi non… tất cả đều theo ý chủ nhân của "Mầm Thế Giới" mà biến thành.

Nhưng từ trước tới giờ chưa có người nào khi đạt tới tu vi cấp tám mà có "Mầm Thế Giới" lại lớn tới phạm vi khủng bố như của Văn Lục cả người cao lắm có lẽ chỉ vài ngàn km mà thôi, lên tới con số một trăm như vậy… quả thật dọa người không ít.
Đó là còn chưa kể nếu thể thuật của hắn đột phá lên tầng tám cao cấp nữa thì còn ra tình huống gì.

Cảm nhận lực lượng hùng mạnh trong "Mầm Thế Giới", Văn Lục lúc trước có thể đánh ngang tay với tu luyện giả cấp chín đỉnh cấp thì giờ hắn hoàn toàn có thể đánh ngang với tu luyện giả sơ cấp cấp mười. Nếu sử dụng những kỹ năng phụ trợ “tăng cường” và kỹ năng công kích “Long Ảnh Hóa Hình” thì tu luyện giả trung cấp cấp mười hắn cũng có thể đánh một trận… quả thật là biến thái.

Còn một điều nữa làm Văn Lục khi tỏa ra linh thức thì khuôn mặt cổ quái là bởi vì hắn nhận ra sự tồn tại của “không gian” này. Hắn cũng nhận ra sự có mặt của cô bé cái bang và tên sát thủ kia. Hơn nữa Văn Lục còn phát hiện ra một điều làm hắn kinh dị… đó chính là một vùng sáng trắng. Vừa lúc linh thức Văn Lục mở rộng thì ở một góc phía đông, một thân ảnh mờ ảo phát ra ánh sáng duy nhất ở trong không gian đang ngồi xếp bằng liền mở mắt nhìn về phía bắc, nơi Văn Lục đang đứng. Thân ảnh mờ mờ ảo ảo như sương khói ấy trong chốc lát liền biến ảo thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, với chiếc váy trắng mỏng tinh khiết cùng làn tóc dài đen quyến rũ. Bóng ảnh nọ mỉm cười, chớp mắt đã bay về phía Văn Lục.


Văn Lục tay phải nắm chuôi đại đao, cẩn thận đề phòng nhìn người con gái giống như được tạo thành bởi lớp sương trắng trước mặt.

- Nàng là…?

-Ưhm! Ngươi rất thú vị.

Không đợi Văn Lục nói hết, người con gái mặc chiếc váy dài màu trắng độ tuổi gần hai mươi đã hưng phấn nói:

- Ta thấy ngươi dù bị thương nặng vẫn không chịu bỏ rơi cô bé kia mà chạy trốn cho nên ta cứu ngươi một mạng. Ngươi nói xem, ngươi báo đáp ta thế nào?

Văn Lục nghe vậy liền cả kinh, nhớ lại tình hình lúc đó đúng là có một tảng đá lớn bỗng nhiên tách ra làm hai, sau đó quang mang màu trắng lan theo khe nứt phun ra, bao chùm cả ba người vào trong đó. Giờ nghĩ lại hóa ra là “thần thông” của bóng ảnh trước mắt. Văn Lục vội vàng khom người:

- Đa ta nàng giúp đỡ, có chuyện gì giúp được, ta nhất định tận lực làm…

Bóng ảnh màu trắng xua xua tay nói:

- Không cần! Ta vốn là công chúa lương thiện nhất mà. Hi hi… chỉ có điều, ngươi phải thường xuyên tới thăm ta mới được… Ta ở đây một mình mấy trăm năm, buồn muốn chết.

Văn Lục vừa nghe tới đây thì giật mình sửng sốt. Không ngờ mình đang đối diện với một “bà lão” mấy trăm tuổi. Nhưng nhìn khuôn mặt và xem tính cách của nàng ta thì chẳng khác thiếu nữ chưa tới hai mươi tuổi là bao. Tu vi của nàng, Văn Lục cũng nhìn ra đó là cấp mười tu luyện giả sơ cấp. Chỉ là công pháp nàng tu luyện có phần giống hồn thuật của Văn Lục, làm hắn càng thêm ngạc nhiên.

Sau một hồi quan sát Văn Lục phát hiện ra một điều thú vị nữa là nàng… không có thân xác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.